Trọng Sinh Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương : 53


trước sau

Nhóm nhân viên của Điện tử Rainbow.

“Hôm nay Hạng tổng thay đồ trang sức đấy! Hoa tai ngọc đỏ, vòng choker ngọc trai đen, quá yêu nghiệt!”

“Có thật không? Nghe thôi thấy khá đẹp rồi đấy! Nhưng bây giờ họ đều đi ở lối dành riêng cho sếp, chúng ta hèn mọn, không thể chiêm ngưỡng nhan sắc thần thánh đó rồi hu hu!”

“Tôi thực sự ghen tị với các cô chú ở nhà ăn, ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh ấy.”

“E hèm, lại nói thêm một điều, tôi từng thấy Nữ vương đeo hai cái món trang sức này lúc trước đấy.”

“! ! ! !”

“Ôi trời ơi!”

“Tôi nghe thấy có mùi đường? Tôi lao ra, cái miệng lớn há thật ra thật to ngậm được một miếng đường!”

“…”

Các chị gái thư ký theo dõi cuộc thảo luận sôi nổi trong nhóm, ánh mắt đổ dồn vào Hạng Điềm, người vừa đi ra khỏi văn phòng. Hôm nay vị Hoàng đế súng đạn này đổi tạo hình, so với khuyên tai ngọc lục bảo và mặt dây chuyền bằng đá sapphire thì màu đỏ và màu đen còn chói mắt người nhìn hơn, đồng thời lại rất hài hòa với làn da trắng lạnh lẽo và các đường nét trên khuôn mặt cương nghị của anh. Hơn nữa, anh còn cột tóc lên, không che đi nên hai món trang sức này lại càng đặp vào mắt người ta không hề có chướng ngại vật nào.

Hơn nữa, tần suất đi lại của anh hôm nay cũng nhiều gấp đôi so với trước đây, cả cái hơi thở đắc ý đầy người kia nữa…

“Không sai, chắc chắn là anh ấy đang khoe mẽ.” Một cô thư ký trẻ đưa ra kết luận.

“Chậc chậc chậc, chỉ muốn thông báo cho cả thiên hạ là mình được sủng ái đây mà.”

“Tôi thấy hơi ghen tị đấy!”

“Hạng quý nhân suốt ngày không làm việc chính, cả ngày chỉ tính toán để được thánh sủng.”

“…”

Bước chân Hạng Điềm phiêu phiêu, anh đi đến nhà vệ sinh nam, đứng trước gương quay trái quay phải, nhìn đôi hoa tai trên tai mình, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thích không muốn buông tay. Chiếc vòng đeo trên cổ cũng vậy, anh ngẩng đầu lên chạm vào nó, ngọc trai đen bóng loáng cọ vào những ngón tay anh. Anh ngắm nhìn trước gương một lúc rồi lại ra ngoài, đi đến văn phòng của Edward.

Edward đã đi theo anh đến đây vài tháng, công việc vẫn tiến hành qua mạng. Bạc Dĩ Nhu đã mở một văn phòng đặc biệt dành riêng cho anh ta.

Hạng Điềm: “Edward.”

Sự chú ý của Edward liền chuyển từ bữa sáng trên bàn sang người anh, anh ta đứng lên: “Sếp.” Nhìn thấy sự thay đổi của Hạng Điềm, anh ta hơi sửng sốt.

Hạng Điềm: “Anh nhìn đồ trang sức mới của tôi thế nào? Bạc Dĩ Nhu cứ nhất định muốn đưa cho tôi nên tôi mới phải miễn cưỡng nhận đấy. Anh thấy thế nào? Nhìn có đẹp không?”

Edward: “Tôi không có đủ vốn từ để miêu tả vẻ đẹp của nó.” Khoan đã, chỉ một mình anh ta cảm thấy có gì đó không ổn sao? Tại sao Bạc Dĩ Nhu lại tặng trang sức cho sếp? Không cảm thấy hướng phát triển của hai người càng ngày càng kỳ quái sao?

Hạng Điềm chẳng những không cảm thấy có cái gì không đúng mà còn rất hài lòng: “Thì cũng vậy thôi.”

Hạng Điềm chỉ muốn đến khoe khoang thôi, mà cũng đã nhận được câu trả lời mà mình muốn rồi nên bèn quay người rời đi. Edward nhìn theo bóng lưng của sếp nhà mình, vẻ mặt cạn lời, rồi quay lại nhìn hộp cơm yêu thương trên bàn thở dài một hơi.

Bạc Dĩ Nhu đang nói chuyện điện thoại, chuyên mục “Ngôi sao thời đại” lại gửi lời mời tới, đây đúng là một vinh dự đáng ghen tị, chưa có một doanh nhân trẻ nào có thể xuất hiện hai lần trong một năm trên chương trình này như cô.

Cúp điện thoại, cô nhìn thấy Hạng Điềm đã trở lại thì hỏi: “Vui thế cơ à?”

Hạng Điềm hơi ngượng ngùng: “Cũng, cũng bình thường.”

Nhìn thấy anh như vậy trong lòng Bạc Dĩ Nhu lại dâng lên cảm xúc trìu mến. Cô nhớ tới việc mình giữ anh ở bên cạnh đã mấy tháng rồi, cả ngày không phải ở nhà thì là ở công ty, cô chưa bao giờ đưa anh đi ra ngoài chơi. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như một phụ huynh thiếu trách nhiệm, không quan tâm đứa trẻ ngoan ngoãn ở nhà. Thế là cô hỏi: “Tôi dẫn anh đi chơi, anh có muốn không?”

Hạng Điềm: “Muốn!”

Ban đầu Bạc Lị nghĩ gặp Văn Ngạn Lâm ít nhiều cũng sẽ hơi ngượng ngùng, vì dù sao lúc trước dường như bà cũng không tương tác nhiều với người này. Chỉ vì bây giờ bà đang rảnh rỗi, con gái lại muốn bà có thể kết bạn nhiều hơn, mà đối phương lại là người Bạc Dĩ Nhu nghĩ rằng bà có thể kết bạn, cho nên bà mới gặp ông ôn chuyện cũ.

Kết quả là không hề.

Họ hẹn nhau ăn tối, nhưng Văn Ngạn Lâm không rủ bà đi ăn bít tết hay các món ăn phương Tây khác mà đưa bà về trường cũ, ăn ở một nhà hàng rất nổi tiếng trong giới sinh viên bọn họ năm đó bên ngoài khuôn viên trường. Ba mẹ lần lượt qua đời, con gái nằm trên giường bệnh suốt năm năm trời, chồng mình phản bội, hàng loạt đả kích liên tiếp đã khiến những ký ức đẹp đẽ trong quá khứ biến mất không thấy dấu vết đâu, lúc này khi đặt chân lên mảnh đất này, những ký ức kia như những bông hoa nở rộ, khiến bà lập tức cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Văn Ngạn Lâm vẫn luôn quan sát biểu hiện của bà, thấy bà như vậy, đôi bàn tay căng thẳng siết chặt của ông cũng hơi thả lỏng ra.

Sau khi ăn tối, họ đi lang thang quanh trường một lúc, nụ cười của Bạc Lị vẫn không hề tắt, bà nhìn ông rồi nói: “Hình như anh không giống như trong trí nhớ của tôi cho lắm.” Bà nhớ rõ là trước đây ông không nói nhiều lắm, nhưng bây giờ ông đã thay đổi rồi, trở nên rất hài hước, nói chuyện với ông khiến người ra thấy rất thư giãn.

Văn Ngạn Lâm nhìn bà: “Thật sao? Vậy em cảm thấy tôi thay đổi như vậy tốt chứ?”

Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt Văn Ngạn Lâm trở nên sâu hơn. Lúc trước ông rất gầy, bây giờ đã có da có thịt, hai má đầy đặn, tóc đã tạo kiểu mới, mặc vest đi giày da, khuôn mặt tuấn tú, vẫn mang phong cách của năm đó.

Bạc Lị đang mặc một bộ sườn xám, dáng người bà rất tốt, khí chất duyên dáng, bà đang ngẩng đầu nhìn lại ông.

Cảnh tượng này rơi vào mắt những người ở trong thư viện cách bọn họ không xa.

Bốn bức tường của thư viện đều được thiết kế bằng kính suốt từ trần đến sàn. Tần Dịch Thanh đứng trên lầu hai nhìn hai người họ, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Cô gái trẻ trung xinh đẹp đeo balo chạy đến chỗ ông ta, cười ngọt ngào bẽn lẽn: “Em xong rồi…”

Nhưng người đàn ông bất ngờ quay người bỏ cô ta lại sau lưng.

Bạc Lị và Văn Ngạn Lâm đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên gặp được Tần Dịch Thanh, sắc mặt bà lập tức khó chịu hơn.

“Không ngờ lại trùng hợp vậy, ở đây cũng gặp được em.” Ánh mắt Tần Dịch Thanh rơi vào trên người Bạc Lị. Dáng người Bạc Lị rất đẹp, nhưng nhìn lâu ông ta cũng đã thấy chán rồi, chưa kể xung quanh ông ta còn có biết bao mỹ
nhân vờn quanh. Nhưng bây giờ khi gặp lại bà sau một thời gian, ông ta lại thấy bất ngờ. Bà mặc một bộ sườn xám trắng họa tiết trăng lưỡi liềm, trông như một bông hoa mẫu đơn trắng thanh khiết.

Trong suy nghĩ của Tần Dịch Thanh thì Bạc Lị vẫn còn yêu ông ta. Dù sao thì từ khi còn là thiếu nữ bà đã bị ông ta quyến rũ, sau khi thi đậu đại học bao nhiêu chàng trai ưu tú mà bà đều không nhìn vào mắt, chỉ yêu mình ông ta. Ngay cả lần Bạc Lị và Tào Tuyết đánh nhau trong thẩm mỹ viện, ông ta cũng nghĩ có một phần nguyên nhân trong đó là bởi vì mình.

Lúc này lại thấy bà hẹn hò với người đàn ông khác, ông ta chợt có cảm giác khó chịu vì bị phản bội.

Ánh mắt ông ta nhìn sang Văn Ngạn Lâm, đã không nhớ nổi đây là ai: “Đây là…?”

“Liên quan gì đến anh?” Bạc Lị thấy ghê tởm, tâm trạng đang tốt đẹp cũng bị phá hỏng. Bà xoay người nói với Văn Ngạn Lâm: “Chúng ta đi thôi.”

Văn Ngạn Lâm lạnh lùng liếc nhìn Tần Dịch Thanh, không nói gì.

Tần Dịch Thanh: “Dù sao cũng từng là vợ chồng, lại có với nhau một đứa con gái, không cần phải lạnh lùng như vậy chứ?”

“Câm miệng, anh không có tư cách tự xưng là ba của Nhu Nhu!” Bạc Lị quay đầu mắng đối phương: “Anh có giỏi thì đứng trước bàn dân thiên hạ nói câu đó đi, xem xem bị người ta nhổ cho bao nhiêu bãi nước bọt.”

Đột nhiên bị nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tần Dịch Thanh cũng rất khó nhìn, cười mỉa một cái: “Em nhất định muốn chọc giận anh phải không?”

“Anh nghĩ tôi sợ anh chắc?” Bạc Lị cũng cười khẩy đáp trả. Dù bà có ngu ngốc đến đâu cũng biết con gái mình bây giờ mạnh đến thế nào. Bạc Dĩ Nhu chính là điểm dựa cho sự tự tin của bà.

Tần Dịch Thanh cũng biết Bạc Lị dám làm chuyện này là vì có Bạc Dĩ Nhu nên bèn cười khẩy: “Em nghĩ bây giờ Bạc Dĩ Nhu nổi bần bật như vậy là đã có thể phách lối rồi sao? Cho dù nó có tài giỏi đến đâu thì cũng không phải là người thuộc dòng chủ lưu.”

Bạc Lị nghĩ đến trung tâm nghiên cứu và phát triển dược phẩm siêu năng lực và công ty dược phẩm bị Tần Dịch Thanh cướp đi, rồi lại nhìn vẻ mặt tự cho mình là cao quý của ông ta, trong lòng tức giận vô cùng.

Lúc này Văn Ngạn Lâm chợt lên tiếng: “Cái gọi là chủ lưu được hình thành do nhu cầu và mong muốn nhất của đại chúng. Nó sẽ thay đổi thôi.” Giống như lúc trước chủ lưu là súng ống đạn được, về sau súng ống đạn tụt xuống vị trí thứ hai, siêu năng lực trở thành dòng chủ lưu.

Tần Dịch Thanh: “Anh nghĩ Bạc Dĩ Nhu có khả năng thay đổi được sao? Hừ, nực cười.”

Các ông lớn trong dòng chủ lưu hoàn toàn không xem Bạc Dĩ Nhu ra gì. Dù Thần Châu xuất hiện cũng vậy, mà Bộ Não xuất hiện thì cũng vậy. Bộ Não rất hay, nhưng nó cũng không có tác dụng gì trong việc đối phó với quái thú, siêu năng lực mới là thứ quan trọng nhất.

Khi họ tham dự các bữa tiệc rượu, nói chuyện với nhau, có nhắc đến Bộ Não cũng không ai để ý, cũng chỉ là đồ dùng của người bình thường thôi. Nó có thể mang lại cho con người cảm giác an toàn và cứu người trong lúc hòa bình, nhưng sẽ vô ích khi ngày tận thế mà các nhà khoa học dự đoán đến.

Còn người đàn ông này lại nói ra những lời cuồng vọng như thế, đúng là làm cho người ta cười muốn rơi răng.

Văn Ngạn Lâm khẽ nhếch khóe miệng: “Chúng ta đi thôi.”

Bạc Lị lập tức nhấc chân ngẩng đầu ưỡn ngực, rời đi như một con gà mái nhỏ kiêu hãnh.

Văn Ngạn Lâm đi sau lưng bà, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mặt Tần Dịch Thanh xanh mét, đứng đơ ra tại chỗ.

Màn đêm như mực, sau khi thành phố lên đèn thì nó đã dần ổn định lại.

“Ông chủ! Thêm mười xiên thịt cừu nữa!”

“OK!”

“Bà chủ, cho chúng tôi thêm một vại bia!”

“Ăn đi nào!”

“Uống thôi!”

Lúc này đã là mười một giờ tối nhưng các dãy hàng ăn trên phố lại cực kỳ náo nhiệt, thậm chí có người còn lo không tìm được chỗ ngồi, ông chủ vội vàng tìm bàn ghế cho họ ngồi tạm ở chỗ khác.

Một số phóng viên và thợ quay phim đang quay lại cảnh tượng náo nhiệt này, phóng viên nói trước ống kính: “Các hoạt động ăn khuya đang dần phục hồi trên khắp đất nước! Nhiều năm trước đã từng có các các hoạt động về đêm được công chúng yêu thích như đi ăn khuya, đến bar, khiêu vũ quảng trường,… các hoạt đồng này lần lượt biến mất khỏi cuộc sống của con người, nhưng giờ đây do sự xuất hiện của Bộ Não mà cảm giác an toàn của con người đã tăng lên gấp đôi, những hoạt động này cũng có hy vọng bắt đầu phục hồi trở lại…”

Bất cứ nơi nào ống kính đi qua đều có thể thấy hầu hết trên tay mọi người đều đeo một Bộ Não đen hoặc trắng, thậm chí cả trẻ em cũng không ngoại lệ. Chỉ một số rất ít người có lẽ chưa mua được là không thấy đeo. Trên mặt mọi người đều nở một nụ cười thoải mái.

Cảm giác hạnh phúc của người dân đang tăng lên trông thấy. Có cảm giác an toàn nên mọi người muốn được ăn uống. Chủ quán và nhân viên của những cửa hàng này có thể kiếm được nhiều tiền hơn… Ai cũng có hy vọng trong cuộc sống.

Bất ngờ có người ở đằng kia uống quá chén đánh một người phụ nữ, người dân gần đó không hề do dự lập tức đứng dậy can ngăn.

Khi sắc trời dần tối, thế giới trở nên im lặng, cũng có cảm giác khói lửa nhân gian hơn.

Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm đội mũ đeo khẩu trang xuất hiện ở đây.

Truyện convert hay : Bị Các Đại Lão Đoàn Sủng Sau Ta Dã Phiên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện