Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chỉnh người


trước sau

Cảm thân thở dài một hơi: " Xem ra ta dám giáo huấn nhi tử của Phan thượng thư, hơn nữa lại cả hai tên, thực sự lá gan của ta cũng không nhỏ."
Mập Mạp cười nói: ” Hiện tại ngươi đã biết, đắc tội với Phan thượng thư sẽ có hậu quả nghiêm trong như thế nào rồi chứ?"
Phương Tranh cau mày liếc mắt nhìn Lưu công tử, dựa theo phẩm chất đạo đức của Lưu công tử này mà nói, thì phụ thân của hắn cũng không phải là cái thứ tốt đẹp gì. Thật là kỳ quái, những người Phan thượng thư chiêu mộ dưới tay đều có phẩm hạnh quá kém nha? Một đám hồng mao lục nhãn, không phải bộ dạng của con người a, miệng cũng không nói được một câu tiếng người, cùng hai gã nhi tử hổ báo của Phan thượng thư cũng giống nhau, cần phải giáo huấn.
Hai mắt nhỏ giọt chuyển động, Phương Tranh nhíu mày nhìn Mập Mạp: " Có dám cùng ta làm một chuyện nhiệt huyết nam nhi hay không?"
Mập Mạp chứng kiến hai mắt của Phương Tranh lúng liếng, khẳng định người này đang có chủ ý phá hư, nghe vậy xua tay cười: " Đừng khích ta, ta không có lá gan dám đi làm chuyện xấu."
“ Tại sao? Tiểu tử kia nhận ra ngươi hay sao?"
" Cũng không phải, tiểu tử đó chưa từng gặp mặt ta."
“ Vậy tại sao?"
Mập Mạp thở dài: " Ta cảm thấy sợ hãi."
" Ngươi là vương gia, ngươi còn sợ hãi cái gì?"
" Vương gia còn sợ hoàng thượng nha, ngay giữa thanh thiên bạch nhật* mà ngươi muốn giáo huấn hắn một trận, ngươi không sợ phiền toái, nhưng ta sợ nếu truyền đến tai phụ hoàng, khẳng định sẽ mắng ta một trận cẩu huyết lâm đầu." (*:ban ngày ban mặt)
Mập Mạp ngừng một chút, cuối cùng hỏi: " Tiêu tử đó bất quá cũng chỉ là mắng ngươi vài câu, có cần phái giáo huấn hắn không đây?"
Phương Tranh nhún vai: " Ta nhàm chán quá a, chẳng lẽ ngươi đã quên, ngoại hiệu của ta được mệnh danh là Phương Thái Tuế, thường xuyên đi chọc phá người khác hay sao! Hiện tại người khác đang làm trò mắng ta, nếu không phát uy, chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ chê cười. Hơn nữa, ta cũng chưa nói muốn đánh hắn a! Muốn giáo huấn kì thực có rất nhiều loại, chúng ta có thể đổi một biện pháp không nguy hiểm đến tính mạng."
Mập Mạp than thở. " Xem ra, thế nào ta cũng bị ngươi kéo xuống nước..."
Phương Tranh vỗ bả vai của hắn: " Yên tâm, bổn thiếu gia cam đoan phụ hoàng của ngươi sẽ không mắng ngươi. Không tin chúng ta có thể đánh cược một lần, nếu hoàng thượng không mắng ngươi, ngươi sẽ thua cho ta...."
Vạch ngón tay lên nhẩm tính một lần: "….Thua ta chín ngàn hai trăm bốn mươi lăm lượng bạc, thế nào?"

Mập Mạp ngạc nhiên hỏi: " Ngươi quả thật không giống người bình thường a, đánh cược còn tính toán chẵn lẻ nha...."
Phương Tranh thở dài: " Đó là số bạc mà muội muội bảo bối của ngươi đã lấy đi của ta, bổn thiếu gia nhớ rất rõ ràng, ta sẽ lấy lại của một trong số người nhà các ngươi vậy....”
Mập Mạp ho khan hai tiếng, nhìn sang hướng khác, giả bộ như không nghe được.
" Có đánh cược hay không a?" Phương Tranh chưa từ bỏ ý định, muốn giả bộ với hắn cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Mập Mạp nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: " Ngươi định giáo huấn vị Lưu công tử kia như thế nào?"
Xem ra tên gia hỏa này không có ý định trả nợ thay cho muội muội của hắn, Phương Tranh chán nản thở dài, nói: " Ngươi chi cần phối hợp với ta là được rồi."
Phương Tranh đứng lên, ở bên tai của sát thủ ca ca to nhỏ vài câu, sau đó sửa sang lại trang phục, biểu tình tươi cười bước về phía vị Lưu công tử.
" Ai nha! Vị này không phải Lưu huynh sao? Duyên phận, duyên phận nha!" Phương Tranh chào đón rất nhiệt tình.
Lưu công tử nhìn hắn đánh giá, theo trong mũi hừ một tiếng nói: " Ngươi là ai?"
Nhìn cái bộ dáng bà ngoại không thân, ông cậu không thương, vênh váo của tiểu tử này! Phương Tranh thật muốn cầm một bãi phân chó đập vào mặt của hắn.
" Tại hạ là Mặc Tái Đề nha, huynh đài đã quên rồi sao? Năm ngoái chúng ta còn cùng nhau chơi đùa sảng khoái tại Phương Hương Lâu, huynh đài còn khoản đãi huynh đệ chúng ta một bữa rượu tiệc, tính tình phóng khoáng khiến cho tại hạ đến hôm nay vẫn còn ngưỡng mộ không thôi " (Mặc Tái Đề : Đừng Nhắc Lại)
" Mặc Tái Đề? Đây cũng là tên người sao? Ta còn tưởng là khách nhân qua đường? Không thể nào?" Lưu công tử cảm giác, mình không có giống một người hào phóng như vậy.
Phương Tranh nhanh chóng gọi Mập Mạp lại gần, nhiệt tình giới Thiệu: " Vị này chính là gia huynh, tên là Mặc Tái Giảng." ( Mặc Tái Giảng: Đừng Nói Nữa.)
Lưu công tử nghi hoặc chỉ vào Mập Mạp, Mập Mạp vội vàng ôm quyền: " Mặc Tái Giảng."
Lưu công tử lại chỉ vào Phương Tranh, Phương Tranh ôm quyền:" Mặc Tái Đề."

Lưu công tử hơi choáng váng, vò đầu nói: " Thần bí như vậy sao!"
Ba người hàn huyên vài câu, trong lòng đều có mục đích riêng.
Phương Tranh cảm nhận độ lửa đã không sai biệt lắm, liền bước lại gần ôm lấy bả vai của Lưu công tử, cười ha hả nói: " Lần trước để Lưu công tử phải mời khách, khiến cho tại hạ vô cùng ngượng ngùng! Tại hạ luôn muốn mời huynh đài một lần, thời gian một cái chớp mắt mà đã hai năm trôi qua, hôm nay mới có cơ duyên tương phùng, cái này phải gọi là chúng ta hữu duyên với nhau, Lưu công tử, huynh đệ chúng ta mời huynh đài đi phong lưu một chuyến, không biết Lưu công tử có thể nể mặt tại hạ được không?"
Có người mời khách, đương nhiên Lưu công tử rất hân hạnh đáp ứng, không quản tên tuổi thần bí của hai vị huynh đệ trước mặt này. Nghe vậy cao hứng nói: " Tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Phương Tranh cùng Mập Mạp nhìn nhau, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười đê tiện, sau đó ba người dắt nhau rời đi, lên một chiếc thuyền hoa có quy mô lớn hơn ở trên sông Tần Hoài.
Đương nhiên thuyền hoa ở trên bến sông Tần Hoài cùng hoạt động vào ban ngày, văn nhân nho sĩ bơi thuyền ban đêm làm thơ ứng cảnh đều có phong vị, nhưng ban ngày tìm đến đây phao gái, cũng có một phen phong lưu rất khác biệt.
Ba người ngồi trên thuyền hoa ngắm cảnh, thưởng gió mà đối ẩm, đã có người mời khách, Lưu công tử thân là khách nhân đương nhiên phải trong thời gian ngắn nhất, liền cùng hai vị huynh đệ thần bí xây dựng giao tình bền vững. Sau hai tuần rượu qua đi, ba người chỉ kém một nước là không thể đốt giấy vàng, kết nghĩa huynh đệ mà thôi.
Giờ khắc này, Phương Tranh đặc biệt hiếu khách, mọi đồ ăn trên bàn hết thảy đều là những món ăn chiêu bài của thuyền hoa, rượu nữ nhi hồng ủ ba mươi năm, cô nương ngồi trong lòng Lưu công tử cũng là hồng bài cô nương, tên là Khuynh Thành. Người dám lấy tên như vị cô nương này, có thể tưởng tượng được nàng tuyệt sắc như thế nào…..Không bỏ ra một ngàn lượng bạc, đừng hòng mơ tưởng muốn sỗ sàng nàng, nếu muốn nhập khuê phòng của nàng, thì lại càng không dám nói.
Khuynh Thành quả nhiên xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Khuynh Thành cả người đang dựa vào Lưu công tử, mềm mại tựa như không xương, bàn tay nhẹ nhàng ngắt từng trái nho Tây vực, mị nhãn như tơ, dùng đôi môi đỏ mọng khiêu gợi của nàng ngậm lấy, sau đó vươn người chậm rãi dâng đến trước mặt của Lưu công tử, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng của hắn.
Phương Tranh cùng Mập Mạp quan sát một màn mê người trước mặt, không nhịn nổi hung hăng nuốt một ngụm nước miếng. Hai người nhìn nhau dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ, phi thường đồng nhất....
" Vỗ béo cho heo rồi."
Lưu công tử trong lòng khoái chí, mặt mày hớn hở bưng chén lên

