Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?


trước sau

Bộ dáng của ôn Sâm rất bình thường, nhưng khí chất có vẻ rất âm trầm. Phương Tranh cố ý cẩn thận đánh giá hắn vài lần, cảm thấy người này lộ ra vài phần quỷ dị cùng thần bí, có chút là lạ, giống như khắp người hắn đều không giống người bình thường.
Hoàng Thượng thấy Phương Tranh tò mò đánh giá Ôn Sâm, không khỏi mỉm cười, trầm giọng nói: "Ôn Sâm, đây là Phương đại nhân, từ nay trở đi là trực thuộc thượng cấp của ngươi, bất cứ chuyện gì ngươi đều phải bẩm báo với hắn."
Khuôn mặt tươi cười thu lại, nghiêm nghị nói: "Vi thần tuân chỉ!"
“ Trực thuộc thượng cấp?" Phương Tranh giật mình, tự dưng lòi ra thêm một cái thủ hạ, không khỏi làm hắn sợ hãi nha, hay là hoàng thượng tìm người qua quang minh chánh đại giám thị ta?
"Hoàng thượng, này…Không cần phải long trọng như vậy đâu? Gần đây vi thần rất mẫu mực, đâu có tạo thêm phiền toái cho ngài a…" Phương Tranh với vẻ mặt đau khổ nói.
Hoàng thượng nhăn hàng mi lại: " Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"
Chỉ chỉ Ôn Sâm, Phương Tranh thật cẩn thận hỏi: "Không phải ngài phái hắn qua giám thị vi thần sao?"
Hoàng thượng tức giận đến bật cười: "Trẫm mới không rảnh đi giám thị ngươi, vị Ôn Sâm này... Triều thần cùng với người khắp thiên hạ cũng không biết hắn tồn tại."
Không biết tồn tại? Phương Tranh cả kinh, liếc Ôn Sâm một cái, thây hắn đứng đằng kia không nói một lời, mặt mang vẻ cười cười, Phương Tranh sát mặt vào hoàng thượng hỏi nhỏ: "…Hộ khẩu của hắn từ chợ đêm ra sao?"
“……………..”
"Tính tình này của ngươi chẳng biết khi nào thì sửa đổi được đây?" Hoàng thượng dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Phương Tranh một cái: "Ôn Sâm vần làm việc cho trẫm, hôm nay trẫm đưa hắn về dưới trướng ngươi để phân ưu cho ngươi."
Phương Tranh lại không thèm chú ý đến hoàng thượng nói mấy câu cuối, nghe vậy cao hứng vỗ vỗ vai Ôn Sâm: "Về sau ngươi theo ta lăn lộn, bảo đảm ngươi nổi tiếng và thoải mái, đi trên đường muốn "mượn" cái gì thì mượn, người khác không cho thì cướp, kể cả con gái nhà lành..."
Làm lão đại, đương nhiên phải cấp tiểu đệ phúc lợi đầy đủ, điểm giác ngộ ấy Phương Tranh cũng có...
Ôn Sâm choáng váng, khụ khụ hai tiếng.

Hoàng thượng cả giận quát: "Câm miệng! Phương Tranh, ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên!"
Phương Tranh ủ rũ: "Hoàng thượng, vi thần chỉ đùa một chút thôi mà, vi thần muốn thuộc hạ của mình phải có chút hài hước…"
Hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh một cái, hoàng thượng phất phất tay về phía Ôn Sâm, thản nhiên nói: "Ngươi lui ra trước đi."
Ôn Sâm kính cẩn hành lễ, rời khỏi ngự thư phòng, trước khi đi còn hướng về phía Phương Tranh cười một cái.
Hoàng thượng nhìn Phương Tranh chằm chằm không nháy mắt, mãi đến lúc Phương Tranh chột dạ, nhanh chóng mở một nụ cười vô cùng "hồn nhiên vô hại" về phía hoàng thượng.
"Phương Tranh, ngươi có biết trẫm phải phái ngươi đi làm việc gì không?" Hoàng thượng trầm giọng nói.
Phương Tranh cười nói: "Biết, kê biên tài sản ở thanh lâu thôi mà, vi thần đang lo liệu việc này, hơn nữa đã làm rất tốt."
