Suốt hai ngày sau, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ ở trong từ đường luôn quấn lấy Hồ ma ma hỏi hết chuyện này tới chuyện khác. Tô Oanh thì lại kéo cây chổi cao hơn cả người nàng ta, ngày ngày quét sân đến khi trời tối, quét sân suốt hai ngày khiến nàng ta mệt đến mức ngã xuống.Rõ ràng Tô Nguyễn có vấn đề, kết quả Liễu Minh Khanh lại phạt nàng ta, Tô Oanh cảm thấy tủi thân vô cùng.Hôm nay sau khi trời tối nàng ta liền nằm xuống giường nghỉ, Vu Hạ đến đưa cơm cho nàng ta, nàng ta cũng không thèm để ý."Không ăn, ta không ăn!" Nàng bực bội kêu lên.Vu Hạ cũng hết cách, chỉ đành đi mời Liễu Minh Khanh đến.Liễu Minh Khanh đến đẩy cửa đi vào, thấy Tô Oanh nằm lì trên giường, quay mặt vào trong thì lên tiếng trách cứ: "Oanh Oanh, đừng có giận dỗi như thế."Tô Oanh vốn cảm thấy oan ức, Liễu Minh Khanh đến không chỉ không dỗ nàng ta mà còn trách nàng ta, nàng ta khóc òa lên."Mẫu thân! Cuối cùng con là nữ nhi ruột của người hay Tô Nguyễn là nữ nhi ruột của người? Tại sao người lại bất công thế? Rõ ràng là nàng ta sai, tại sao lại phạt nữ nhi? Oa oa.."Tô Oanh có tính tình khá mạnh mẽ, bình thường rất ít khi khóc. Liễu Minh Khanh thở dài một tiếng, ôm nàng ta vào lòng."Con và Nguyễn Nguyễn đều là nữ nhi của ta, ta mong các con hòa thuận với nhau hơn.""Mẫu thân lừa con! Nữ nhi không tin, rõ ràng mẹ yêu thương Tô Nguyễn hơn, chắc chắn mẹ mong mình chưa từng sinh nữ nhi ra!"Tô Oanh khóc đến mức thở gấp, lớn tiếng kể hết những oan ức trong lòng mình.Người ngoài không biết nàng ta không phải nữ nhi ruột của Tô Thụy An, chỉ cho rằng Liễu Minh Khanh không biết xấu hổ, quyến rũ Tô Thụy An rồi sinh ra nàng, sau đó tìm cơ hội trở thành Tô phu nhân.Tô Oanh nghĩ, nếu nàng ta là Liễu Minh Khanh, chắc chắn nàng ta hy vọng rằng mình không có một nữ nhi khiến mình bị xấu mặt, bị người khác chỉ trỏ sau lưng như thế.Liễu Minh Khanh sầm mặt lại, giọng nói rất cao: "Nếu ta có suy nghĩ này thì từ tám năm trước ta đã ném con đi rồi, hà tất gì phải nuôi con lớn đến thế này?""Vì để con trở thành tiểu thư của Tô gia, ta đã đồng ý gánh hết những tiếng xấu kia! Ta có cuộc sống của mình, ta không để ý đến những kẻ khác nhìn ta thế nào!""Con lại nói ta như thế, không hề cảm thông cho tâm ý của ta, ta thật quá đau lòng!"Giọng nói của bà ta hiện rõ sự tức giận, Tô Oanh không dám ngang ngược nữa, dần dần nín khóc."Mẫu thân, nữ nhi xin lỗi, nữ nhi chỉ cảm thấy lo sợ thôi. Nữ nhi không có phụ thân ruột, nếu mẫu thân cũng không cần nữ nhi thì nữ nhi sẽ không còn gì cả." Tô Oanh nghĩ đến nỗi buồn sâu thẳm trong lòng mình thì nghẹn ngào như một con thú non bị thương.Liễu Minh Khanh lại thở dài lần nữa, bà ta vuốt tóc Tô Oanh, nhẹ giọng nói: "Ta biết con lo sợ, cũng hiểu lý do con nhắm vào Nguyễn Nguyễn. Nhưng, Oanh Oanh à, ta đã