Không khí quanh thân Tô Nguyễn bỗng lạnh đi mấy phần, nam tử cao lớn trước mặt cũng hơi híp mắt lại, ánh sáng lành lạnh mang theo áp bực vô hình bắn về phía Tô Nguyễn.Vẻ mặt kia không nói được là đang tức giận hay đang khó chịu, nhưng Tô Nguyễn hiểu, nếu không nói rõ ràng việc này e rằng Thôi Trạm không đồng ý không từ hôn!Tuy rằng nàng không biết rõ tình yêu là gì, nhưng nàng lại hiểu, không một nam nhân nào có thể chịu đựng được việc vị hôn thê của mình tìm cái chết vì nam nhân khác!Tên đáng chết! Tô Nguyễn chửi thầm trong lòng."Tô Nguyễn à, ta đã nói với ngươi rồi, sao ngươi vẫn dại dột thế?" Một thiếu niên mười lăm tuổi mặc hoa phục, tay cầm quạt giấy đii đến trước mặt Tô Nguyễn, có hơi bất mãn nói.Thiếu niên này tên Tạ Nhiên, là trưởng tử của Huyện thừa Tạ Vân, trợ thủ của Tô Thụy An.Tô Thụy An và Tạ Vân đều đã ở Lâm Huyền sáu năm, Tô Nguyễn và hai huynh muội Tạ Vân cũng được coi là lớn lên cùng nhau.Tướng mạo của Tạ Nhiên không kém, thế nhưng không biết học thói hư tật xấu ở đâu mà lại bôi phấn lên mặt, lại phẩy phẩy quạt giấy, tự cho mình là kẻ phong lưu phóng khoáng.Tô Nguyễn cảm thấy trước kia mắt nàng bị mù rồi, nàng không hề yêu thích Tạ Nhiên, chỉ là Tô gia nghèo, Tạ gia lại có tiền cho nên mới có chút tâm tư nhỏ.Sau đó lại bị Liễu Minh Khanh lợi dụng, thi thoảng bà ta lại so sánh Thôi gia và Tạ gia, cho nên Tô Nguyễn mới sinh ra tâm tư từ hôn.Dưới sự ám chỉ của Liễu Minh Khanh, Tô Nguyễn bắt đầu viết thư cho Thôi Trạm, biểu thị rằng nàng muốn từ hôn. Ban đầu ngôn ngữ còn uyển chuyển, nhưng Thôi Trạm vẫn không hồi đáp.Sau đó từng phong thư nối tiếp nhau thì ngôn ngữ cũng khó nghe hơn, thậm chí còn nói rằng nàng đã có người mình thích, nếu hắn không đồng ý từ hôn thì nàng thà rằng thắt cổ tự sát cũng không lấy hắn làm phu quân.Thêm vào đó, Tô Thụy An không muốn gánh tiếng xấu nên không chịu từ hôn, Liễu Minh Khanh lại giật dây, Tô Nguyễn mới quyết tâm giả vờ thắt cổ..Có điều, cho dù lấy Tạ Nhiên ra làm cớ để từ hôn, Tô Nguyễn cũng cảm thấy mắt mình bị mù rồi.Nhưng những suy nghĩ này chỉ hiện lên trong nháy mắt, Tạ Nhiên thấy Tô Nguyễn chỉ nhìn hắn ta mà không lên tiếng thì phẩy phẩy quạt giấy trong tay, liếc mắt nhìn nàng: "Sao, có phải cảm thấy hôm nay bổn thiếu gia quá đẹp trai nên nhìn đến ngẩn người không?"Nói rồi lại liếc mắt nhìn sang Thôi Trạm bên cạnh, thấy hắn mặc y phục bình thường nên cũng không để ý cho lắm.Tô Nguyễn bị hắn ta làm cho buồn nôn, nàng hận không thể đá hắn ta hai cái, bàn tay nàng hơi siết lại khiến cho tờ giấy trong tay cũng run lên.Tạ Nhiên vô tình nhìn thấy: "Cầm cái gì đó, cho ta xem mau."Tô Nguyễn nghĩ thầm, bây giờ nàng không thể nói chuyện để giải thích được, vậy để Tạ Nhiên nhìn một cái cũng tốt, coi như giải thích gián tiếp cho nàng."Ta không phải vì từ hôn nên mới thắt cổ! Vài ngày trước ta đắc tội với Đại tỷ, dù thế nào nàng cũng không chịu tha thứ cho ta, ta chỉ đành thắt cổ hù nàng ấy, thật đấy!"Ta Nhiên xem xong thì sắc mặt khẽ thay đổi, cái gì thế này! Không phải Tô Oanh nói Tô Nguyễn thích hắn ta, cho nên mới vì hắn ta thắt cổ ép từ hôn sao?Tại sao chuyện này không giống với lời Tô Oanh nói? Tạ Nhiên cảm thấy thật mất mặt, suy nghĩ một hồi mới như hiểu ra rồi nở nụ cười: "Tô Nguyễn, ngươi đừng có gạt ta, từ nhỏ đến lớn ngươi khiến Tô Hạm tức giận nhiều như thế, nhưng nào thấy ngươi dùng chiêu này?""Lại nói, tuy Tô Hạm nóng tính, nhưng lại không phải là người mưu mô, huống hồ nàng ta thương ngươi như thế. Nếu ngươi chọc tức nàng ta, vậy chẳng phải cứ bồi tội với nàng ta là được à, nàng ta quá lắm cũng chỉ đánh chửi ngươi hai câu rồi sẽ tha thứ cho ngươi.""Nếu ngươi dám thắt cổ hù dọa nàng ta, vậy cho dù nàng ta không đánh gãy chân ngươi, thì cũng khiến ngươi mười ngày nửa tháng không xuống giường được!Tô Nguyễn nhất thời nghẹn họng, chuyện này.. Đúng là rất Tô Hạm!Không, đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt bây giờ là hình như càng giải thích thì càng mờ ám!Tô Nguyễn quay đầu lại lắc đầu lia lịa với Thôi Trạm, Thôi công tử, không phải thế!Lúc này nàng hận không thể bịt miệng Tạ Nhiên lại, nhưng Tạ Nhiên càng nói càng hăng say hơn."Rõ ràng ngươi thắt cổ vì ta!"Tạ Nhiên