Hoàng thượng lắc đầu: "Kê biên tài sản thanh lâu mục đích quan trọng không phải là bắt bao nhiêu người, niêm phong bao nhiêu quán, mà là phải như bóp cổ một người, làm cho hắn hít thở không thông vậy. Nói tóm lại, làm sao cho mấy cái thanh lâu này không có chảy tiền vào hắn nữa, hiểu chưa?"
Thật tuyệt tình nha, thanh lâu ở kinh thành làm gì đắc tội đến hắn? Phương Tranh khó hiểu nói: "Vi thần không rõ…Hay là thanh lâu này trêu chọc gì đến hoàng thượng?"
Đúng rồi, nhất định là hoàng thượng cải trang đi ra ngoài uống "hoa tửu", bị một cái thanh lâu lão bản có mắt không tròng "làm thịt". Nếu là như vậy, chuyện này cũng do hoàng thượng không đúng a, ai "chém" ngươi thì ngươi đi tìm người ấy, không nên lấy toàn bộ thanh lâu trong kinh thành ra trút giận a…Nói đi cũng phải nói lại, hoàng thượng đã từng này tuổi, rốt cuộc "còn được" không đây? Phương đại thiếu gia càng nghĩ càng xa…
Thấy Phương Tranh mang ánh mắt quái dị nhìn hắn từ trên xuống dưới, hoàng thượng vô cùng tức giận, biết nhau bấy lâu, hoàng thượng ít nhiều cũng biết một chút tính tình của Phương Tranh, nhìn bộ dáng này của hắn, hẳn là trong lòng đang nghĩ đến chuyện gì đó không hay ho…
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Hoàng thượng cố nén giận nói.
Phương Tranh nhanh chóng cười nịnh nói: "A không có gì, không có gì, hoàng thượng "long tinh hô mãnh, bảo đao bất lão" vi thần thật sự là bội phục vạn phần…" Nói xong Phương Tranh nhìn về phía hoàng thượng, ánh mắt lộ ra một bộ biểu tình "tất cả mọi người là nam nhân", dâm đãng vô cùng.

Hít thở thật sâu vài cái, hoàng thượng cố gắng khắc chế xúc động muôn đá Phương Tranh ra khỏi ngự thư phòng, không ngừng trấn an mình: Nói chính sự, nói chính sự, nói nhanh cho xong còn đá hắn ra ngoài…
"Biết vì sao trẫm lại không muốn bạc luôn vào thanh lâu hay không?"
"Không biết." Cảm giác thấy hoàng thượng tức giận, Phương Tranh thức thời thành thật.
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Trẫm lo có người cầm bạc của thanh lâu rồi làm ra một ít việc thực có lỗi với trâm!"
Vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, Phương Tranh có chút đau đầu, hoàng thượng sao cứ nói mấy câu ta chả hiểu gì nha? Quá thâm ảo!
Liếc Phương Tranh một cái, trong mắt hoàng thượng hiện lên vẻ cười: "Việc này nếu cho ngươi trực tiếp làm, có lẽ còn không đạt được hiệu quả trước mắt, nhưng ngươi thật giảo hoạt, giao cho Lưu thị lang đi làm, hắn làm rất tốt, bất luận xuất phát từ mục đích gì, kết quả trẫm muốn đã đạt được, hừ, vũng nước của thanh lâu trong kinh thành có bao nhiêu sâu, xem như trẫm đã kiến thức a."
"Hoàng thượng chuyện kê biên tài sản của thanh lâu không thể kéo dài lâu được, lâu tất sinh loạn…" Phương Tranh thật sự khuyên can nói. Thời gian quá dài, đám nam nhân nghẹn "tà hỏa" này không thể phát tiết, không hiểu sẽ làm ra chuyện gì nữa. Tạo phản bọn họ không dám, nhưng nửa đêm ở trên tường, trên cột viết viết vài câu phản động gì đó cùng thực phiền toái nha.
Hoàng thượng gật đầu nói: "Không sai, thanh lâu cấm không được, cấm sẽ sinh loạn, để cho Lưu thị lang hắn tra thêm vài ngày rồi ngừng, kết quả trẫm muốn đã đạt, tra xuống tiếp cũng vô ích. Hôm nay trẫm gọi ngươi qua là muốn ngươi vì trẫm tiếp tục làm một việc khác…”
Hai mắt Phương Tranh đảo quanh, trực giác cảm thấy "tân phiền toái" này hẳn có liên quan với vị Ôn Sâm kia.
Quả nhiên như vậy, hoàng Thượng chậm rãi nói: "Nhớ rõ trẫm đã nói qua với ngươi, trẫm phải trọng dụng ngươi, bây giờ thời cơ đã đến. Ôn Sâm kia ngươi đã thấy qua, hắn theo trẫm hơn mười năm, vẫn như cái bóng của trẫm, trung thành tận tâm. Thủ hạ của hắn có một nhóm người chuyên môn phụ trách tìm hiểu tin tức. Chuyện trẫm muốn biết đều là bọn họ tìm ra, nhưng nhân số không nhiều lắm, mấy năm gần đây nhiệm vụ nguy hiểm nhiều lắm, chết cũng có, mất tích cũng có, nhân số ngày càng ít, mà trẫm lại không có thời gian huấn luyện một đám thám tử mới, bởi nhân thủ dần ít đi, rất nhiều tin tức trẫm không biết. Cho nên, việc trẫm phái ngươi làm cũng rất đơn giản …”
Nói xong hoàng thượng nhìn chăm chú vào Phương Tranh. Từng chữ một nói: "Trẫm đem mấy người này giao cho ngươi, mà ngươi, mặc kệ dùng phương pháp gì, thủ đoạn gì, nhất định phải làm cho bọn họ phát triển lớn mạnh, về sau ngươi sẽ thống lĩnh bọn họ. Trẫm muốn thiết lập lại một cái tổ chức trong triều, cái tổ chức này chỉ nghe lệnh trẫm, trung tâm với trẫm, siêu thoát với tất cả quan viên quần thần, phụ trách giám thị tất cả quan viên trong triều, thậm chí là dân chúng, ngươi hiểu được chứ?"
"Cẩm y vệ?" Phương Tranh thốt ra, thân mình cả kinh không tự chủ lui về phía sau một bước.
Ta kháo! Hoàng thượng nói nửa ngày, theo ý tứ của hắn không phải là xú danh đệ nhất Minh Triều Cẩm Y Vệ sao? Đang yên đang lành tự dưng bắt ta đi làm thám báo? Bản thiếu gia "suất" như vậy, chói lọi như ánh dương, nào có âm u như thế đâu?

"Cẩm Y Vệ? Ý gì?" Hoàng thượng nhíu mày hỏi.
"A, không, không có gì. Hoàng thượng vi thần cả gan hỏi một câu, tổ chức này phải phát triển đến tình trạng gì? Chức trách chủ yếu của bọn họ là gì?" Phương Tranh thật cẩn thận nói.
Hoàng thượng lạnh lùng cười: "Phát triển đến lúc đủ nhân thủ, vì trẫm dám thị, quét sạch địch nhân."
Xác định rồi, tính chất khẳng định cũng như Cẩm Y Vệ.
"Hoàng thượng, vi thần cảm thấy không ổn." Phương Tranh thẳng thắn nói.
"Có gì không ổn?"
"Hoàng thượng, tổ chức này phát triển rồi, nếu không khống chế được, hoặc giao quyền lực cho bọn họ nhiều quá, có thể sẽ trở thành tai hại của thiên hạ, thỉnh hoàng thượng nghĩ lại."
Phương Tranh đọc qua sách vở, biết xú danh của Cẩm Y Vệ thời Minh Triều lớn đến mức nào, dân chúng trong dân gian đàm luận về chúng mặt cũng biến sắc, về phần hoành hành ngang ngược, gây hại khắp nơi thì quả thực nhiều không đếm xuể, một tổ chức như vậy nếu có sự duy trì từ Hoa Triều

hoàng đế, phát triển mạnh lên, dân chúng còn có đường sống sao? Nó tất nhiên sẽ giống như một con mãnh thú thị huyết nhốt chung với mọi người trong lồng sắt, tham lam mà hung tàn cắn đứt cổ mọi người hơn nữa lưu sướng vô cùng, không bị ngăn trở, không gì kiêng kị.
Hoàng thượng cười nói: "Cho nên trẫm quyết định cho ngươi thống lĩnh bọn họ, thái độ làm người của ngươi trẫm rất rõ, tuy miệng lưỡi trơn tru, tham tài háo sắc nhưng thiên tính không xấu, dưới sự thống lĩnh của ngươi, bọn họ sẽ không tha hóa đến mức không phân biệt được phương hướng, không giống như chó điên gặp người là cắn. Trọng yếu nhất là ngươi xuất thân bình dân, trong triều không kết bè kết phái, hoàn toàn có thể siêu thoát với tất cả quan lại. Tổ chức này giao cho ngươi, trẫm thực yên tâm."
Không ngờ nói nửa ngày rồi hoàng thượng vẫn không hiểu ý mình nha!
Phương Tranh gấp đến độ dậm chân: "Hoàng thượng, người còn chưa hiểu, vi thần không phải nói vấn đề ai thống lĩnh, mà nói là tổ chức này căn bản không nên thành lập! Hoàng thượng ngài ngẫm lại, tổ chức này sau khi thành lập, dưới sự thống lĩnh của vi thần, nó có thể ôn thuần như cừu, nhưng vạn nhất nếu không phải vi thần, người khác thống tĩnh tiếp theo của nó thì sao? Ngài có thể bảo chứng tổ chức này lãnh đạo nào cũng thiên tính thiện lương chất phác đơn thuần như ta sao? Chẳng sợ vi thần thông lĩnh nó cả đời, nhưng đến lúc trăm tuổi, ôm hận vào lòng đất thì sao? Giải tán sao? Ngài khẳng định không đáp ứng a? Ách…Khi đó ngài cũng không còn tại thế, đúng không?"
"Hoàng thượng, vạn nhất ngày nào đó ngài nhìn sai người, cho một tên kém cỏi cả tài lẫn đức, dưới sự thống lĩnh của hắn, lại có hoàng đế duy trì, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm, tạo nên vô số án oan, làm thiên hạ đại loạn, khi đó hối hận sẽ không kịp. Hoàng thượng, thỉnh ngài nghĩ lại!"
Phương Tranh lúc này quả thật lòng như lửa đốt, hắn rất hiểu chỗ hỏng của tổ chức kiểu đặc vụ này, đáng tiếc người thời đại này không thể lý giải, nếu hoàng thượng thực sự thành lập một cái tổ chức như vậy, thiên hạ dân chúng sẽ gặp tai ương ngập đầu. Phương Tranh tuy không phải là một kẻ rất có lương tâm, nhưng ít nhất hắn sẽ không giương mắt nhìn thấy dân chúng làm vào tình thế nước sôi lửa bỏng như vậy.
"A a, ngươi quá lo rồi, trầm đã nghĩ trước rồi, sẽ khống chế nó trong một phạm vi thích hợp, sẽ không làm cho nó trở thành tai họa đâu…Nếu trầm quá trăm tuổi, tổ chức này sẽ ra sao thì sẽ do thế hệ quân chủ và thần tử các ngươi quan tâm, trẫm chỉ có thể làm cho giang sơn trong tay trẫm truyền thừa đi xuống không lạc vào tay kẻ khác mà thôi."
Đôi mắt ưng của hoàng thượng hơi hơi híp lại, trong mắt bắn ra một đạo quang mang, trầm giọng nói: Việc này được lên kế hoạch trong lòng trẫm không chỉ một hai năm, từ ngày lên ngôi trẫm đã tính lập một cái tổ chức như vậy, nhiều năm đã qua, vì thiên thời nhân hòa vẫn không thể làm được. Hiện giờ trẫm như tên trên dây, không thể không phát ra, tình huống hiện giờ trong triều ngươi cùng đã biết, Phan thượng thư quyền lớn ngập trời, thái tử bốn phía thu mua các thế lực, bồi đắp thân tín. Văn võ bá quan thì tranh giành quyền lực không ngừng, toàn bộ triều đình một mảnh chướng khí mù mịt, hôm nay trẫm có thể mặc long bào mà hiệu lệnh thiên hạ, ai biết được ngày mai có thể bị người ta một cước đá văng hay không?"

“ Trẫm đã cảm thấy được nguy cơ ản hiện, những kẻ này đều ở một góc âm u lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trẫm, một khi trẫm có chút sơ sẩy, bọn họ sẽ cùng nhau bùng lên, long ỷ của trẫm không biết có bao nhiêu người trông mong, cướp đoạt đến đầu rơi máu chảy! Trong triều ai chẳng phải là kẻ phản bội, mang âm mưu? Ai thật sự là trung thần? Không có! Bọn họ là vì mình! Vi danh, vì lợi, vì quyền! Vi mưu đồ giang sơn của trẫm!"
Hoàng thượng càng nói càng kích động, nói xong những chữ cuối cùng, thân mình không tự chủ được bắt đầ run lên, không biết là tức giận, hay là... sợ hãi.
Phương Tranh gật gật đầu, vị lão nhân gia này phỏng chừng lớn tuổi, có chứng sợ hãi vọng tưởng, trong đám triều thần quả thật có mưu đồ bất chính, cái này Phương Tranh thừa nhận, tỷ như Phan thượng thư, tỷ như thái tử, đủ loại dấu hiệu có thể nhìn ra được.
Nhưng nói toàn bộ triều đình không một người tốt, lời này quá cực đoan. Đáng thương cho hoàng thượng, không biết trong quá trình trưởng thành từng chịu bóng ma gì lại đa nghi nặng như vậy. Ai ngươi cũng không tín nhiệm thì gọi ta tới lo liệu chuyện này làm chi?
Hoàng thượng lại hít thở vài cái thật sâu, dần dần bình phục tâm tình, trầm mặc một hồi lâu, hoàng thượng trầm giọng nói: "Phương Tranh, trẫm nói cho ngươi biết, tổ chức này trầm nhất định phải lập, hiện tại triều cương loạn lạc, sau này nó sẽ là lợi kiếm trong tay trẫm, là roi da của trẫm, trẫm chỉ hướng nào nó phải đánh về hướng đấy. Như vậy trẫm mới có thể hoàn toàn phóng tay đấu với Phan thượng thư, thậm chí là thái tử…"
Hoàng thượng nói xong bỗng nhiên ho sặc sụa.
Phương Tranh nhanh chóng chạy lên, thổ thổ vào lưng hoàng thượng: "Hoàng thượng ngài cứ từ từ nói, đừng nóng vội, tuổi đã lớn nên kiềm chế một chút…"
Hơi hơi xua tay, hoàng thượng thở dốc nói: " Trẫm không sao cả, hiện tại trên triều ai cũng theo bè đảng của mình, chỉ có ngươi với Phùng Cửu Đao hai cái " tân thủ" còn không bị kéo vào trận doanh của bọn họ mà thôi, Phùng Cừu Đao lại quá mức kiên cường, chỉ thích hợp chinh chiến trên sa trường, không thể quyền mưu. Tính đi tính lại cũng chỉ còn ngươi mới có thể phân ưu cùng trẫm, hơn nữa trước ngươi lại tương giao với Vô Bệnh, sau thì định tình cùng Trường Bình, hai đứa nhỏ này đều là người đơn thuần…"
Phương Tranh mau chóng thổ lộ: "Hoàng thượng, vật họp theo loài, người chơi theo nhóm, vi thần cũng thuộc loại người đơn thuần a!"
Hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Câm miệng! Nghe trẫm nói xong đã….Cho nên, trẫm cảm thấy ngươi có thể tín nhiệm được, ngươi chớ cô phụ tín nhiệm của trẫm, trẫm hỏi lại ngươi lần nữa, tổ chức này giao cho ngươi, ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không? Nếu không muốn, trẫm đi tìm người khác thống lĩnh, bên trong cả triều nếu cẩn thận tuyển chọn, trẫm tinh tường vẫn có khả năng tìm ra được một người có thể tín nhiệm."
Phương Tranh căn bản không cần nghĩ liền gật đầu nói: "Vi thần nguyện ý!"
Hoàng thượng ngây cả người, bật cười nói: "Vừa rồi chẳng phải ngươi vẫn phản đối sao? Sao giờ lại nguyện ý rồi?"
Hai tay Phương Tranh tạo thành hình chữ thập cười nói: "Phật viết: “ Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục”? So sánh với giao cho người khác để thiên hạ đại loạn, còn không bằng để vi thần qua gây họa."
Hoàng thượng gật đầu cười nói: "Nửa câu trước coi như hiên ngang lẫm liệt, nửa câu sau lại thuần túy là lời của một tên hỗn đản…"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện