Trên đường về nhà, mập mạp vẫn đang tươi cười hớn hở, thật đáng thương cho đám người ở thời cổ đại, chưa thấy qua chuyện cười bao giờ sao, phẩm vị cũng thật là thấp. Ra khỏi Đạo Minh thư viện, mập mạp không muốn quay trở về, quấn quít lấy Phương Tranh đòi đi bái phỏng “bá phụ, bá mẫu”, nhìn tại năm trăm lượng bạc làm thể diện, Phương Tranh đành phải tiện thể đưa hắn về nhà.
Tiểu Ngũ cùng đi phía sau, mờ mịt nhìn mập mạp cười ha hả, nghe bọn hắn bàn luận về mấy chủ đề không rõ ràng, không khỏi cảm thấy có chút uể oải.
Ba người chậm rãi tiêu sái bước đi, vừa đi vừa dạo thật sự là thích ý. Thái độ của mập mạp hoàn toàn giống như một fan hâm mộ các đại minh tinh ở thời hiện đại, tế nhị hỏi Phương Tranh rất nhiều vấn đề, tỷ như làm sao có thể đối lại được Trần phu tử, sau khi Phương Tranh thành công trả lời được thì cảm tạ ai..v..v…Toàn những vấn đề nhàm chán, Phương Tranh nói cảm tạ ai, hắn nghe hiểu được sao?
Bước vào đại môn, trong phủ náo nhiệt hẳn lên, thái độ của đám người hầu đều nhiệt tình chào hỏi Phương thiếu gia cùng mập mạp, châm trà, dâng điểm tâm, ân cần làm cho Phương Tranh cảm thấy có điểm không được thoải mái. Nhưng thần sắc của mập mạp thật ra lại rất bình tĩnh, tựa hồ như chuyện hầu hạ này, đã thành thói quen từ lâu.
Ngồi trong chính sảnh được một lát, cùng mập mạp khoe khoang từ Nam tới Bắc, lấy Phương Tranh nhiều hơn hắn mấy trăm năm kiến thức, khoác loác một người cổ đại như mập mạp thì khỏi phải nói. Mập mạp nghe đến ngẩn người, khóe miệng chảy cả nước dãi mà vẫn không hề hay biết.
Đang thao thao bất tuyệt, Phương lão gia cùng Phương phu nhân đã ra tới, còn chưa thấy người đã nghe được thanh âm, chỉ nghe Phương lão gia cười sang sảng nói: “Tiểu tài tử nhà ta đã trở về, ha hả, hôm nay đọc sách cảm thấy như thế nào?”
Phương Tranh chưa kịp trả lời, mới vừa rồi còn đàm luận cô nương thanh lâu nào có cặp mông phong mãn, cô nương thanh lâu nhà ai có cặp ngực căng tròn, còn mập mạp thần sắc căng thẳng, nhìn thấy phụ mẫu Phương Tranh đến liền khom người lạy dài, nói: “Vãn bối Chu Vô, bái kiến Phương bá phụ, Phương bá mẫu.” Một bộ dáng quân tử nho nhã lễ độ, cùng cái gã mập mạp hạ lưu đáng khinh kia, giống như là hai người khác nhau vậy. Phương Tranh lặng thần nhìn biểu hiện của hắn, nguyên lai tiểu tử này diễn kịch rất khá.
Phương lão gia ngẩn người, sau đó cười nói: “Nga? Hài nhi nhà ta còn dẫn theo bằng hữu? Là cùng học tại thư viện đi sao?”
Mập mạp cung kính nói: “Dạ vâng, Phương huynh tính tình ngay thẳng, học vấn cao thâm, vãn bối thành tâm kết giao, hôm nay mạo muội tới đây, mong rằng bá phụ, bá mẫu không trách.” Phương Tranh nghe được âm thầm cao hứng, mập mạp người này…Khuyết điểm lớn nhất chính là thích nói thật.
