Sau khi Tô Nguyễn hạ quyết tâm thì cảm thấy phải nhanh chóng chứng thực chuyện này: "Thôi công tử, vậy lúc nào huynh mới đến nhà ta nói chuyện không từ hôn với phụ thân ta?"Thôi Trạm cụp mắt nhìn bàn chân trắng nhỏ xinh trong chậu nước nóng, lòng nhớ đến lời nàng nói sẽ cưới thiếp thất cho hắn khi nãy mà bỗng thấy khó chịu.Khiến giọng điệu cũng lạnh đi một phần: "Ngày mai đi, tiện thể đến đưa quà trung thu.""Thôi công tử thật chu đáo!" Tô Nguyễn rất vui vẻ, nàng đảo mắt một cái, muốn nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách."Thôi công tử, huynh xem, nếu hôn ước giữa chúng ta không thay đổi, sau này chúng ta sẽ là phu thê chưa cưới, vậy nên có phải chúng ta nên sửa cách xưng hô này lại không?""Thôi công tử, Tô Tam tiểu thư nghe xa lạ quá.""Không thì, sau này huynh gọi ta là Nguyễn Nguyễn, ta gọi huynh là... Thôi ca ca."Vừa gọi ba chữ Thôi ca ca thì Tô Nguyễn bỗng thấy thẹn thùng, không nhịn được dùng bàn tay nhỏ che mặt lại.---Thật kỳ lạ, nàng gọi Hà Hằng là Hà ca ca đều cảm thấy rất bình thường, giống như gọi đại ca mà thôi. Tại sao khi gọi Thôi Trạm là Thôi ca ca lại cảm thấy có chút ngượng là sao?Lẽ nào do họ là phu thê sắp cưới?Ừm, chắc chắn là vậy!Vốn dĩ trong lòng Thôi Trạm có chút phiền muộn không tên, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng Thôi ca ca vừa mềm vừa ngọt của tiểu nha đầu, Thôi Trạm thấy tim mình như được ai đó đổ đầy đường mật.Tiểu nha đầu này gọi tên người khác thôi mà đã ngọt muốn chết! Hắn thầm nghĩ.Thôi Trạm hắn từ trước đến nay luôn có chủ kiến, bây giờ lại dễ dàng bị một tiểu nha đầu ảnh hưởng, việc này khiến hắn có phần chống cự: "Nguyễn Nguyễn tiểu thư."Tô Nguyễn có hơi thất vọng, nhưng từ Tô Tam tiểu thư đến Nguyễn Nguyễn tiểu thư đã tiến một bước dài rồi, chắc chắn sau này hắn cũng sẽ gọi nàng là Nguyễn Nguyễn như đại ca đại tỷ thôi.Nước đã gần lạnh, Tô Nguyễn cũng cảm thấy người mình ấm hơn, Thôi Trạm dùng khăn bố cẩn thận lau khô chân cho nàng.Bàn chân kia vừa nhỏ vừa mềm, hệt như đậu hủ, Thôi Trạm sợ mình hơi dùng sức thôi sẽ bóp nát mất.Không biết hắn lấy đâu ra một bộ y phục gần giống với bộ Tô Nguyễn đang mặc trên người: "Thay y phục đi, ta đưa nàng về."Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào, lúm đầu tiền lõm sâu: "Cảm ơn Thôi ca ca."Sau gần nửa canh giờ, Thôi Trạm đưa Tô Nguyễn đến trước cửa lớn Tô gia."Vào đi."Thôi Trạm nói xong, đang định xoay người đi thì Tô Nguyễn bỗng kéo tay áo hắn lại: "Thôi ca ca, ngày mai chàng sẽ đến chứ?"Mọi chuyện quá đột ngột, nàng có cảm giác như mình đang nằm mơ, nàng sợ sau khi nàng ngủ dậy thì tất cả sẽ vẫn như trước."Hay là bây giờ chàng vào nói chuyện với phụ thân ta luôn được không?"Dưới ánh trăng, đôi mắt xinh đẹp của tiểu nha đầu hiện rõ sự lo lắng.Nàng sợ hắn sẽ hối hận tới mức nào, Thôi Trạm xoa đầu nàng: "Đừng lo, chắc chắn ngày mai ta sẽ đến.""Vậy khi nào chàng đến? Ta chờ chàng." Tô Nguyễn nói xong thì a lên một tiếng: "Trong nha môn có một vụ án lớn, có khi phụ thân sẽ ra ngoài từ rất sớm, Thôi ca ca đến sớm chút nhé.""Được." Thôi Trạm gật đầu đáp lại: "Vào đi, ta phải đi rồi."Tô Nguyễn phất tay: "Thôi ca ca đi thong thả, ngày mai ta chờ chàng."Sau khi Thôi Trạm rời đi, Tô Nguyễn đang định gõ cửa thì bỗng có hai người từ sau cửa bước ra.Một người khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Một người mười hai tuổi, chính là Tô Thịnh và Tô Thanh Nam."Đại ca!" Tô Nguyễn thoáng ngẩn người, sau đó lập tức nhào vào lòng Tô Thịnh, ôm eo hắn ta khóc òa: "Đại ca, muội rất nhớ huynh, hu hu."Tô Thịnh là một thiếu niên ấm áp dịu dàng, vóc người cao gầy, ngũ quanh thanh tú, giữa hai hàng lông mày có sự ôn hòa vượt quá số tuổi.Hắn ta vuốt tóc Tô Nguyễn, đôi mắt đậm ý cười: "Mới hơn một tháng không gặp đã khóc nhè rồi?"Đối với Tô Thịnh mà nói, hắn ta chỉ mới không gặp Tô Nguyễn hơn một tháng, còn đối với Tô Nguyễn, đó là chuyện cả đời.Từ nhỏ tới lớn, hầu như nàng muốn gì Tô Thịnh sẽ cho nàng cái đó, Tô Hạm thương nàng, nhưng nếu nàng làm sai chuyện gì thì Tô Hạm sẽ phạt nàng, sẽ đánh nàng, nhưng Tô Thịnh thì lại không.Dù nàng cáu, nàng khóc nháo thế nào, xưa nay Tô Thịnh luôn kiên nhẫn dỗ nàng, dỗ đến khi nàng hài