Xám xịt bị hoàng thượng đuổi ra khỏi ngự thư phòng, không biết vì sao, mỗi lần Phương Tranh và hoàng thượng nói chuyện với nhau, kết cục luôn luôn không được khoái trá.
Trên đường về phủ, trong đầu Phương Tranh suy nghĩ, hoàng thượng nói việc trừng trị kỹ viện là có thâm ý, nhưng Phương Tranh thật không nghĩ ra, thâm ý đó rốt cục là gì? Là hoàng thượng muốn động tới lợi ích của những tập đoàn phía sau kỹ viện, mượn cơ hội này chèn ép một chút đại thần phe đảng tranh đấu trong triều một chút? Hay là muốn đem đống lửa này dẫn dắt lên người Phan thượng thư? Mọi người đều biết, việc này là do Lưu thị lang dựng lên, mà Lưu thị lang cùng là một tay Phan thượng thư đề bạt, có thể nói là nhân vật tâm phúc trong phe phái của Phan thượng thư.
Ngồi bên trong xe ngựa chạy chậm rãi, Phương Tranh phiền não đến đau đầu, hắn biết đùa giỡn những trò khôn vặt, nhưng một khi đụng tới bàn cờ chính trị cao tầng này, hắn liền trợn tròn mắt, đây đúng là không phải điểm mạnh của hắn.
Xốc lên màn xe, sát thủ ca ca đang cưỡi ngựa chăm chú hộ vệ bên cạnh xe ngựa. Sự kiện ám sát vẫn còn là một mê đề, ai cũng không biết còn tiếp tục hay không, cho nên gần đây sát thủ ca ca sinh ý rất không tệ, Phương đại thiếu gia lại bị phá tài thật lớn.
Cách một cửa sổ xe nho nhỏ, Phương Tranh hỏi: " Sát thủ ca ca, nếu như ta mời ngươi đi thăm dò càn quét kỹ viện, ngươi nghĩ dụng ý của ta làm vậy là gì?"
Sát thủ ca ca lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, khốc khốc nói: " ...kê biên tài sản một nhà hai trăm lượng, trả tiền trước động thủ sau."
Phương Tranh cứng lại, dở khóc dờ cười: " Chỉ là hỏi ngươi, ngươi cho rằng vì sao ta lại phái ngươi đi kê biên tài sản kỹ viện?"
Sát thủ ca ca: " Ta chỉ thu bạc làm việc, không hỏi nguyên nhân."
Phương Tranh kiên trì nói: " Ta chi hỏi ngươi về nguyên nhân, là muốn ngươi nghĩ một chút, vì sao ta muốn ngươi làm như vậy."
Sát thủ ca ca nhìn thoáng qua Phương Tranh, trong đòi mắt như đang nhìn một người ngu ngốc: " Ngươi muốn ta làm việc, mà chính ngươi lại không biết nguyên nhân?"
“…”
Ta cùng người cổ đại thật không có cách nào khác hiểu nhau!
Phương Tranh thở dài, nặng nề buông màn xe xuống. Bản thân ta đúng là hồ đồ rồi, vốn không hỏi đúng người. Ngươi có thể trông cậy vào một sát thủ trong đầu chỉ nghĩ đến tiền, tỉ mỉ chỉ điểm sai lầm cho ngươi sao?
Trở về phủ, ở tiểu viện dùng cơm trưa xong, Phương Tranh dùng một tay ôm tiểu Lục vào lòng.
Gần đây Phương Tranh vẫn luôn động tay động chân với tiểu Lục. Sau khi gặp qua tiểu Lục vài lần làm theo phản xạ có điều kiện đánh hắn một trận, Phương đại thiếu gia vẫn bất khuất rốt cục liền sửa đổi được phản xạ có điều kiện của tiểu Lục. Hiện tại tiểu Lục đã có thể làm được không hề phòng bị khi bị sỗ sàng, không hề động thủ đánh thương hắn. Điểm này làm cho Phương đại thiếu gia vẫn luôn bị bầm tím thân thể rất vui mừng: Cái gì gọi là dạy dỗ? Đây là dạy dỗ đó!
" Tiểu Lục, nói một chút cho thiếu gia nghe, ngày hôm nay đã làm những gì nào?" Phương Tranh ôm tiểu Lục trong lòng, bàn tay lén lút vuốt ve dưới hông Tiểu Lục.
Tiểu Lục mắc cỡ gương mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: "...Thiếu gia, trời còn ban ngày, ngài...ngài không nghiêm túc một chút được sao?"
Phương Tranh sắc mị mị cười nói: " Kỳ thực ngươi không biết, có những sự tình, làm ban ngày cũng có một phen phong vị..."
Phương Tranh vừa nói vừa chậm rãi đưa tay sờ ngược lên trên, cách một lớp y phục, nhẹ nhàng bóp lấy một khối mềm mại ấm áp.
Tiểu Lục càng mắc cỡ, thân thể bất an giãy dụa: " Thiếu gia...Không nên, không nên lộn xộn..."
" Oa! Tiểu Lục, ngươi thật sự là giấu diếm sâu lắm nha, không ngờ so với Yên Nhiên còn lớn hơn, ân...cũng lớn hơn cả Trường Bình..."
" Ba!"
" Ai nha!"
Phương Tranh nhe răng trợn mắt xoa cổ tay tim xanh đi ra cửa phòng, tiểu Lục vẻ mặt áy náy đi theo phía sau hắn.
" Thiếu gia...xin lỗi, Tiểu Lục...không quen..."
Phương Tranh rặn một nụ cười: " Không có gì, không trách ngươi, sự thực chứng minh, ngươi là cô nương tốt."
Nói xong lại thấp giọng nói thầm một câu: " Cũng chứng minh, Trảo Nãi Long Trảo Thủ của bổn thiếu gia xác thực trăm phát trăm trúng danh bất hư truyền..."
Đón lấy ánh mắt áy náy khó hiểu của tiểu Lục, Phương Tranh đi ra ngoài.
Như nhớ tới điều gì, Phương Tranh bỗng nhiên quay đầu lại nói: " Tiểu Lục, tin tức của mẫu thân ngươi, vài ngày trước ta có nhờ quốc sư Đột Quyết hỏi thăm dùm, tuy rằng không biết có kết quả hay không, nhưng dù sao có hi vọng vẫn tốt hơn."
Nhìn ánh mắt cảm kích tràn nước mắt của tiểu Lục, Phương Tranh nhanh xua tay: " Đừng tạ ơn, đừng cám kích, nếu ngươi thật sư muốn báo đáp, thì dùng thân báo đáp đi. Buổi tối ta không khóa cửa, ngươi chui vào chăn của ta..."
“…”
Kiến Vũ tháng bảy năm thứ mười hai, mọi người trong kinh thành mới bình tĩnh trờ lại từ sau nỗi vui mừng khi đàm phán thành công cùng người Đột Quyết, một hồi hành động thanh trừ kỹ viện tại kinh thành oanh oanh liệt liệt, liền trở thành đề tài câu chuyện trong khắp ngõ ngách ở kinh thành.
Vào lúc thời gian lên đèn, mọi người còn đang dùng cơm, thì những công từ nhà giàu hoặc vương tôn thế gia cũng đã phe phẩy quạt nan, một bộ dáng phong lưu phóng khoáng tiêu sái, nhẹ nhàng tới thẳng thanh lâu, hoặc uống rượu, hoặc chơi gái " Buông thả thân cận nữ sắc, chuyện phong lưu là chuyện sung sướng bình sinh. Thanh xuân phải tận lực mà hưởng, không màng hư danh, thay đổi lại cuộc sống xướng ca múa hát."
Trước cửa lớn Phương phủ.
Ngay vùng sân rộng trước cửa hôm nay có chút chật chội, một ngàn sĩ binh thuộc Long Vũ quân xếp hàng theo đội ngũ chỉnh tề, không nói một lời đang lẳng lặng đứng thẳng.
Phùng Cừu Đao khoác khôi giáp, tay đặt trên thanh kiếm ba thước bên hông, thần tình nghiêm nghị nhìn chăm chú vào cửa lớn Phương phủ.
Tôn quản gia nơm nớp lo sợ đứng lấp ló ngay chỗ gác cổng, cẩn thận nhìn một ngàn quân sĩ đằng đằng sát khí đứng ngay cửa lớn, lại nhanh chóng rụt đầu vào, càng không ngừng than thờ: " Vì sao thiếu gia còn chưa ra? Điều này thật sự là quá hồ đồ!"
Bên trong phủ từ xa xa truyền đến tiếng bước chân chạy đến, Tôn quản gia nghe tiếng liền vui vẻ, nhanh tiến lên đón, mặt mày khổ sở nói: " Thiếu gia...hôm nay ngài lại đùa giỡn chuyện gì đây? Nhiều quân sĩ đứng ngay trước cửa nhà chúng ta như vậy, không biết còn tưởng là đến xét nhà..."
Người đến chính là Phương đại thiếu gia, xưa nay dáng vẻ hắn xem như đường đường, hôm nay quần áo lại không chỉnh tể, dù là mái tóc cũng có chút mất trật tự, giống như mới lăn lóc ở địa phương nào.
Không thời gian để ý tới sự dài dòng dây dưa của Tôn quản gia, Phương Tranh vội vàng chạy đến trước mặt Phùng Cừu Đao.
" Ai nha, thật ngại quá, Phùng đại ca, tiểu đệ ăn cơm muộn quá, làm cho ngươi đợi lâu..."
Hôm nay tâm tình của Phương Tranh không tệ, cơm tối còn uống thêm vài chén rượu, uống có chút hơi say, kết quả từ trong tiểu viện đi ra chẳng biết đã vấp phải địa phương nào, khiến cho bản thân nhìn qua có chút chật vật.
Phùng Cừu Đao nhoẻn miệng cười: "