nói: " Kính hai vị huynh đài, hôm nay khiến cho hai vị nhọc lòng khoản đãi, Lưu mỗ thật sự có lỗi."
Phương Tranh cười nói: " Chỉ là tại hạ còn nợ Lưu huynh một cái nhân tình thôi mà, Lưu huynh chấp nhận thịnh tình, tại hạ cũng đã phi thường cảm kích."

Lưu công tử đến bây giờ vẫn chưa nhớ được, bản thân mình đã tùng gặp qua hai người thần bí này ở kỹ viện nào, bất quá người ta coi tiền như rác, hắn cũng không thể không nể mặt người ta, dù sao không phải ngày nào cũng có thể gặp được loại người hồ đồ như thế này.
Ba người vui vẻ trò chuyện trong chốc lát, Lưu công tử uống liền mấy chén lớn, sắc mặt bắt đầu đỏ ửng, nhịp hô hấp cũng nhanh hơn, miệng nói tào lao cùng hai người Phương Tranh, ánh mắt lại không tự chủ được dán lên bộ ngực ngạo thị chúng nhân của Khuynh Thành, thỉnh thoáng thân thể còn vặn vẹo, tựa hồ như đã không còn kiên nhẫn.
Xem ra vị Lưu công tử này, đã không thể kìm lòng được nữa, Phương Tranh cùng Mập Mạp nhìn nhau cười nói: " Lưu công tử, hiện giờ tuy nói là ban ngày, nhưng vị Khuynh Thành cô nương tuyệt sắc phong tình vạn chủng, bằng không Lưu công tử cùng Khuynh Thành cô nương đi vào khuê phòng tâm sự một phen, như thế nào?"
Lưu công tử chỉ chờ hai người nói những lời này, mừng rỡ rồi lại ra vẻ lúng túng: " Nhưng lại không thể bồi tiếp được hai vị huynh đài...."
Phương Tranh cùng Mập Mạp đồng thời lắc đầu: " Không sao, không sao đâu, Tần Hoài còn nhiều phong cảnh đẹp, hai huynh đệ chúng ta nâng chén đối ẩm, cũng có một chút tư vị, xin mời Lưu huynh cứ tự nhiên, coi huynh đệ chúng ta như người trong nhà...."
Lưu công tử lại cố tình đưa đẩy một phen, lúc này mới bất đắc dĩ cáo từ, ôm Khuynh Thành vào một căn nhã gian ở trong khoang thuyền, để tâm sự nhân sinh....
Phương Tranh thầm đếm thời gian ở trong lòng, được khoảng một nén hương thời gian, hắn liền kéo Mập Mạp đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi hoa thuyền.
Mấy gã võ sĩ canh gác ở cửa thuyền hoa, trông thấy hai người muốn bỏ đi, thần sắc không tốt đứng trước cửa chặn đường, một gã võ sĩ lạnh lùng nói: " Hai vị công tử còn chưa thanh toán sổ sách?"
Phương Tranh nghiêm mặt nói: " Làm sao? Sợ chúng ta chạy?" Nhếch ngón tay cái lên, chỉ vào nhã gian bên trong: " Bạn chúng ta còn đang phong lưu ở bên trong, hắn mời khách, ngươi tìm hắn đòi tiền a, bất quá hiện giờ hắn đang bận, chờ hắn sảng khoái xong đã, ha hả."
Nói dứt lời, Phương Tranh hất gã võ sĩ ở trước mặt sang một bên, cùng Mập Mạp hai người thản nhiên đi khỏi thuyền hoa. Đám võ sĩ canh gác đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất tại bến sông Tần Hoài.
" Ngươi nói giáo huấn hắn, chính là như vậy thôi sao?" Sau khi đã đi được một quãng thật xa, rốt cuộc Mập Mạp nhịn không được hỏi. Hắn thật sự không nghĩ ra, uống rượu phong lưu cũng gọi là giáo huấn hắn sao?
Phương Tranh cười nói: " Đương nhiên không phải, ta đã bỏ một loại thuốc vào trong chén rượu của hắn."
" Ngươi bỏ thuốc gì?" Mập Mạp trong lòng có điểm cố chấp.
" Không thể nói, không thể nói...." Phương Tranh thần bí đáp.
Không biết làm cách nào, đành nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: " Mặc kệ ngươi bỏ thuốc gì, vị Lưu công tử chơi xong liền đi, ngươi còn nói giáo huấn hắn ở điểm nào chứ."
Phương Tranh đắc ý, theo trong ống tay áo lấy ra một cái túi tiền màu đen, vung vẩy ở giữa không trung: " Chờ Lưu công tử sảng khoái xong, hắn liền biết cái gì gọi là chết đi sống lại, nhìn thấy mấy gã võ sĩ gác cửa không? Hắc hắc, rất uy vũ a...."
Mập Mạp cả kinh nói: " Ngươi đã trộm túi tiền của hắn?"

Phương Tranh vô tội nói:" Không phải ta trộm, là sát thủ ca ca trộm..."
Phương Tranh quẳng một ánh mắt về phía sông Tần Hoài. " Ăn cơm bá vương, nhiều lắm cùng chỉ bị đánh một trận, không biết đạp mái bá vương sẽ nhận được kết cục như thế nào? Quan trọng hơn là, con gà mái của thuyền hoa kia trên người dính đầy thương tích xong, phát hiện khách làng chơi không có đồng nào, hơn nữa bỗng nhiên lại biến thành câm điếc...Ai, ta thực lòng không muốn nghĩ tới...."
Nhìn biểu tình đồng cảm trên gương mặt của Phương Tranh, Mập Mạp không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Trở về nhà đã là buổi tối, trong tiểu viện có người đang chờ Phương Tranh.
Ngươi này chính là Trường Bình, thấy Phương Tranh quay về, Trường Bình cao hứng quát to một tiếng, sau đó bước nhanh lên phía trước, khoác một tay của Phương Tranh. " Tại sao giờ này ngươi mới quay về? Người ta chờ ngươi đã nửa ngày rồi...."
Phương Tranh cười nói: " Chiều hôm nay, ta cùng ca ca của ngươi vừa làm một chuyện đại sự, sảng khoái, hắc hắc."
Đột nhiên, trong lòng của Phương Tranh dâng lên một ý niệm, nếu đem toàn bộ nhi tử của các vị đại thần thuộc phe Phan thượng thư, ra giáo huấn một phen, không hiểu Phan thượng thư sẽ có phản ứng gì? Theo lý mà nói, hoàng thượng cũng nên động thủ đối với Phan thượng thư mới phải? Tại sao hắn còn muốn dệt hoa trên gấm?
Trường Bình cau cái mũi nhỏ nhắn lại: " Ngươi cùng ca ca làm chuyện xấu gì? Tại sao không gọi người ta?"
Phương Tranh cười nói: " Đừng hỏi, ngày mai trong kinh thành hẳn là sẽ có chấn động nho nhỏ, hắc hắc, ha hả…."
Trường Bình hừ giọng: " Đắc ý cái gì, khẳng định sẽ không phải cái chuyện gì tốt mà! Đúng rồi, người ta mang theo một vị tiểu khách nhân cho ngươi, nàng suốt ngày đòi gặp ngươi, hì hì…"
Phương Tranh đang vạn phần đắc ý, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất an, cẩn thận hỏi: " Khách nhân nào?"
Trường Bình cười một tiếng, lách thân mình ra.
Tại cửa phòng, có một vị tiểu mỹ nhân hai tay đang chống cằm, ánh mắt to tròn vui mừng khi nhìn thấy Phương Tranh, tiểu mỹ nhân này bụ bẫm, phấn điêu ngọc mài, bộ dạng trông thực khả ái.
Trong lòng của nàng còn ôm một cái rương nhỏ, trên mặt chiếc rương dán một tấm giấy đỏ cùng hàng chữ " Rương Quyên Tiền."
Phương Tranh ngẩn người nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên hai chân bủn rủn, muốn sụp đổ ngay trên mặt đất.
Tiểu mỹ nhân không quan tâm, vừa ôm chiếc rương nhỏ vừa tiêu sái chạy đến trước mặt Phương Tranh, đem chiếc rương hướng về phía trước, ánh mất đã tràn ngập vẻ mong chờ: " Hôm nay ngươi quyên bao nhiêu a?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện