Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Hành hung cuồng sĩ


trước sau

Ngày hôm nay phong cảnh rất tốt, đúng là thời điểm mà các chị em phụ nữ cần phải ra ngoài dạo chơi.
Bên hồ Huyền Vũ, gió thu man mác, bóng cây đong đưa, trên mặt hồ sóng nước lấp lánh như vẩy rồng, du thuyền thì phảng phất như lướt đi, ngồi trên du thuyền thưởng lãm phong cảnh non xanh nước biếc, đám tiểu thư cùng công tử vui vẻ cười đùa, ngâm thơ đối chữ, thực tao nhã biết bao.
Phương Tranh không phải là người dạng như cái loại văn nhân nhã sĩ, trên thực tế hắn vô cùng khinh bỉ loại người này, thơ từ dù sao cũng chỉ là tiêu dao, đối với hắn mà nói, ngâm thơ tán gái diệu dụng cũng như vẽ mắt cho rồng, nhưng lãng phí quá nhiều thời gian để nghiên cứu, cho nên hắn liền không quan tâm.
Điều này cũng có quan hệ cùng với Phương Tranh kiếp trước, tuy nói rằng hắn tốt nghiệp đại học khoa văn, nhưng hắn chỉ là kết quả điển hình của ngành giáo dục sản xuất theo công nghệ dây chuyền, kiến thức từ nhỏ giống như thức ăn nhồi cho gà vịt, dưới sự giáo dục khắt khe của thầy cô giáo cũng lảo đảo thi được vào trường đại học, khiến cho tâm lý sản sinh ra một loại sợ hãi cùng cừu hận đối với sách vở. Cho nên Phương Tranh phi thường phản cảm đối với những tầng lớp văn sĩ, rung đùi đắc ý khoe khoang học thức hơn người.
Giống như lúc này, trên du thuyền đám tự cho mình là văn nhân sĩ tử, đang làm trò trước mặt các vị tiểu thư, khoanh tay mà đứng ở mũi thuyền, một bộ thanh cao chính trực, ngẩng đầu nhìn trời, miệng vịnh câu thơ mà bọn hắn tự cho là tuyệt diệu, khi thì phiêu hốt khoát ống tay áo, khi thì chậm rãi lay động quạt nan, sắc trời đã tiến vào mùa thu, thời tiết mát mẻ bọn hắn phe phẩy quạt không lạnh hay sao? Hay là bọn hắn muốn làm cho chính mình trở nên bình tĩnh.
" Phu quân, phu quân!" Bên tai truyền đến tiếng gọi của Yên Nhiên.
" A, cái gì?" Phương Tranh phục hồi tinh thần, mỉm cười nhìn về phía nàng.
Yên Nhiên nhìn Phương Tranh, khóe miệng hơi lộ ra một tia trào phúng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, dịu dàng nói: " Phu quân ngắm nhìn thuyền du lãm đến thất thần như vậy, hay là đã nhìn trúng tiểu thư nhà nào?" Nói xong còn điệu bộ cong vành môi lên.
Phương Tranh bật cười nói: " Thôi đi, một đám ngực lớn não nhỏ, dung chi tục phấn, có thể nào lọt vào được pháp nhãn của bổn thiếu gia? Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Yên Nhiên của ta là mê người nhất…."
Nhìn đám tài tử ở trên mũi thuyền khoe khoang điệu bộ, nhóm tiểu thư thì tươi cười ngọt lịm như đường, không phải dung chi tục phấn thì là cái gì?
" Vậy phu quân đang nhìn cái gì đó?" Yên Nhiên rất tò mò đối với biểu tình mỉa mai của Phương Tranh.
Chỉ chỉ vào du thuyền trên mặt hồ, Phương Tranh lạnh nhạt nói: " Ta đang nhìn đám tài tử kia, bọn họ vì muốn chòng ghẹo cho nhóm tiểu thư cười, liền giở hết mọi thủ đoạn, mười phần thô tục, dường như toàn bộ thiên hạ chỉ có bọn hắn tài văn đệ nhất, nếu hiện giờ mà thiên hạ loạn lạc, không hiểu bọn hắn còn có thể dương dương tự đắc được nữa hay không?"
