"Phu nhân, sáng mai ghi cho A Thịnh hai lượng bạc." Tô Thụy An nói.Bổng lộc một tháng của ông ta chỉ có năm lượng, lấy ra hai phần năm để đưa cho Hà Hằng đã không tệ rồi."Vâng, lão gia."Sau khi Tô Thụy An phân phó xong thì không nói thêm gì nữa.Cõi lòng ông ta cảm thấy đáng tiếc vô cùng, tài năng của Hà Hằng không hề thua Tô Thịnh hay Tô Thanh Nam, tuy Hà gia bần cùng, nhưng Tô Hạm ái mộ Hà Hằng, ông ta không có lý do gì để ngăn cản.Nhưng bây giờ Hà Hằng bị bệnh, nếu Tô Thịnh đã viết thư cần bạc thì nói rõ Hà Hằng bệnh không nhẹ.Tô Thụy An cũng là người đi lên từ nghèo khó, ông ta hiểu rõ, một người nghèo rớt mồng tơi, một khi bị bệnh nặng hẳn là nguyên nhân khiến người ta rất tuyệt vọng.Thậm chí có khả năng khiến cả gia đình sụp đổ.Gia đình sụp đổ, chí tiến thủ không còn, Hà Hằng còn có nghị lực tiếp tục kiên trì tham gia khoa thi năm sau à?Cho dù hắn ta có tâm, nhưng chẳng có bạc, nửa bước cũng khó đi.Nghĩ đến bạc, ánh mắt Tô Thụy An lóe lên, ông ta hiểu rất rõ tầm quan trọng của bạc!"Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi ăn no rồi, nữ nhi cáo lui trước." Tô Hạm hơi đỏ mắt đứng dậy.Tô Thụy An thở dài: "A Hạm, mỗi người có số mệnh riêng, con đừng để trong lòng, quay về nghỉ ngơi cho tốt.""Vâng thưa phụ thân."Trời bên ngoài vẫn mưa lớn, Tô Hạm phải bung dù mới có thể rời đi được, nhưng nàng ta bung thế nào cũng không bung dù được.Tô Oanh bước lên muốn giúp đỡ, nhưng Tô Hạm lạnh mặt tránh đi, nàng ta cắn răn bung tán dù ra.Khóe mắt Tô Oanh lại dâng lên một màn nước, lần này có thể thấy được Tô Hạm đã không muốn nhìn nàng ta nữa.Hà Hằng bệnh, không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn có liên quan đến hai phong thư kia.Nếu Tô Oanh không giấu thư đi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện thế này.Bầu không khí vốn đang hòa hợp, bởi vì một phong thư của Tô Thịnh nên lại đóng băng lần nữa.Tô Thụy An cũng không thấy ngon miệng, ông ta để đũa xuống rồi đi, không nhìn Tô Oanh thêm một cái.Sau đó Tô Nguyễn cũng đi, nàng muốn đi xin lỗi Tô Hạm."Đại tỷ, tỷ đang làm gì thế?"Trong Hạm Đạm viện, Tô Hạm lấy tất cả y phục đáng giá và đồ trang sức của mình ra trải xuống giường, nhìn dáng vẻ kia như thể muốn bỏ nhà đi.Tô Nguyễn vô cùng sợ hãi, nàng xông lên ôm lấy cánh tay Tô Hạm, dán mặt mình vào đấy/; "Đại tỷ, tỷ không được làm chuyện ngốc nghếch! Muội không để tỷ làm chuyện điên rồ đâu!""Buông tay!" Tô Hạm lạnh nhạt hất tay ra.Tô Nguyễn ôm chặt lấy không buông: "Đại tỷ, chuyện của Hà ca ca muội biết sai rồi, muội không nên xé thư của huynh ấy, hại huynh ấy bị bệnh.""Nhưng đại tỷ à, tỷ không thể đến thăm huynh ấy như thế được, tỷ lại chẳng biết nhà huynh ấy ở đâu, huống hồ gì bên ngoài trời mưa to như thế, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Muội không cho tỷ đi đâu!""Đừng bỏ lại muội mà đại tỷ, hu hu."Nói xong câu cuối, Tô Nguyễn òa khóc hu hu.Tô Hạm vốn đang tức giận, thấy Tô Nguyễn đỏ mắt gào lên nhưng đôi mắt lại chẳng có chút nước mắt nào, không nhịn được bật cười: "Tô Nguyễn, muội có thể khóc giả hơn nữa không?"Tô Nguyễn bị vạch trần thì ngưng khóc, thè lưỡi một cái: "Đại tỷ, mắt muội khô nhưng muội khóc thật mà."Tô Hạm vạch trần nàng không chút lưu tình: "Muội thôi đi, muội sợ ta đánh muội chứ gì?"Tô Nguyễn cười hì hì: "Đại tỷ, tỷ không thể đi tìm Hà ca ca được, nguy hiểm lắm!""Ai nói ra muốn đi tìm huynh ấy?" Tô Hạm giận dữ nói.Tô Nguyễn