Phương lão gia cùng phu nhân liếc nhau một cái, cười nói: “Hài nhi nhà ta chỉ biết mấy trò khôn vặt, Chu hiền chất, nếu cứ thổi phồng hắn, chỉ sợ tiểu tử này lại không biết trời cao đất dày.” Từ sau khi đi tới nhà của Trần phu tử làm lễ bái sư, thái độ của Phương lão gia đối với Phương Tranh rõ ràng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Phương phu nhân không nói lời nào, cùng Phương lão gia chăm chú liếc mắt một cái, mỉm cười hướng mập mạp gật gật đầu, liền đi xuống an bài cơm chiều.
Mập mạp cười nói: “Bá phụ đã quá khiêm nhường, lời của vãn bối đều là nói thật, hôm nay tại thư viện, Phương huynh có thể nói là đại triển thần uy, Trần phu tử ra một văn thơ đối ngẫu…”
“Khụ khụ, ân, khụ khụ..” Phương Tranh ở bên cạnh nghe vậy, thấy sắp hỏng bét, nhanh chóng mượn tiếng ho khan, dùng sức nháy mắt ra dấu cùng với mập mạp.
May mắn, mập mạp còn không tính là ngu ngốc đến thái quá, nhận được ánh mắt uy hiếp của Phương Tranh, vội vàng xấu hổ ngừng lại.
“Ân? Chu hiền chất, tại sao lại không nói tiếp?” Phương lão gia thấy mập mạp ngừng lại, cau mày hỏi hắn: “Có phải đồ nghiệt tử này, hôm nay đã gây họa ở thư viện?”
“A, không có, không có mà phụ thân, hài nhi luôn luôn an phận thủ thường, thật thà phúc hậu mộc mạc, làm sao có thể gây rắc rối đây. Ha ha, hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết nắng ấm, các học sinh đều chăm chỉ đọc sách trên học đường, Trần phu tử có chút khen ngợi. Chu Vô, huynh nói có đúng như vậy không? -----Chu huynh!” Phương Tranh ám chỉ mập mạp hát đệm cho hắn, tiểu tử này lại quay lưng đi, bả vai không ngừng run rẩy. Phương Tranh giận sôi gan, hung hăng véo một phen thịt béo bên hông của mập mạp.
“Ôi! A, đúng vậy, đúng là vậy, lời ấy của Phương huynh không phải là giả.” Mập mạp vội vàng đáp.
Phương lão gia hồ nghi nhìn hai người, nói: “Như thế thì tốt, nếu để cho ta biết đồ nghiệt tử ngươi mà dám đi trêu chọc người ta, thì đừng trách lão phu tái thu thập ngươi! Chu hiền chất, ngươi cần phải giúp lão phu xem chừng cái đồ nghiệt tử này a!”
Mập mạp khom người đáp ứng, lúc này, Phương phu nhân đã quay lại mời mọi người vào ăn cơm chiều, rốt cuộc Phương Tranh cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Bầu không khí trong bữa cơm chiều rất hài hòa, vui vẻ. Nghe khẩu khí của Phương lão gia, thì đây là lần đầu tiên Phương Tranh mang bằng hữu về nhà dùng cơm, cho nên, bọn họ rất nể tình tiếp đãi khách quý, chẳng những ba người đầu bếp trong nhà đều nổi lửa, còn tới Yêu Nguyệt Lâu mua thêm mấy món ăn chiêu bài. Càng khiến cho người khác cảm động, lão gia tử còn lấy một vò rượu hoa điều(*) đã ngâm dưới hầm hai mươi năm lên chiêu đãi khách, nghe nói, ngày thường ngay cả một ngụm Phương lão gia cũng còn có chút luyến tiếc.
Mập mạp được sủng ái quá mà hoảng sợ. Trong miệng hắn liên tục nói: “Khách khí thế này, vãn bối sao có thể đảm đương nổi.” Nhưng hắn lại xuống tay không một chút nề hà, một mâm thức ăn, hắn tùy tiện vẽ lên một cái, liền hơn phân nửa đi vào trong miệng. Không thể không bội phục Phương phu nhân đã biết nhìn xa trông rộng, nếu tùy tiện làm giống như bình thường nhà vẫn ăn, sợ rằng không đủ cho mập mạp nhét kẽ răng. Phương Tranh hoài nghi có phải mập mạp đang tìm cách ăn trở về cái tấm ngân phiếu năm trăm lượng kia không? Hắn đem chính mình che dấu thật sâu a!
Trong bữa ăn, Phương lão gia vô tình hữu ý hỏi về gia thế của mập mạp, nghe nói nhà hắn cũng làm nghề buôn bán, Phương lão gia càng thêm cao hứng, liên tục hỏi là hiệu buôn nhà ai, làm sinh ý gì. Mập mạp ấp úng không nói rõ ràng, hàm hồ vài câu cho qua chuyện, Phương lão gia cũng không muốn truy vấn thêm.
Phương Tranh xem thường nhìn mập mạp, thầm nói tiểu tử này không thật thà, ngươi sợ rằng ai đến thăm nhà ngươi a, nhà ngươi có tiền, so với nhà ta còn nhiều hơn sao? Mập mạp hổ thẹn cúi đầu dưới ánh mắt khinh thường của Phương đại thiếu gia, biết hổ thẹn là tốt rồi.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều tận hứng, mập mạp ợ một cái thỏa mãn liền đứng dậy cáo từ, Phương Tranh đi theo tiễn hắn ra ngoài cửa.
“Phương huynh, mùi vị đồ ăn nhà ngươi không tệ, ha hả, sau này, ta sẽ bồi thường cho.” Mập mạp vừa xỉa răng vừa nói.
Phương Tranh khách khí cười nói: “Hoan nghênh sau này ngươi tới thường xuyên, tuy nhiên, lấy sức ăn của mập mạp ngươi, chỉ sợ lương thực trong kho nhà ta khó ứng phó nổi. Lần sau tới dùng cơm, nhớ rõ phải mang theo ngân phiếu trả tiền, một bữa cơm một trăm lượng bạc, già trẻ không gạt, bao ngài tận hứng mà về.”
Mập mạp ngẩn người, tiếp theo dùng sức vỗ vỗ vào bả vai Phương Tranh, nói: “Ngươi cũng thật biết nói đùa!” Dứt lời cười to mà đi.
Phương Tranh đuổi theo bóng lưng mập mạp, cao giọng hét to: “Ta không biết nói đùa!”
Xoay người bước vào trong nhà, hướng phía chính sảnh đi đến, Phương lão gia cùng Phương phu nhân đang ngồi uống trà, vì thế Phương Tranh ngồi một bên bồi tiếp hai người.
Phương lão gia chậm rãi nhấp từng ngụm, thưởng thức chén trà, sau một lúc lâu mới nói: “Tranh nhi, cái người Chu Vô kia, ngươi có biết nhà hắn đang làm cái gì hay không?”
Phương Tranh đang cầm miếng điểm tâm nhét vào miệng, nghe vậy ngẩn người, nói: “Hắn không phải đã nói, trong nhà làm ăn buôn bán hay sao?”
“Buôn bán? Ha ha.” Phương lão gia cười nhạt nói: “Ta xem hắn cử chỉ hữu lễ, khí độ bất phàm, có thể giáo dưỡng như vậy, cũng không phải một nhà thương nhân có thể dạy dỗ ra được.”
Hắn nghe tiết mục sinh hoạt phòng the mà lại khí độ bất phàm, Phương Tranh âm thầm bĩu môi.
“Có khi nào hắn là con nhà quan lại?” Phương phu nhân nghi hoặc, nói.
“Rất có khả năng, nhưng bất kể nói thế nào, Tranh nhi cùng hắn kết giao bằng hữu cũng không phải là một chuyện không tốt, từ xưa đến nay, quan cùng thương đều dựa vào nhau mà sống, đều là quân cờ hỗ trợ cho nhau. Ha ha, Tranh nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ở bên ngoài không quản là kẻ nào, đều phải lấy lễ đối xử với người ta, thành Kim Lăng này nhân tài ẩn nấp nhiều vô số. Có lẽ, tùy tiện cùng người ta thoáng chạm mặt trên đường, đó cũng có thể là một phen gặp được quý nhân, hoặc cũng có thể là cường địch, người sẽ đưa ngươi đi vào chỗ chết,