Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Ta muốn giết hắn (Thượng)


trước sau

Phương Tranh ngồi trên xe ngựa, tâm tình rất uể oải.
Trên đường hắn vẫn luôn suy nghĩ, biểu hiện vừa rồi của mình, có tính là không bằng cầm thú hay không? Nghiêm ngặt mà nói, hẳn là cũng không tính, dù sao mình có giở trò trên người Phượng tỷ, nhưng cũng không có xúc phạm tới nàng, nhưng vì sao mỗi lần ở thời khắc mấu chốt mình đều không thể hạ thủ? Trước đây đối với Yên Nhiên cũng là như thế, hiện tại đối với Phượng tỷ cũng là như vậy. Lẽ nào bổn thiếu gia nhìn như hạ lưu, kỳ thực bản chất cũng là chính nhân quân tử, có đạo đức chuẩn tắc quá cao? Nếu như thực sự là như vậy, thì cũng quá khó tin, từ nhỏ mình vẫn luôn duy trì khinh bỉ cao độ đối với vị quân tử Liễu Hạ Huệ, lúc này không ngờ lại thành mặt hàng như hắn, nhân sinh bất hạnh cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Trở về phủ, ôm đầy bụng hối hận cùng không cam lòng, Phương Tranh phẫn nộ chìm vào mộng đẹp. Thật xảo, mộng được Phượng tỷ, là Phượng tỷ trần như nhộng, không chỉ trần như nhộng, không ngờ còn đang uốn éo mà chạy, vừa chạy vừa hướng hắn cười quyến rũ chiêu ngoắc, tựa như một người giảm béo ở kiếp trước, chỉ thiếu một tấm bảng, bên trên viết: “ Bắt được ta, tùy tiện cho ngươi làm gì cũng được.”
Khi tiểu Lục gọi Phương Tranh rời giường thì Phương Tranh đang còn chảy nước miếng, vẻ mặt cười dâm đãng, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm vài câu nói mớ: “ Hắc hắc…Ngươi làm theo lời ta…Hắc hắc, ngươi kêu a, kêu phá cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi…”
Tiểu Lục bất đắc dĩ lắc đầu, vị thiếu gia này, nằm mơ vẫn còn đang đùa giỡn trò lưu manh, thật không biết nên khen hắn thiên phú dị bẩm, hay là mắng hắn vô sỉ mới đúng.
“ Thiếu gia, thiếu gia! Tỉnh tỉnh!” Tiểu Lục nhẹ nhàng lắc hắn.
Phương Tranh không phản ứng, xoay người lại, tiếp tục phát triển sự nghiệp lưu manh trong mộng của hắn.
“ Thiếu gia, thiếu gia!” Mắt thấy không gọi tỉnh được hắn, tiểu Lục rơi vào đường cùng, bấm tay bắn ra, không biết bắn trúng huyệt đạo nào của Phương Tranh, Phương Tranh giống như một con thỏ trúng tên trống rỗng nhảy lên, sau đó phát sinh một tiếng hét cực kỳ thảm liệt: “ Oa…”
Thanh âm quanh quẩn bên trong Phương phủ yên tĩnh.
Tiểu Lục nhanh tay che miệng Phương Tranh, khẩn trương nói: “ Thiếu gia, đừng kêu, có phải đau lắm không?”
Phương Tranh thấy tiểu Lục, rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh, nhe răng trợn mắt xoa chân, phẫn nộ nói: “ Tiểu Lục, thiếu gia chỉ ngủ mà cũng chọc giận nàng sao?”

