Thấy Tô Hạm đang hùng hổ đuổi theo đánh thì Tô Nguyễn càng chạy nhanh hơn, kết quả không cẩn thận đụng vào Hạnh Vũ đang chạy trốn khi thấy tình thế không ổn."Ôi!" Hai người ngã nhào xuống đất.Tô Hạm cười nhạo hai tiếng, vung cây gậy trong tay đánh vào hai người.Cái mông Tô Nguyễn lại bị ăn một gậy, nàng ta toáng lên: "Đại tỷ tha mạng!""Ha, vừa nãy ai nói ta đánh thế nào cũng chịu mà?""A, đại tỷ, muội chỉ nói thôi mà."Thật ra Tô Hạm không đánh quá mạnh, nhưng nàng ta chỉ đánh vào mông Tô Nguyễn, khiến nàng cảm thấy rất mất mặt.Lớn như thế còn bị đại tỷ đánh đòn, thật mất mặt!"Ha ha ha! Tô Nguyễn, ngươi cũng có này hôm nay!" Tiếng cười vang dội của Tô Oanh vang lên từ bên ngoài: "Lớn thế còn bị đánh đòn, buồn cười chết mất!"Oanh Ca viện nằm sát bên Hạm Đạm viện, có lẽ Tô Oanh nghe được động tĩnh nên đến đây nhìn một chút, không ngờ thấy được tình cảnh khiến nàng ta vui như mở cờ trong bụng!Mặt Tô Nguyễn đỏ bừng lên, đã bị Tô Hạm đánh thì thôi đi, còn bị Tô Oanh chế giễu nữa, chuyện này không nhịn được."Hạnh Vũ, chống đỡ thay ta!" Tô Nguyễn nói xong thì lăn đi, nhanh chóng lăn khỏi phạm vi cây gậy của Tô Hạm đánh tới.Hạnh Vũ há hốc mồm, cái mông bị trúng một gậy, nhất thời khóc òa lên: Tiểu thư không có nghĩa khí!Tô Hạm không ngờ Tô Nguyễn lại vô liêm sỉ như thế, nàng ta hơi sửng sốt một chút, Tô Nguyễn nhân cơ hội ấy bò dậy nhanh chân chạy ra ngoài.Khi chạy qua bên cạnh Tô Oanh đang đứng bên ngoài thì nàng nói: "Tô Oanh, sao eo ngươi to thế hả."Tô Oanh đang trong giai đoạn phát dục, không chỉ cao hơn mà ngực cũng nhô ra, vòng eo cũng đầy đặn hơn trước đây một chút.Thật ra không xem là to, là do chưa phát dục hết mà thôi, nhưng nếu so sánh với vóc người như mầm đậu của Tô Nguyễn thì có vẻ hơi to thật.Tô Oanh tức giận giậm chân, lúc này Tô Nguyễn đã chạy thật xa rồi.Tô Nguyễn chạy, Tô Hạm cũng không còn hứng đánh người nữa, nàng ta ném cây gậy đi: "Nếu còn làm bậy cùng Tô Nguyễn nữa thì ta sẽ đánh cả ngươi!"Hạnh Vũ cảm động đến rớt nước mắt: "Đa tạ Đại tiểu thư!"Nói xong rồi chạy vèo đi như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.Động tác kia, tốc độ kia, giống hệt với Tô Nguyễn.Tô Hạm nhớ đến hai bóng dáng nhỏ bé gào thét xin tha khi nãy thì không nhịn được khẽ cười, nhưng chợt nghĩ đến gì đó, khuôn mặt xinh đẹp kia lại trở nên căng cứng."Đại tỷ, tỷ xem Nguyễn Nguyễn kìa!" Tô Oanh chỉ vào phương hướng Tô Nguyễn đã chạy đi bắt đầu lên án."Đừng nghe muội ấy nói bậy, dáng người của muội bây giờ tốt hơn cái dáng tong teo để gió cũng có thể thổi bay của muội ấy!"Tô Hạm vén rèm đi vào trong; "Ta muốn ở một mình một lát, Oanh Oanh, muội về viện của mình đi."Tô Oanh vẫn rất nghe lời Tô Hạm: "Vậy đại tỷ nghỉ ngơi đi, muội về đây."...Hạnh Vũ tức giận chạy về Phù Tang viện định tìm Tô Nguyễn tính sổ, không ngờ lại thấy Liễu Minh Khanh đến."Nguyễn Nguyễn, có bị thương không?" Nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của Tô Nguyễn, Liễu Minh Khanh bèn bước nhanh đến kiểm tra."Nữ nhi không sao." Tô Nguyễn cúi đầu, vừa vặn tránh khỏi tay Liễu Minh Khanh.Liễu Minh Khanh không biết Tô Nguyễn cố ý hay trùng hợp, chỉ hơi sững sờ rồi bình thường lại ngay."A Hạm ra tay có chừng mực, đúng là ta lo xa rồi." Bà ta dịu dàng nói: "Hôm nay A Hạm chủ động đánh con, cũng đã nói rõ nàng ta đã bớt giận rồi. Chờ hai hôm nữa con lại đến xin lỗi nàng ta, vậy hai tỷ muội các con có thể hoàn hợp như ban đầu thôi.""Vâng, kế mẫu, vừa nãy nhị tỷ cũng ở đó." Tô Nguyễn âm thầm tố cáo."Oanh Oanh cũng ở đó à?" Xem ra lại chê cười Tô Nguyễn, Liễu Minh Khanh nói: "Khi quay về ta sẽ nói chuyện với nàng ta.""Đa tạ kế mẫu." Dám cười ta à? Vậy thì chờ bị phạt đi.Tô Nguyễn oán thầm hai câu, lại nói: "Ngày mai nữ nhi muốn ra ngoài mua ít kim chỉ, khi học thêu với Vân nương nữ nhi sẽ thêu một tấm bình phong cho đại tỷ.""Con có lòng như thế, A Hạm biết thì sẽ vui lắm." Liễu Minh Khanh nói: "Lát nữa ta sẽ nói một tiếng với Hồ ma ma, bảo bà ta ngày mai đưa mấy đứa ra ngoài. Mấy ngày trước con đã chịu khổ ở từ đường rồi, ta sẽ cho Hồ ma ma nhiều bạc một chút, lúc đó con muốn ăn gì mua gì thì cứ nói."Để Hồ ma ma đi theo? Xem ra Liễu Minh Khanh vẫn còn để phòng nàng.Tô Nguyễn nói: "Đa tạ kế mẫu."Liễu Minh Khanh đi rồi, Hạnh Vũ vốn muốn tìm Tô Nguyễn tính sổ lại vui mừng chạy tới bên cạnh Tô Nguyễn: "Tiểu thư tiểu thư, ngày mai dẫn Hạnh Vũ ra ngoài với, Hạnh Vũ muốn ăn sủi cảo chiên, bánh hoa quế, mì thịt bò..."Hạnh Vũ nói, nước miếng đã sắp chảy khỏi miệng tới nơi."Tất nhiên sẽ dẫn theo em, chúng ta là tiểu tỷ muội, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu." Tô Nguyễn kéo tay Hạnh Vũ, cười híp mắt nói.Tô Nguyễn vừa hay chạm vào chỗ đau nơi cánh tay Hạnh Vũ, nàng ta hít một hơi, nhớ đến chính sự thì lầm bầm."Hừ, tiểu thư không có nghĩa khí, ném Hạnh Vũ lại chạy mất, hại Hạnh Vũ bị đại tiểu thư đánh."Tô Nguyễn e hèm một tiếng: "Hạnh Vũ, không phải ta nói có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu à? Đại tỷ đánh ta còn nhiều hơn