Yên Nhiên cười cười, trong nét cười tràn ngập trào phúng: " Cái gọi là tài tử, thời thịnh chính là lúc bọn hắn làm mưa làm gió, trong khi loạn lạc thì khúm núm nịnh bợ, đọc vài quyển sách thánh hiền liền cho rằng tài trí hơn người, hổ thẹn thay cho vạn dân thiên hạ. Nếu quân Đột Quyết nam tiến, chiếm được giang sơn của Hoa triều ta, bọn hắn tức thì sẽ thay đổi bộ dạng, chẳng ngại bợ đỡ, cam tâm tình nguyện liếm chân cho tân chủ nhân."
Phương Tranh cười ha ha: " Như thế cũng nói được rằng, tài tử không có nhiều bản sự khác, nhưng năng lực sinh tồn thì lại siêu cường."
Yên Nhiên đôi mắt xinh đẹp nhìn Phương Tranh, sóng nhãn lưu chuyển lộ ra một tia sáng kỳ dị, trầm tình: " Phu quân mới là người có bản sự chân chính, một anh hùng đỉnh thiên lập địa, cuộc đời này Yên Nhiên thực sự mãn nguyện khi được ở bên phu quân."
Được nữ nhân của mình khen ngợi, Phương Tranh có chút ngượng ngùng: " Này....Khụ khụ, nói nhỏ một chút, nói nhỏ thôi. Nàng có biết rằng từ trước đến nay phu quân ta đều là một người rất khiêm tốn hay không, đừng nói những chuyện này nữa. Nếu đã đi ra ngoài dạo chơi, không bằng thuê một cái du thuyền, đi lòng vòng quanh hồ, như thế nào?"
Yên Nhiên cười, ôn thuận đáp: " Mặc theo phu quân an bài."
Ngay lập tức Phương Tranh dẫn theo hộ viện đi tìm nhà cái cho thuê thuyền, một chiếc không quá lớn, hai người cùng nhau lên thuyền. Con thuyền hơi chao đảo vài lần, rồi lướt thẳng vào trong hồ mà đi.
Yên Nhiên tà tà tựa vào mạn thuyền, ngắm nhìn cảnh vật bốn chung quanh hồ Huyền Vũ, quay sang Phương Tranh cười nói: " Phu quân so với các tài tử kia thì văn thơ xuất chúng hơn nhiều, thời khắc này, sao phu quân không làm một bài thơ để tăng thêm ý cảnh du lãm?"

Phương Tranh cười khan nói: " Chơi vui vẻ thì được rồi, như thế nào lại cần phải ngâm thơ? Thật không hiểu ai đã nghĩ ra cái tật xấu này."
Yên Nhiên cười nói: “ Hay là phu quân không có ngẫu hứng?"
Phương Tranh nhìn quanh hồ một phen, trầm ngâm một hồi, tiện đà ưỡn ngực nói: “ Ai nói không có? Chỉ là ngâm thơ thôi mà, bổn thiếu gia xuất khẩu thành thơ, nghe đây: huyền vũ hồ, hồ thật lớn, trong huyền vũ hồ có bông hoa sen, trên bông hoa sen có một con cóc….Thơ hay, thơ hay!"
Yên Nhiên nghe xong ôm bụng mà cười, thắt lưng cũng không gượng dậy nổi, Phương Tranh đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, lại nghe cách đó không xa có người hừ lạnh một tiếng: " Dốt nát, mà còn đòi học người ta làm thơ, thật buồn cười!"
Phương Tranh cùng Yên Nhiên ngẩn người, nhất tề quay đầu nhìn lại, chứng kiến cách đó không xa có một chiếc thuyền, trên thuyền có khoảng bốn năm người ngồi rải rác, mũi thuyền có một kẻ khoanh tay mà đứng, mặt vàng thần nhạt, chiếc quạt trong tay lúc đóng lúc mở, cười lạnh nhìn bọn hắn. Dường như câu nói kia được thốt ra từ trong miệng của hắn.
Phương Tranh không khỏi cảm thấy tức giận, lão tử vui đùa cùng lão bà của mình, liên quan gì mà ngươi đánh rắm?
Đang định mở miệng mắng người, lại nghe được một thanh âm quen thuộc kêu lên: " Di? Đây không phải là Phương huynh sao? Phương huynh!"
Phương Tranh ngưng mắt nhìn lại, người nọ chính là Mập Mạp, bên cạnh hắn còn có một thân ảnh quen quen, rõ ràng đúng là Thái vương.
Cuộc sống hằng ngày của đám vương gia thật thoải mái a, Phương Tranh hâm mộ liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, không cần làm việc, triều đình phải nuôi báo cô bọn hắn, chi cần ngươi không quan tâm đến bất cứ chuyện gì là được, nhưng nếu một ngày nào đó mà muốn vươn lên, tích cực tiến tới phía trước, cho dù hoàng thượng không vội thì thái tử cũng vội…. Cuộc sống như vậy, đúng là Phương Tranh ngày nhớ đêm mong, thực hâm mộ bọn hắn có thể ăn chơi hết quãng đời trẻ tuổi, mà bản thân mình lại không biết còn phải phấn đấu thêm bao nhiêu năm nữa.
Mập Mạp cao giọng tiếp đón, hai thuyền dần dần áp sát lại nhau, người chèo thuyền kĩ năng thuần thục.
Hai chiếc thuyền đồng thời nhổ neo, cùng bắc một chiếc cầu nhỏ nối liền nhau.
Phương Tranh nắm tay Yên Nhiên cẩn thận dìu qua, Mập Mạp bước lên tiếp đón, đứng trên mũi thuyền hung hăng đấm Phương Tranh một quyền: " Tiểu tử ngươi thật biết hưởng phúc, cả ngày du sơn ngoạn thủy cùng phu nhân, sợ rằng ngay cả ta, ngươi cũng đã quên mất rồi phải không?"
Yên Nhiên nghe vậy mặt hoa đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu.
Phương Tranh oan uổng hô lớn: " Nào có đâu! Phụ hoàng của ngươi giao cho ta một đống công việc, làm cho ta bề bộn cả ngày, hôm nay mới thảnh thơi dẫn lão bà đi du sơn ngoạn thủy giải sầu...."
Lời còn chưa dứt, bên cạnh có người hừ lạnh nói: " Làm bộ làm tịch!"
Phương Tranh nghe vậy quay đầu nhìn lại, chứng kiến người đang nói chính là cái gã châm chọc hắn lúc trước. Chỉ thấy bộ dạng của hắn kiêu căng ngạo mạn, ánh mắt nhìn Phương Tranh tràn ngập khinh thường giống như hắn đang nhìn thấy một đống phân.
Phương Tranh không khỏi giận dữ, loại ánh mắt này kiếp trước ở thị trường nhân tài tìm kiếm việc làm đã từng gặp qua, không nghĩ tới một gã người cổ đại lại dùng ánh mắt này nhìn hắn, loại này khiến cho Phương Tranh dâng lên một cỗ cảm giác bị bới lông tìm vết. Lập tức Phương Tranh mau chóng bình ổn trở lại, nếm nhiều đau khổ khiến cho tâm nhãn của hắn được mở rộng, trước hết phải hiểu rõ thân phận của đối phương, không nên hành sự lỗ mãng.
Kéo ống tay áo Mập Mạp. Phương Tranh lặng lẽ bĩu môi, hạ giọng hỏi: " Tiêu từ đó là ai vậy? Hắn uống lộn thuốc a? Ta quen biết hắn sao?"

Mập Mạp cũng bĩu môi, " Hắn là quản sự trong phủ của Tam hoàng huynh, tên gọi Trần Trùng, tú tài thi rớt, được tam hoàng huynh thu dụng, nhưng hắn tự cho rằng mình có bản lĩnh nên rất cao ngạo, trong mắt ngoại trừ Tam hoàng huynh, đều không coi người khác ra gì."
Phương Tranh giật mình, nguyên lai chỉ là thực khách mà thôi, còn tưởng là hoàng thân quốc thích a. Loại người như hắn luôn giả bộ đạo mạo, làm ra một bộ dạng cuồng sĩ không kiềm chế nổi, để hướng người khác biểu hiện hắn cao thượng hơn bao nhiêu nha. Chỉ đáng tiếc tuyệt đại đa số đều mang vẻ ngoài cuồng sĩ, nhưng cân lượng bên trong thì lại chẳng được bao nhiêu, bắt chiếc bừa, dáng vẻ vô cùng kệch cỡm.
Phương Tranh ghé sát vào tai Mập Mạp nói nhỏ: " Khó trách bộ dạng của người này không biết trời cao đất dày…. Bất quá lúc nào hắn cũng ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ như thế, không mệt mỏi sao? Buổi tối đi ngủ thì làm sao bây giờ? Loại tư thế này thực dễ dàng mắc bệnh ngảnh cổ..."
Mập Mạp cười nói: " Đều nói tài tử thường hay đoản mệnh, sợ rằng cũng chỉ là nguyên nhân này. Một cái tú tài thi rớt bảng vàng mà thôi, cũng dám cậy tài khinh người cho rằng bản thân mình có bổn sự hơn so với thiên hạ, chỉ là vận khí không tốt nên không đề danh lên được bảng vàng, cho nên nhìn ai cũng không hợp nhãn, giống như hắn sang năm liền có thể thi đỗ trạng nguyên vậy."
Quên đi, đừng tính toán với loại người như thế, bổn thiếu gia còn nhiều công vụ phải làm, không cần phải đi gây chuyện hồ nháo. Phương Tranh ảm đạm cười, không thèm quan tâm đến thái độ của người nọ, tự lo dắt tay Yên Nhiên qua giới thiệu, Yên Nhiên ôn nhu cười chào Mập Mạp, dịu dàng nói: " Dân phụ bái kiến Phúc vương điện hạ."
Mập Mạp vội nói: " Không dám không dám, sau này gặp ta đừng hành lễ thì được rồi, không nên như thế a...”
Yên Nhiên đáp: " Tại sao lại không được hành lễ?"
Phương Tranh cười, tiếp lời: " Nào có đại tẩu hướng tiểu thúc hành lễ bao giờ? Hơn nữa, trong tay của ta còn đang nắm bắt nhược điểm của hắn, nếu hắn dám nhận lễ của nàng, ta đem tin tức truyền ra bên ngoài khiến cho cả kinh thành chấn động không ngớt."
Yên Nhiên nghi ngờ nói: " Phúc Vương điện hạ có nhược điểm gì mà phu quân lại nắm được?"
Phương Tranh bước lại gần bên tai Yên Nhiên nói nhỏ: " Có một hôm ta mang theo quân sĩ chấp hành nhiệm vụ, kết quả có người ở trên hoa thuyền sợ hãi đến mức nhảy sông tự vẫn."
Mập Mạp mồ hôi đầm đìa, vội vàng la lớn: " Không được nói, không được nói! Phương huynh, ta không có đắc tội với ngươi a…"
" Đưa tiền! Phí giữ mồm giữ miệng! Bằng không ta sẽ tung tin đồn ra khắp thiên hạ."
Ba người đứng ở trên mũi thuyền vui vẻ cười đùa, Trần Trùng nhìn thấy Yên Nhiên dung mạo tuyệt sắc, biểu tình vốn đang thanh cao kiêu căng bỗng nhiên biến đổi, trong mắt phóng ra hào quang cuồng nhiệt, ngơ ngác nhìn Yên Nhiên, một lúc lâu sau nói không ra lời.
Phương Tranh

chứng kiến không khỏi nhíu mày, tỉnh bơ xoay người sang chỗ khác, chắn trước mặt Yên Nhiên che tầm mắt của Trần Trùng, trong lòng cơn giận càng lúc lại càng thịnh, mẹ nó! Cái gọi là tài tử cổ đại đều có nhân phẩm đạo đức như thế này thôi sao? Thấy nam nhân liền trào phúng, thấy nữ nhân nhìn đến không thốt ra lời, nếu cái dạng này cũng được gọi là tài tử, thiếu gia ta tình nguyện làm một gã lưu manh.
Đang lúc Trần Trùng thất vọng cùng ánh mắt phẫn hận vì không soi mói được, ba người lướt qua người hắn mà đi, lập tức vào trong khoang thuyền.
Thái vương vẫn tư văn hữu lễ tươi cười, nhìn thấy Phương Tranh tiến vào, đứng dậy cười nói:" Phương huynh, từ lúc chúng ta chia tay, có được khỏe hay không?"
Phương Tranh chấp tay cười nói: " Thái vương điện hạ ngài không nên khách khí, sau này chúng ta gặp nhau, trực tiếp hỏi một câu: ăn chưa? ta sẽ đáp một câu: ăn rồi! Ngài lại tiếp tục hỏi một câu: ăn cái gì? Ta đáp lời: rau hẹ bánh chéo!...Như vậy có phải thân thiết hơn, đúng không?"

Thái vương cười ha ha, trong khoang thuyền vang lên những tiếng cười rộ, vui vẻ náo nhiệt.
Tiếp theo thái vương giới thiệu Phương Tranh nhận thức mọi người, nguyên lai mấy người ngồi trên thuyền đều là văn nhân nhã sĩ, giống như gã ngu ngốc Trần Trùng đang đứng ở mũi thuyền. Thái vương thấy hôm nay trời thu mát mẻ, cho nên mời vài vị văn sĩ hảo bằng hữu lên thuyền thường làm phong cảnh, tăng thêm tình thú.
Những người ngồi đây mặc dù không biết tài văn như thế nào, những nhân phẩm coi như không sai, nhìn thấy Yên Nhiên dung mạo tuyệt sắc, chỉ ngắn ngủi chấn động trong giây lát, tức thì dời ánh mắt không hề quan tâm đến nữa.
Lúc này Trần Trùng cũng bước vào ngồi trong khoang thuyền, chính là ánh mắt nhìn Yên Nhiên chằm chằm, một bộ dạng thất hồn lạc phách.
Chỉ kém không chảy nước miếng, Yên Nhiên nhẹ nhàng nhíu mày, tỉnh bơ nghiêng đầu đi.
Bên trong khoang thuyền mọi người chứng kiến Trần Trùng làm trò hề như thế, sôi nổi lắc lắc đầu, Thái vương cùng Mập Mạp không khỏi sa sầm nét mặt, biểu tình trên mặt Thái vương càng mang theo vài phần ảm đạm, dù sao Trần Trùng cũng là người trong phủ của hắn, ở trước mặt Phương Tranh bất kính như thế, mặt mũi há lại không ũ rũ vô quang.
" Trần Trùng! Chú ý bộ dạng! Đừng mất lễ nghi phép tắc!" Thái vương trầm giọng trách mắng, trong thanh âm ẩn hàm tức giận.
Trần Trùng là một cái loại tri thức cố chấp điển hình, đoán chừng do ỷ lại vào chính mình có vài phần tài học, đối với Thái vương thu dụng hắn cũng không quá phục tùng, nhưng nghe vậy đành phải dời ánh mắt đang chăm chú lên trên người của Yên Nhiên.
Đáng tiếc, hắn lẩm bẩm một câu: “ Hảo an thiên phối liệt mã, xảo phụ phi giá chuyết phu." ( Yên tốt phối với ngựa tồi, vợ giỏi lại phối với chồng ngu."
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng cả khoang thuyền mọi người đều nghe được rõ ràng, đồng thời cả đám đều biến sắc, người này không khỏi cuồng vọng quá đáng! Thái vương cùng Mập Mạp biểu tình càng thêm xám xịt.
" Trần Trùng! Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?" Thái vương ngữ khí bất hảo, Phương Tranh xem như là bằng hữu mới quen, hơn nữa ấn tượng ban đầu cũng không tệ lắm, nhưng thuộc hạ của mình lại khiến cho hắn đẹp mặt, điều này làm cho Thái vương cảm thấy hổ thẹn. Ngày thường ở trong phủ Trần Trùng luôn có một bộ dạng cuồng vọng, không biết kiềm chế bản thân, chính mình cũng chứng kiến được vài phần tài học của hắn, nên mới nhịn không đuổi hắn ra khỏi phủ, không nghĩ tới hôm nay hắn lại làm ra vẻ dương dương tự đắc như thế, khiến cho Thái vương trong lòng tức giận dị thường.
Trần Trùng là nhãn lực độc đáo mà, đương nhiên hắn không biết lúc này đã khiến cho nhiều người tức giận cực điểm, nghe vậy chắp tay nói: " Thái vương điện hạ, học sinh thường nói, mỹ nhân tương phối với tài tử, người này thô bỉ như thế, lại ôm được mỹ nhân như hoa như ngọc vào trong lòng, người tài giỏi chân chính lại không được trọng dụng, cho nên học sinh than thở đôi câu."
Yên Nhiên nghe vậy tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy, sắc mặt bành trướng đỏ bừng, muốn mở miệng phản bác, vừa nhìn Phương Tranh đứng ở một bên, liền cảm thấy không thích hợp lên tiếng.
Trần Trùng vẫn thao thao bất tuyệt nói: "....Tài tử lo toan những chuyện quốc gia đại sự. Nào có mỹ nhân không tương phối với tài tử mà theo cái loại mãng phu…" Lúc nói chuyện ánh mắt khép hờ cũng được xem như là cuồng vọng cực điểm, nhìn Phương Tranh khinh thường liếc mắt một cái.
Phương Tranh sắc mặt xanh mét nhìn Thái vương, nghĩ thầm gã bệnh thần kinh này chẳng lẽ là do Thái vương cố ý sai khiến, muốn làm cho bổn thiếu gia mất mặt? Vốn ấn lượng ban đầu của hai người đối với nhau đều không sai, nhưng đám hoàng tử này từ nhỏ đã minh tranh ám đấu ở trong hoàng cung, quen thói âm mưu giả dối, ai biết trong lòng của Thái vương là cong hay thẳng đây?
Thái vương thấy Phương Tranh sắc mặt nhìn hắn bất hảo, không khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng thầm biết Phương Tranh có thể đã hiểu lầm rằng người này chịu sự sai khiến của hắn, lập tức Thái vương trao đổi ánh mắt cùng Mập Mạp, sau đó gật gật đầu.
Mập Mạp liếc mắt nhìn Trần Trùng đang đứng khoanh tay ngâm thơ, tiếp theo bước gần đến bên tai của Phương Tranh nói: " Phương huynh xin cứ tự tiện, chúng ta coi như không nhìn thấy gì hết."
Phương Tranh chỉ còn chờ những lời này, khóe miệng cười thầm một tiếng, cũng không quản đám văn nhân nhã sĩ ở bên cạnh nhìn hắn như thế nào, đang lúc mọi người còn ngạc nhiên soi mói Yên Nhiên, Phương Tranh liền nắm cổ áo Trần Trùng kéo ra phía đuôi thuyền.
Trần Trùng hoảng sợ quát to một tiếng, hô lớn: " Ngươi không được quá phận? Ta là người đọc sách thánh hiền, có công danh tú tài, ngươi dám đối xử với ta vô lễ như vậy sao?"
Phương Tranh thả hắn ra, hung hăng tát lên mặt của hắn mấy cái. " Lão tử còn là mệnh quan triều đình nữa cơ, ngươi dám vô lễ với lão tử à?"
Trần Trùng ngơ ngác, chậm rãi hỏi: " Ngươi.. ..Ngươi là mệnh quan triều đình?"

" Như thế nào? Không giống sao?" Phương Tranh gồng người biểu lộ cơ ngực nhưng hiệu quả không lớn. Dưới sự bất mãn tiện tay cầm lấy một mái chèo gỗ nằm ở dưới đuôi thuyền, nhấc bổng lên, tựa như hung thần ác sát trừng mắt nhìn Trần Trùng.
" Ngươi....Ngươi....Cho dù ngươi là mệnh quan triều đình cũng không thể quá phận đối với ta như thế được!" Trần Trùng sợ hãi, bộ dạng cuồng vọng ban đầu sớm đã biến mắt, rốt cuộc thần sắc đã lộ ra vẻ e sợ: " Ta....ta....ta có công danh trong người."
" Công danh con mẹ ngươi!” Phương Tranh hung hăng vung mái chèo gỗ lên đập lên trên người của Trần Trùng, trong miệng mỉa mai nói: " Lão tử, ngay cả nhi tử của thượng thư đương triều còn đám đánh, một cái tú tài nhỏ nhoi như ngươi mà dám hỗn trướng a!"
Tình huống trên thuyền hiện giờ vô cùng náo nhiệt, cuối cùng Phương Tranh đã phát tiết cỗ ác khí trong lòng đi ra, loại cuồng sĩ chó má này lại dám khinh thường, ngấp nghé lão bà của ta, thế đạo thực sự đã vật đổi sao dời, nhân phẩm của con người đều bị biến chất bại hoại.
Trần Trùng bị đánh kêu to oa oa, chứng kiến chủ tử của hắn là Thái vương điện hạ cũng không bước ra cứu hắn, không khỏi hô lớn: " Thái vương điện hạ! Thái vương điện hạ! Mau cứu học sinh a!"
Phương Tranh vừa đánh vừa mắng: " Gọi cái rắm! Câm mồm cho lão tử! Ngươi không thể giữ im lặng cho lão tử đánh ngươi một chút hay sao? Dám đánh chủ ý lên lão bà của lão tử, phải cho ngươi biết rốt cuộc sẽ có kết cục thê thảm như thế nào!
Đánh một hồi mệt sức, Phương Tranh nặng nề buông mái chèo xuống, hai mắt trợn tròn, quát lớn: " Nói!...Muốn ăn gậy hay là ăn đao!"
Trần Trùng ngẩn người không hiểu ý tứ những lời này của Phương Tranh, tuy rằng Phương Tranh đánh hắn không ít nhưng cuối cùng vẫn phải hạ thủ lưu tình, không dám đánh hắn quá mức, dù sao cũng còn e ngại thể diện của Thái vương điện hạ đang đứng một bên, chẳng phải có câu tục ngữ, đánh chó nể mặt chủ hay sao!
Nhìn sang hồ nước trong vắt, Phương Tranh hai mắt đảo một vòng, đánh chó cũng phải nể mặt chủ, vậy xem như dìm con chó này vào trong nước đi.
Vỗ bả vai của Trần Trùng. Phương Tranh hỏi: " Có thông thạo thủy tính hay không?"
Trần Trùng bị đánh đến mức mơ mơ màng màng nghe vậy thanh tỉnh được một chút, ngẩng chiếc đầu sưng như đầu heo lên, cư nhiên muốn duy trì bộ dạng sĩ tử, hơi mắt tự nhiên nói: "...Biết sơ."
Uy! Còn muốn học bộ dạng của Gia Cát Lượng, thấy chết không sờn lòng a, Phương Tranh âm thầm giễu cợt, một tay nắm vạt áo của Trần Trùng, ánh mắt âm sâm nói: " Hỏi ngươi một vấn đề."
" Chuyện gì?" Trần Trùng nghi hoặc, lúc này không phải đang hành hung sao? Như thế nào lại muốn hỏi cái gì?
" Một thêm một tương đương bao nhiêu?" Phương Tranh ngữ khí âm trầm, mang theo vài phần sát khí nồng đậm.
Trần Trùng không tự kìm hãm được, rùng mình một cái, tựa hồi một lúc sau đó chậm rãi đáp: " Tương đương...Hai."
Phương Tranh nhe răng cười: " Ngươi còn phải đọc thêm nhiều sách a."
Nói xong một tay đẩy Trần Trùng vào trong hồ nước, sau đó lệnh cho thuyền phu của du thuyền, quay đầu chèo đi hướng khác.
Thuyền phu trợn mắt há mồm nhìn Trần Trùng đang khó khăn bơi vào ven bờ, lắp bắp chỉ vào hắn hỏi Phương Tranh: " Vị quan nhân này…. Sao lại làm như thế?"
Phương Tranh nhìn thân ảnh của Trần Trùng tay chân đang luống cuống, tán dương nói: " Càng hiểu biết nhiều, cuộc sống càng có thêm nhiều phấn khích a!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện