Nuôi dưỡng sủng vật là một chuyện rất hợp lý, rất phù hợp, nhưng Phương Tranh vạn vạn không ngờ một công chúa lại để mắt đến hắn như vậy, đem cả sủng vật nàng nuôi dưỡng đưa vào Phương phủ, cùng hắn cộng đồng chia sẻ lạc thú nuôi dưỡng sủng vật.
Đáng tiếc Phương Tranh phụ lòng kỳ vọng của công chúa, vừa mới lộ mặt đã đem sủng vật của công chúa bắn chết.
Điều này làm cho Phương Tranh vừa hổ thẹn đối với tiểu công chúa, cũng cảm thấy vui mừng không nhỏ đối với tài bắn cung xuất thần nhập hóa của chính mình.
Tiểu công chúa ngồi xổm trước thi thể con mèo không may kia, khóc rất thương tâm, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, Phương Tranh xác định không phải nàng đang diễn kịch, dù sao giữa tiểu hài tử và tiểu động vật trời sinh đã có một loại cảm giác thân cận, huống chi là sủng vật do chính cô ta tự mình nuôi nấng.
“ Tiểu công chúa, ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi…” Phương Tranh trầm thống nói.
“ Ta dưỡng nó đã hai năm…” Công chúa khóc thút thít nói, trong đôi mắt to trong suốt tràn ngập bi thương, kinh ngạc nhìn chăm chú vào con mèo nhỏ vận khí không tốt trên mặt đất.
“ Mèo chết không thể sống lại, công chúa đừng buồn.” Gương mặt khi chết của con mèo nhỏ rất an tường, xem ra mũi tên của Phương Tranh bắn rất đúng chỗ, không cho nó thêm chịu tội, thật đúng là chết ngay tại chỗ.
“ Ngươi phải đền cho ta!” Đường nhìn của tiểu công chúa chuyển dời lên người Phương Tranh, tâm tình từ bi thương lập tức biến thành phẫn hận.
Phương Tranh vội vàng gật đầu: “ Ngày mai ta mua nhiều con mèo nhỏ thật khả ái về cho ngươi.” Thân là người gây họa, dĩ nhiên là phải bồi thường.
“ Không, ta không muốn con mèo khác…” Tiểu công chúa kiên quyết lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.
Phương Tranh lý giải gật đầu nói: “ Ta đền cho ngươi một con chó con nhé?”
“ Không, không cần chó.”
“ Vậy ngươi muốn ta đền cái gì?”
“ Đền tiền!”
“ …”
Lẽ ra nên nghĩ ra sớm, tiểu gia hỏa này nguyên vốn là một tiểu tham tiền, tất cả sự tình ở trong mắt nàng, đều có thể dùng tiền để giải quyết.
Có thể sử dụng tiền giải quyết đương nhiên sẽ không là vấn đề nữa, nhưng vấn đề hiện tại là Phương Tranh lại không có tiền.
Sứ giả Đột Quyết hối lộ hơn mười vạn lượng bạc, Phương Tranh không chớp mắt liền mua mấy nhà thanh lâu, bây giờ còn chưa thấy hiệu quả. Lần trước Phượng tỷ chia hoa hồng, nhưng lúc đó chỉ lo chiếm tiện nghi của nàng nên chột dạ bỏ đi vội vội vàng vàng quên lấy theo. Thái tử đưa bạc, sớm đã đem dùng thành công khoản thành lập Ảnh Tử, ngày thường chỉ dám lén lút tham ô một chút trong đó, chung quy đều không dám tham quá phận.
Xem ra tạm thời tiểu công chúa đã quên mất sự bi thống về cái chết của con mèo nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa cao, một đôi mắt to vô tội chớp chớp nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ ngồi xổm người xuống: “ Phải đền bao nhiêu?”
Tiểu công chúa tinh thần rung lên, trong đôi mắt to trong suốt phóng ra ánh sáng màu vàng kim: “ Một vạn lượng!”
Đầu Phương Tranh lập tức mê muội, thiếu chút nữa là ngã quỵ.
“ Con mèo của ngươi làm bằng vàng sao?” Phương Tranh nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu công chúa bất mãn trừng mắt liếc hắn, vươn đôi tay nhỏ bé khoa tay múa chân: “ Ta nuôi đã hai năm.”
“ Hai năm cũng không cần nhiều đến như vậy.” Luận xảo trá Phương Tranh mới là tổ tông của giới xảo trá, từ Ngô công tử đến sứ giả Đột Quyết, người nào không bị hắn đùa giỡn trong tay? Không ngờ lại gặp tiểu công chúa như Trường Giang sóng sau dồn sóng trước.
Tiểu công chúa bày ra thái độ chuyên nghiệp như nói chuyện buôn bán, đưa ngón tay nhỏ bé tính chi tiết với Phương Tranh: “ Ngươi biết ổ nó ngủ là dùng thứ gì làm ra không?”
“ Không biết.”
“ Là da gấu cực bắc!”
Gấu Bắc Cực? Niên đại này người Hoa triều săn thú săn tới luôn Bắc Cực sao?
“ Ngươi biết nó đi ra ngoài tản bộ thì ngồi xe gì không?” Tiểu công chúa tính toán sổ sách.
Tản bộ…còn ngồi xe…Rốt cục là tản bộ hay ngồi xe? Phương Tranh nghĩ đầu óc của mình có chút khó nghĩ.
“ Không biết.”
“ Nó ngồi chính là xe ngựa thiếp vàng, ngựa kéo xe chính là Đại Uyển lương câu đó.”
Phương Tranh cảm giác vùng đầu đang bốc hơi nước, tiểu súc sinh kia còn có giá hơn cả lão tử lại bị ta dùng một mũi tên bắn chết!
“ Từ nhỏ thân thể nó không tốt, để nuôi sống nó có biết mỗi ngày nó ăn gì không?”
Lúc này Phương Tranh đã có thể nói tiếp theo: “ Chẳng lẽ là dược liệu quý giá?”
Tiểu công chúa thỏa mãn gật đầu, trong mắt toát ra vẻ “ trẻ nhỏ dễ dạy”.
Báo ứng. Trước đây lúc mình ở ngoài xảo trá Ngô công tử, cũng không phải từng nói như vậy sao?
“ Tiểu công chúa có nói nhiều cũng vô dụng, ta không có tiền, đừng nói là một vạn lượng, một trăm lượng ta cũng lấy không ra…” Phương Tranh vẻ mặt đau khổ nói.
Tiểu công chúa đánh giá hắn: “ Sao ngươi lại không có tiền? Gạt tiểu hài tử là không đúng đâu nga.”
“ Ta thật không có, tỷ tỷ ngươi cũng biết, tiền của ta đã dùng hết sạch sẽ…”
Tiểu công chúa thất vọng suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn, bóng bẩy không vui nói: “ Con mèo nhỏ của ta chết thật oan…”
Đem lời này nói ra, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đền mạng cho nó? Không ngờ nếu không đền bạc cho ngươi thì xem như nó chết oan uổng sao? Phương Tranh bất mãn trợn trắng mắt.
“ Công chúa điện hạ, ách…Hôm nay ngươi tới nhà của ta để làm chi?” Phương Tranh không muốn cùng một hài tử năm tuổi bàn bạc chuyện tiền nong, liền hợp thời dời đi trọng tâm câu chuyện.
Tiểu công chúa nghe vậy có vẻ càng thương tâm, viền mắt bắt đầu đỏ lên, bậm đôi môi nhỏ nhắn ủy khuất nói: “ Tỷ tỷ bị mắng, phụ hoàng không để ý tới ta, các ca ca đều bận rộn, các nương nương đều chỉ nói chuyện với nhau, trong cung không ai chơi với ta…”
Thì ra do bọn họ làm tiểu cô nương bị ủy khuất, nếu còn tiếp tục kéo dài như thế sớm muộn sẽ có bóng ma tuổi thơ, sau này lớn lên sẽ biến thành một tai họa thì bọn họ sẽ chỉ biết hối hận.
Phương Tranh yêu thương ôm lấy tiểu công chúa, hống nói: “ Ta chơi với ngươi, nói, muốn chơi cái gì?” Dù sao sắp trở thành tỷ phu( anh rể) của nàng, sau này là người một nhà, nên dỗ dành cô em vợ mới đúng.
“ Kể chuyện xưa! Kể chuyện xưa cho ta nghe!” Biểu tình thương tâm của tiểu công chúa bật người biến thành hưng phấn, hai mắt to lòe lòe chiếu sáng.
Phương Tranh nghe vậy có điểm hơi khó khăn, hắn nhớ rất nhiều chuyện cổ tích, nhưng đều đã cải biên, cô bé lọ lem, công chúa ngủ trong rừng, đều bị hắn đổi thành những chuyện sắc tình, mà nguyên bản của những chuyện này…Phương Tranh cố gắng nhớ lại, kháo! Không ngờ mình đã không còn nhớ rõ nữa!
“ Hay là chúng ta chơi trò chơi, xem cá vàng cũng được.” Phương Tranh nỗ lực muốn nàng thay đổi chủ ý.
Tiểu công chúa bướng bỉnh lắc đầu: “ Không! Ta muốn nghe chuyện xưa!”
Tiểu a đầu này hôm nay bám chặt chuyện cổ tích nha.
Phương Tranh thở dài, ôm nàng đi vào trong phòng mình, dặn dò tiểu Lục dâng nước trà cùng điểm tâm. Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Phương Tranh hắng giọng, dưới sự chờ mong của tiểu công chúa, bắt đầu kể chuyện xưa.
“ Ngày xưa, có một con thỏ trắng nhỏ…”
“ Không được! Không thích nghe cái này!” Khẩu vị nghe chuyện xưa của tiểu công chúa đúng là xảo quyệt.
“ Vậy ngươi muốn nghe cái gì?”
“ Tỷ tỷ nói, nữ nhi phải nghe chuyện ái tình.”
Nha đầu Trường Bình đã nói cái gì với tiểu hài tử này nha? Lúc này ta đi đâu tìm chuyện ái tình đây? Kim Bình Mai có tính là chuyện ái tình không?
“ Chuyện ái tình phải không, được rồi, ngày xưa, có một con thỏ trắng nhỏ yêu một con thỏ đen nhỏ…”
“ Không được! Không nghe cái này!”
“ Rốt cục ngươi muốn nghe cái gì nha?” Phương Tranh nhẫn nại nhìn nàng, khó trách người ta đều nói tiểu hài tử khó chìu chuộng, quả thế.
Tròng mắt tiểu chủ vòng vo chuyển, giọng non nớt: “ Tam hoàng huynh và tứ hoàng huynh luôn nói về một ít chuyện xưa về phong hoa tuyết nguyệt của thanh lâu, ta là người lớn nên cũng muốn nghe chuyện xưa phong hoa tuyết nguyệt!”
Phương Tranh lại muốn ngã quỵ, thượng bất chính hạ tất loạn, đây chính là chuyện tốt đã làm của Thái Vương và Mập Mạp! Một tiểu công nương năm tuổi lại sinh sôi bị bọn họ hun đúc thành một tiểu thiếu nữ trưởng thành sớm.
Sắc mặt xấu xí nhìn chằm chằm tiểu công chúa, Phương Tranh khái khái vài tiếng nói: “ Ngươi thật muốn nghe?”
Tiểu công chúa kiên quyết gật đầu: “ Muốn nghe!”
Phương Tranh nhìn trái nhìn phải vài giây, lại quỷ quỷ nhạc nhạc kề sát bên tai tiểu công chúa: “ Hư! Nhỏ giọng một chút, ta sẽ kể chuyện phong hoa tuyết nguyệt cho ngươi nghe là được. Ngày xưa, có một con thỏ trắng nhỏ không có mặc y phục…”
“ …..”
………..
Rốt cục dưới sự lừa dối của Phương Tranh, tiểu công chúa cũng ngủ thiếp đi, nằm trên giường Phương Tranh ngủ rất ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như trái táo đỏ.
Tiểu hài tử này quả thật là khó chìu chuộng a.
Nhấc chén trà đã lạnh lên uống một ngụm, Phương Tranh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu công chúa chạy ra cung khẳng định có nói qua với hoàng thượng và các nương nương, một chút phải phái người vào cung thông báo một tiếng, đêm nay để tiểu công chúa ở tạm trong phủ một đêm.
Tiểu Lục tiến vào trước tiên nhìn tiểu công chúa ngủ trên giường, sau đó nhẹ nhàng thì thào bên tai Phương Tranh: “ Ta đi đổi trà nóng cho thiếu gia.”
Phương Tranh cười nói: “ Không cần, đến, ngồi trên đùi ca ca, ca ca giúp nàng kiểm tra thân thể, nhìn gần đây có phát dục hay không…”
Tiểu Lục mắc cỡ đỏ mặt giậm chân nói: “ Thiếu gia! Có tiểu hài tử ở đây đó! Ngoài miệng không hề đứng đắn…” Nói xong bỏ chạy ra khỏi phòng.
Phương Tranh ngượng ngùng cười, trong phòng có thêm một đứa trẻ, nhất thời không quen.
Vỗ vỗ trán, Phương Tranh dường như nhớ tới điều gì, từ trong lòng móc ra hơn mười tấm thiệp mời lấy được từ chỗ Tiêu Hoài Viễn.
Nói tới liền thấy thái tử ca ca thật là hữu tâm, vừa khắp nơi mượn hơi đại thần, lại vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi lại bày ra hội ngắm hoa gì đó, quan viên quý tộc sĩ tử, không ai mà hắn không gởi thiệp, thu mua lòng người, tạo thế dư luận, kỳ thực làm một thái tử cũng thật không dễ dàng, mục đích mà hắn luôn bận rộn, còn không phải là muốn được ngồi lên ngai vàng trên kim loan điện hay sao? Cái ghế kia rốt cục có gì tốt để ngồi chứ? Vì sao tất cả đều tranh nhau đến đầu rơi máu chảy để đi lên ngồi xuống? Vừa rộng lại lớn, chỗ tựa lưng lẫn tay vịn thì xa, cũng không sợ khó chịu buồn chán.
Nhưng thái tử mượn cơ hội mở hội ngắm hoa thu lòng người, nhưng thật ra giúp hắn sáng tạo một cơ hội để phát tài. Đây không phải có rất nhiều phú thương dù hao hết gia tài cũng không có tư cách đi vào hay sao? Phương Tranh lật lật hơn mười tấm thiệp mời trong tay, nếu như đem chúng bán hết, sẽ kiếm được một đống bạc không nhỏ, vào lúc tới đường cùng, lão thiên