“ Nhưng…thiếu gia không phải đã nói, hôm nay ngài phải vào triều, muốn tiểu Lục đánh thức ngài sao?” Tiểu Lục bậm đôi môi nhỏ nhắn, hình dáng ủy khuất.
“ Ai!” Phương Tranh thở dài, không sai, hắn xác thực có dặn dò tiểu Lục chuyện này.
Mấp máy môi, Phương Tranh nhớ lại tư vị thiên kiều bá mị của Phượng tỷ trong mộng. Thực sự là một nữ nhân cực phẩm, lần tới nhìn thấy nàng, nói gì đi nữa cũng phải giải quyết cho được nàng, cái gì thân phận, địa vị, thái độ hoàng thượng, con mẹ nó đều gặp quỷ đi thôi!
“ Không được, nàng phá hủy mộng đẹp của ta, nàng phải bồi ta!” Phương Tranh không khỏi nói, liền ôm chầm tiểu Lục, hai người hỉ hả đùa giỡn một trận trên giường, thẳng đến khi làm gò má tiểu Lục đỏ bừng thở hồng hộc, lúc này Phương Tranh mới ngừng tay. Lúc rửa mặt xong, lại ngồi lên xe ngựa chuyên dụng của hắn một đường ngáp dài đi vào triều.
Vốn hoàng thượng có hạ chỉ, gần đây Phương Tranh bận việc kiến lập cơ sở cho Ảnh Tử, nên có thể được miễn vào triều. Nhưng tối hôm qua lại không biết vì sao, hoàng thượng lại lệnh cho tiểu thái giám trong cung truyền khẩu dụ, mệnh Phương Tranh hôm nay nhất định phải vào triều.
Được rồi, không quan tâm đến chuyện này, ngươi là hoàng đế ngươi lớn nhất, lão nhân gia ngươi chỉ nói một câu thật dễ dàng, thì ta phải rời giường giờ sửu, thí điên thí điên chạy vào kim loan điện.
Xe ngựa vừa mới dừng lại bên ngoài cửa tây cung, nội thị Tào công công đã ra nghênh đón, cười đến nhăn tít mặt, giống như cây hoa cúc đang nở rộ.
“ Di? Tào công công, đã lâu không gặp, khí sắc của ngài ngày càng chuyển biến tốt quá, trong trắng lộ hồng nha…” Phương Tranh vừa bắt chuyện, vừa âm thầm hé ra ngân phiếu.
Thần sắc Tào công công không thay đổi tiếp nhận, lại cười tươi đến nếp nhăn trên mặt càng sâu: “ Phương đại nhân, ta chờ ngài đã thật lâu.”
“ Chờ ta?” Phương Tranh vô cùng kinh ngạc nói: “ Cố ý chờ ta?”

Thật đáng ngạc nhiên, hôm nay sao vậy? Bổn thiếu gia từ bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ tiếp đãi có quy cách cao như vậy?
“ Phương đại nhân…có thể qua đây nói chuyện một chút?” Tào công công nghiêng người, thỉnh Phương Tranh qua một góc không ai chú ý.
Lúc này đã là giờ sửu canh ba, đã cách thời gian vào triều càng ngày càng gần, các đại thần cũng đều tới, đang kết bạn tốp năm tốp ba đi vào cấm cung.
“ Ách…Tào công công có chuyện thỉnh nói thẳng, nói ra luôn đi, ta cũng không dám tới muộn nữa, lại bị hoàng thượng cho ăn đòn, ta oan uổng lắm đó.”
Tào công công cười nói: “ Vậy ta nói ngắn gọn, ta phụng khẩu dụ của hoàng thượng ở chỗ này chờ ngài…”
“ Hoàng thượng có gì phân phó?” Trong lòng Phương Tranh trầm xuống, tối hôm qua vô duyên vô cớ muốn hắn vào triều, hôm nay lại lệnh cho Tào công công ở cửa cung chờ hắn, khiến cho thần thần bí bí, khẳng định không cho chuyện gì tốt.
“ Buổi chiều hôm qua, Phan thượng thư được người nhà dìu vào gặp mặt hoàng thượng, lão thượng thư hướng hoàng thượng nói ra một thỉnh cầu…” Tào công công nói đến đây thì dừng một chút, cố ý nhìn sắc mặt Phương Tranh.
Trong lòng Phương Tranh càng trầm xuống, lão già họ Phan kia nhất định lại nghẹn cái rắm gì đó, xem ra thỉnh cầu của hắn cũng không tầm thường nha.
“ Lần này Phan thượng thư hướng hoàng

thượng…cầu thân!”

Chân mày Phương Tranh cau lại: “ Cầu thân cái gì?”
“ Phan thượng thư thỉnh cầu hoàng thượng đưa Trường Bình công chúa điện hạ, gả cho trưởng tử Phan Đào của hắn làm vợ.”
“ Cái gì?” Phương Tranh giống như một thùng thuốc nổ, rít lên giận tím mặt nói: “ Con mẹ nó! Lão già kia thật là nằm mơ, Trường Bình là lão bà của ta! Lão già kia chẳng lẽ không biết sao?”
Tào công công giật mình cười theo: “ Ai nói là không biết, chuyện giữa ngài cùng Trường Bình công chúa điện hạ, toàn bộ kinh thành đều hay biết, thật không biết lão thượng thư là nghĩ thế nào…”
“ Tuy Phan thượng thư có quan tước, nhưng con của hắn cũng chỉ là bình dân, hoàng thượng làm sao có khả năng đáp ứng?” Khi trước Mập Mạp có nói qua với hắn, bình dân không có khả năng cưới được công chúa.
Tào công công quái dị nhìn Phương Tranh nói: “ Ai nói Phan Đào là bình dân? Phan thượng thư là trọng thần hai triều, ba cha con Phan gia đều có tước vị, hoàng thượng từng nói qua còn muốn phong Phan Đào làm quan…”
Phương Tranh cứng lại, tức giận nói: “ Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng nói như thế nào?”
Trên mặt Tào công công hiện lên vài phần nghi hoặc, thấp giọng nói: “ Kỳ quái chính là thái độ của hoàng thượng cũng không rõ ràng, cũng không nói đáp ứng, nhưng cũng không nói không đáp ứng, này…Không giống tính cách của hoàng thượng, ôi! Ta nói lỡ rồi! Nói lỡ rồi! Ta cũng không dám tự tiện suy lường thánh ý…” Tào công công nói xong nhẹ nhàng tát vào miệng mình mấy cái.
Phương Tranh nghe vậy thất thần, hoàng thượng làm vậy là có ý gì? Chuyện của hắn cùng Trường Bình đã như ván đóng thuyền, xác định vững chắc là không đổi được, thậm chí Lễ Bộ thượng thư đã tới cửa xin cưới, còn thiếu một đạo thánh chỉ tứ hôn mà thôi. Vì sao Phan thượng thư đưa ra yêu cầu cầu thân, hoàng thượng lại không kiên quyết cự tuyệt hắn? Đây…chẳng lẽ còn có ý tứ gì khác?
Còn có, lão già Phan thượng thư kia lại có bàn tính gì đây? Biết rõ Trường Bình lập tức sẽ thành thân với ta, ở thời khắc mấu chốt lại chặn ngang một đòn, vì nhi tử hắn cầu thân, hắn đây là có lòng phá đám, hay còn có mưu đồ gì khác?
Phương Tranh làm quan một thời gian, tính tình từ lâu đã không còn dễ dàng xung động như trước. Có người đang nghĩ muốn đánh chủ ý lên lão bà của mình, là nam nhân thì không ai chịu được, hơn nữa, nếu nhi tử của Phan thượng thư quá ưu tú, là một nhân tài, hay là tướng mạo xuất sắc, thì mình cũng không ngại cùng hắn công bình cạnh tranh, dù sao cũng từ hiện đại xuyên qua tới, hai nam tranh một nữ mặc dù ở thời cổ đại không thấy nhiều lắm, nhưng ở kiếp trước cũng bình thường như ăn ngủ mà thôi.
Nhưng vấn đề là, tên nhi tử Phan Đào của Phan thượng thư cũng không phải mình chưa thấy qua, dáng dấp hèn mọn kia cũng không nói gì, bắt nạt kẻ yếu, hoành hành ngang ngược, tửu sắc quá độ, ăn chơi trác táng, nếu Trường Bình gả cho loại hỗn đản này…Phỏng chừng nàng cũng không có qua bao nhiêu thê thảm, với tính tình của nàng, chắc chắn Phan thượng thư cũng giống như Hộ Bộ Lưu thị lang, sẽ biến thành tuyệt hậu.

“ Tào công, hoàng thượng còn nói cái gì nữa?” Phương Tranh cố nén lửa giận hỏi.
“ Hoàng thượng dặn ta ở đây chờ ngài, để truyền cho ngài một câu nói…”
“ Nói cái gì?” Trong lòng Phương Tranh có điểm suy nghĩ, nếu như hoàng thượng nói: “ Chuyện này lão Phan diễn hí!”, hay nha, vậy Phương Tranh cũng không cần lăn qua lăn lại, an tâm ở trong nhà chờ thành thân, tùy cho lão già kia nhảy nhót chung quanh.
Nếu như hoàng thượng nói: “ Chuyện này có chút khó làm!” Vậy Phương Tranh phải lén cùng hoàng thượng thương lượng thương lượng.
Tào công công khái hai tiếng: “ Hoàng thượng nói, chuyện này ngài mặc kệ.”
Phương Tranh thất thần.
“ Mặc kệ là ý gì?”
“ Ta không biết, đây là nguyên lời nói của hoàng thượng.”
“ Ta cùng Trường Bình là lưỡng tình tương duyệt( hai bên yêu nhau), chính miệng hoàng thượng ưng thuận hôn ước, lúc này người khác tới cầu thân mà hắn cũng không để ý tới, có kiểu làm cha vợ như vậy sao?” Phương Tranh dần dần bắt đầu bất mãn.
“ Phương đại nhân, ta và ngài quan hệ không tệ, nhắc nhở ngài vài câu, tuy nói hoàng thượng xác thực chính miệng vàng lời ngọc hứa việc hôn nhân giữa ngài cùng Trường Bình công chúa điện hạ, nhưng dù sao chỉ là hôn ước bằng miệng, Phương gia ngài còn chưa nạp sính lễ, hoàng thượng cũng chưa ban bố thánh chỉ tứ hôn chính thức trước thiên hạ, xem như ngài cùng Trường Bình là danh bất chính, ngôn bất thuận. Phan thượng thư lại là nguyên lão hai triều, trọng thần trong triều, hắn canh ngay cơ hội này hướng hoàng thượng cầu thân, xem ra hắn cũng cố tình làm chuyện này…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện