Sau khi mấy người Lưu Lực Hải trở lại công ty, cả đám liền ngồi trong phòng họp không nói gì lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, Chu Kim chẹp miệng nói: “Trà bí ngô tiến cống ở viện bảo tàng này uống cũng ngon phết.
Bây giờ tôi lại rất muốn uống thêm một tách nữa.”“Tôi thấy cậu muốn ăn cái rắm thì có.” Lưu Lực Hải tức giận nói.
Không thể uống được nữa, hai mươi gam tối đa ngâm được ba lần, lần sau họ tới chắc chắn đã không còn nữa rồi.
Nếu ông còn nghe thấy Bạc Dĩ Nhu mua thêm loại trà từ viện bảo tàng này nữa thì ông sẽ đau lòng khó thở mất.Bầu không khí trong phòng họp dần thoải mái hơn, Trần Phan không nhịn được mà trầm giọng bắt chước: “Phát triển game? Không, tôi muốn sáng tạo cả thế giới.
Ôi chết mất, ngầu quá đi.”“A a a a a a!”Trong văn phòng vang lên một loạt tiếng hét.
Dù không biết cô lấy tự tin ở đâu ra, nhưng cũng không ngăn được họ đột nhiên thấy được một tia sáng le lói trong bóng đêm, ít nhất họ cũng không còn chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng vì bị ăn cắp ý tưởng nữa.
Bạc Dĩ Nhu cũng đã nói là chắc chắn cô sẽ đòi lại công bằng cho họ, dù không biết cô có thể làm gì.“Được rồi, được rồi, nghiêm túc đi, chúng ta phải xứng đáng với mức lương nhận được! Nhặt lại tinh thần chuyên nghiệp của các cậu đi.” Lưu Lực Hải vỗ tay, giọng nói đầy sức mạnh.
Bầu không khí trong phòng họp lập tức thay đổi, những người khác dựng thẳng người lên, trở nên nghiêm túc hơn.“Mặc dù công việc của chúng ta là tích hợp tất cả các game do công ty sở hữu, nhìn như không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, nhưng công ty chúng ta đã có hơn ba trăm game lớn nhỏ, khối lượng công việc cũng rất lớn, không dễ gì hoàn thành trong hai tháng đâu.
Phải bắt đầu ngay bây giờ! Chu Kim, cậu phụ trách…”Mặc dù họ thực sự không tin là Bạc Dĩ Nhu có thể sử dụng những game cũ của Rainbow Age để tạo ra một game có thể thống trị thế giới chỉ trong hai tháng.
Nhưng sự việc đã phát triển đến tình trạng bây giờ, ngoài nghe lời Bạc Dĩ Nhu ra thì họ cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Trừ khi họ có thể từ bỏ công ty này, chấp nhận nuốt nỗi hận vào lòng để nhận thua với đám ăn cắp vô liêm sỉ kia.Bạc Dĩ Nhu đã nói như vậy thì họ cứ làm trước đã, dù sao hai tháng sau cũng sẽ biết kết quả.
Họ đã vất vả chống đỡ Rainbow Age, nơi chứa đựng những giấc mơ của họ trong nhiều năm như vậy, giờ có nhiều thêm hai tháng nữa thì đã sao?…Sau khi Lưu Lực Hải và nhóm người trong Rainbow Age rời đi, nhóm quản lý của hai công ty còn lại cũng được Bạc Dĩ Nhu gọi tới.
Không giống như Rainbow Age vì có các game cổ điển và lượng người chơi cố định nên còn đang ở trong tình trạng tốt, hai công ty khoa học kỹ thuật này đang ở trong tình huống khó khăn hơn rất nhiều.
Một trong số đó chủ yếu kinh doanh điện thoại di động và máy tính, còn một công ty khác thì sản xuất thiết bị gia dụng.Ngành truyền thông và hàng tiêu dùng đương nhiên khó có thể bị thay thế bởi siêu năng lực, nhưng sự cạnh tranh trong hai ngành này cũng rất khốc liệt.
Nghiên cứu phát minh điện thoại và máy tính còn tiêu tốn tiền của hơn công ty phát triển game nhiều.
Còn việc phát triển đổi mới đồ gia dụng cũng rất gian nan.
Đầu tư nhiều đồng nghĩa với việc chi phí cao, định giá cũng cao.Nhưng người tiêu dùng ngày nay cũng không tiêu quá nhiều tiền vào các sản phẩm dân sinh như thế này nữa.
Người trẻ muốn tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật trong tương lai, ba mẹ cũng muốn tiết kiệm tiền cho con mình làm phẫu thuật, chỉ sợ sau này con nhà người khác có siêu năng lực mà con mình không có, đã thua ngay từ vạch đích.Vì vậy, trên phương diện điện thoại di động và máy tính, vì lý do giải trí, phục vụ công việc và những lý do khác nên mọi người vẫn sẵn sàng chi tiền.
Nhưng ở trong suy nghĩ của đại chúng, đồ gia dụng không cần phải mua đồ nào quá đắt, đủ dùng là được, mua một lần thì phải dùng cho thật bền, khoảng mười năm trở lên.Vì vậy, trong ba công ty, công ty đồ gia dụng là lung lay sắp sụp nhất, thị phần ngày càng thu hẹp, ngày nào nhân viên cũng lo lắng công ty phá sản, lương không được trả.
Nhưng hiện nay công việc cạnh tranh rất khốc liệt, thị trường cạnh tranh căng thẳng khiến đội ngũ nhân viên cũng phải gồng mình lên để làm việc, ai cũng kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, nếu không phải bất đắc dĩ thì họ cũng không muốn bôn ba tìm việc làm.
Vì vậy, nếu công ty vẫn chưa phá sản, lương vẫn trả hàng tháng thì họ vẫn tiếp tục làm trong nỗi lo lắng đề phòng.Nhưng sau khi được Bạc Dĩ Nhu gọi vào ngày hôm nay, họ cảm thấy cuối cùng công ty cũng sắp đến lúc phá sản thật rồi.“Tôi quy hoạch lại công ty, nếu ai không tin tưởng thì có thể từ chức, tôi sẽ bồi thường ba tháng lương theo tiêu chuẩn của công ty.” Sau khi Bạc Dĩ Nhu nói xong, một số người đã chọn