Bên ngoài thành Bắc.
Lúc này đêm đã khuya, bên trong quân doanh của Thần Vũ quân, các quân sĩ trải qua một ngày huấn luyện, sớm đã chìm vào trong giấc ngủ, chỉ có nhiều đội sĩ binh tuần tra ban đêm không ngừng đi qua đi lại, trong tay vẫn nắm chặt trường mâu, ánh mắt cảnh giác dò xét khắp chung quanh.
Bên trong đại trướng của chủ soái, ánh đèn vẫn còn sáng trưng.
Đại tướng quân Triệu Hổ đang ngồi trước án, trầm ngâm cau mày suy tư, mí mắt không tự chủ mà giựt giựt liên hồi.
Đặt ở trước mặt hắn chính là một tờ giấy mỏng, trên đó chỉ có vài chữ, “ Thời cơ sắp đến, tùy thời khởi sự.”
Khiến cho Triệu Hổ nhíu mày, chính là mấy chữ này.
Phó tướng Trịnh Nham Tùng lẳng lặng nhìn Triệu Hổ, chờ hắn mở miệng nói chuyện.
Triệu Hổ vẫn đang trầm ngâm suy tư. Đối với hắn mà nói, những chữ này giống như có một ma lực thần kì, có lẽ tương lai hắn sẽ thăng chức rất nhanh, vô cùng vinh quang, nhưng cũng có thể sẽ làm cho hắn mất hết danh dự, liên lụy toàn gia.
Triệu Hổ là cô nhi, năm hắn năm tuổi Hậu Gia Hương mất mùa, cả nhà đào củ mài ở bãi đất hoang sau nhà ăn cho đỡ đói bụng, căn nhà dột nát lại phải chống chọi với những cơn mưa gió suốt đêm, phụ thân của hắn không may nhiễm bệnh nặng, kéo dài cả tháng rồi liền buông tay rời khỏi nhân gian, lưu lại mẫu thân và hắn, những ngày tháng sau này càng khó khăn cực nhọc hơn. Một gia đình không có trụ cột, sớm hay muộn cũng đều sụp đổ, quả nhiên hai tháng sau khi phụ thân của hắn qua đời, mẫu thân thật sự không chịu đựng nổi, chẳng kịp đợi cho đến mùa xuân, mẫu thân của hắn cũng chết đi vì quá đói.
Năm tuổi Triệu Hổ đã thành cô nhi không cha không mẹ, một đứa hài tử cứ như thế theo nạn dân chạy đói đi một mạch đến kinh thành, vì muốn sống sót, hắn cái gì khổ cũng đều trải qua, thậm chí nếm qua thịt người chết.
Thời gian đó Phan thượng thư mới chỉ giữ chức Lại Bộ, có một ngày trên đường trở về liền phát hiện ra tiểu hài tử xanh xao vàng vọt ở giữa đám nạn dân, trông hắn đói bụng như sắp hấp hối, nhưng trong mắt hắn vẫn lóe lên ý chí cầu sinh mãnh liệt. Phan thượng thư không chút do dự phân phó hạ nhân mang hắn theo, nuôi dưỡng tại một nông gia thuộc vùng phụ cận kinh thành, cũng đặt cho hắn một cái tên bừng bừng khí thế, Triệu Hổ. Đợi cho hắn lớn hơn một chút, Phan thượng thư lại âm thầm phái người dạy cho hắn biết chữ, võ nghệ, cũng không để lại một chút dấu vết gì mà để cho hắn trúng võ cử trong quân. Rốt cuộc, Triệu Hổ ở vào tuổi ba mươi hai, hắn đã làm tới chức đại tướng quân của Thần Vũ quân, một tay chấp chưởng binh quyền to lớn.
Theo như góc độ nào đó mà nói, Triệu Hổ chẳng khác gì con nuôi của Phan thượng thư, đối với hắn có công ơn dưỡng dục thâm sâu. Nhưng nhiều năm qua, ngoại trừ thân tín bên cạnh của Phan thượng thư, thì không ai biết Triệu Hổ cùng Phan thượng thư lại có mối quan hệ chặt chẽ đến như vậy.
Bầu không khí trong trướng tựa hồ như đọng lại, thật lâu sau, Triệu Hổ nhẹ nhàng thở dài một hơi, đem tờ giấy đốt đi. Hai người im lặng nhìn chằm chằm vào mảnh giấy đang bị thiêu đốt thành tàn tro.
Cố nén nỗi sợ hãi không hiểu trong lòng, Triệu Hổ hạ giọng nói: “ Lão đại nhân có còn dặn dò thêm gì nữa không?”
Trịnh Nham Tùng hơi thả lòng nhìn thần sắc của chủ soái, sau đó mới mở miệng đáp: “ Lão đại nhân nói rằng tên đã lên dây cung, không bắn không thể được.”
Mặc dù sớm đã biết ngày như thế này sẽ đến, nhưng thân thể của Triệu Hổ vẫn không kìm chế được mà run rẩy vài cái.
Lão đại nhân đây là muốn mưu toan cướp ngôi hoàng thượng a!
Rốt cuộc kế này có bao nhiêu phần thành công? Nếu đánh cược một phen, ta hẳn là có mù quáng theo lão đại nhân bước vào con đường hắc đạo?
Chuyện tình quan hệ đến sinh tử, không ai có thể không chút do dự mà khẳng khái đi làm những chuyện chịu chết, kể cả như lão đại nhân đối với hắn có ân trọng như núi.
Không biết như thế nào, Triệu Hổ lại nhớ đến tiểu hài tử trong cái mùa đông đói rét năm đó, bụng đói ùng ục bò từ trong đống người chết đi ra, chẳng quan tâm sợ hãi trước đống thi thể chất đầy đường, cảnh tưởng ăn thịt người giống như địa ngục trần gian. Mở to hai mắt trống rỗng vô thần, mờ mịt đi theo nạn dân chạy đói, bước cao bước thấp tới được kinh thành, ven đường không ngừng có người gục gã, sau đó một đám người bước lên, từng đao từng đao cắt lấy thịt của người vừa mới chết, cục thịt đỏ hỏn, máu tươi đầm đìa mà đưa vào miệng……
Sau đó hắn mơ hồ lại thấy được gương mặt chính trực trung niên của Phan thượng thư, hàm chưa nụ cười thản nhiên, vuốt chòm râu uy nghiêm phân phó hạ nhân: “ Nhanh đi! Đứa nhỏ này sắp chết đói, mau đưa hắn về chữa trị.”
…….
“ Triệu Hổ, trưởng thành thì muốn làm cái gì?” Phan thượng thư khuôn mặt đôn hậu, tựa hồ như phụ thân đã qua đời.
“ Ta muốn làm một đại tướng quân uy phong!” Sáu tuổi Triệu Hổ nâng cao lồng ngực, giống như một người trưởng thành, nói ra ước nguyện lớn nhất trong cuộc đời của hắn.
“ Ha ha ha, hảo! Lão phu liền cho ngươi làm đại tướng quân!” Phan thượng thư cười thật thoải mái, vẻ yêu thương trong mắt không cần nói cũng hiểu.
……..
………
Triệu Hổ hơi nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn lên chợt phát hiện, ngọn đèn trơ trọi trong trướng càng ngày càng hôn ám.
Nhìn Trịnh Nham Tùng đang lẳng lặng chờ hắn hạ quyết định, Triệu Hổ cười khổ một tiếng: “ Cái mạng nhỏ này của Triệu mỗ là do lão đại nhân cứu sống, hơn ba mươi năm qua, từ một cái cô nhi sắp chết đói, cho đến hôm nay trở thành đại tướng quân trong tay chấp chưởng mấy vạn đại quân, như vậy cũng đã mãn nguyện rồi.”
Trịnh Nham Tùng trầm mặc một hồi, chần chừ mở miệng nói: “ Tướng quân….Thiên hạ không có vài người biết quan hệ của ngài cùng lão đại nhân, kì thực nếu như ngài không nhúng tay vào chuyện này, coi như lão đại nhân ngã ngựa, cũng sẽ không liên lụy đến tiền đồ của tướng quân.”
“ Câm mồm!” Triệu Hổ hai mắt trợn ngược, “ Triệu mỗ ta không dám tự xưng là một trung thần, nhưng tốt xấu gì cũng là nam tử đường đường chính chính! Lão đại nhân ân trọng như núi đem cứu ta từ trong đống người chết, dưỡng dục thành người, cho dù có là súc sinh cũng phải biết báo ân? Hiện giờ đang là lúc lão đại nhân cần ta, như thế nào bổn tướng có thể làm những chuyện vô tình vô nghĩa?”
Trịnh Nham Tùng bởi vì cơn thịnh nộ của Triệu Hổ mà sợ tới mức lui về phía sau vài bước, hoảng hốt quỳ gối nói: “ Mạt tướng đáng chết! Mạt tướng lỡ lời.”
Mệt mỏi thở dài một tiếng, Triệu Hổ hữu khí vô lực nói: “ Ngươi đi truyền lời của ta, nói cho lão đại nhân, Triệu Hổ nguyện dùng tính mệnh của mình để hồi báo ân đức của đại nhân, Thần Vũ quân tùy thời sẽ nhập thành----- Thanh lọc phản tặc.”
Triệu Hổ tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân gằn từng chữ, theo trong kẽ răng rít lên.
Trịnh Nham Tùng nghe vậy nheo mắt, toàn thân cảm giác được một trận băng sương hàn ý, không khỏi phát run. “ Sợ hãi ư?” Bỗng nhiên Triệu Hổ nở nụ cười, dưới ánh đen hôn ám chiếu xuống, có vẻ như cao thâm mặc trắc.
Trịnh Nham Tùng lắc đầu, diễn cảm kiên định nói: “ Tướng quân đối với thuộc hạ cũng ân trọng như núi, mạt tướng thề chết trung thành với ngài!”
Triệu Hổ thở dài, khoát tay! Trịnh Nham Tùng không dám nhiều lời, sau khi hành lễ vội vàng cáo lui ra ngoài.
Triệu Hổ lẳng lặng nở một nụ cười khó hiểu, cho quân nhập thành, từ trước đến nay bao nhiêu loạn thần tặc tử mưu đoạt soán ngôi đều đã dùng qua cái cớ này, nếu thành công, khoác hoàng bào, nếu thất bại, tru di cửu tộc. Chính là một loại kết cục của lão đại nhân? Còn ta thì sao?
Ngây ngốc ngồi ở trong đại trướng, một đoàn mây đen lặng lẽ che mờ ánh trăng, bóng đêm mờ mịt, vạn vật không tiếng động, Triệu Hổ tâm cũng nặng trịch giống như bị mây đen bao phủ, nhịp hô hấp của hắn có chút nặng nề.
* * *
Cấm cung, ngự thư phòng!
Hoàng thượng thanh âm trầm ổn như mọi ngày: “ Tình báo của ngươi có chính xác hay không?”
Phương Tranh nghiêm trang gật đầu nói: “ Hoàng thượng, thiên chân vạn xác nha, tin tình báo này do một vị huynh đệ trong nhóm Ảnh Tử dùng tính mạng mới có thể đổi được.”
“ Vị huynh đệ này nghe lén được Phan lão già cùng phụ tá nói chuyện cơ mật, khi bị phát hiện thì Phan phủ liền bế môn ba ngày truy tung. Hắn phải trốn vào trong hoa viên của Phan phủ dùng đất chôn mình che giấu tung tích, không ăn không uống ba ngày mới có thể trốn thoát được điều tra. Đáng tiếc lúc gần thoát ra khỏi Phan phủ vẫn bị trúng mũi tên của một gã hộ viện, đúng vào bộ vị yếu hại cho nên hắn chống chọi một hơi thở cuối cùng đem tin tức này báo cho huynh đệ đến tiếp ứng, sau đó mới tắt thở.” Phương Tranh ngữ khí thương cảm nói.
Hoàng thượng sắc mặt không thay đổi chút nào, trên gương mặt ẩn tình quá nghiêm cẩn, không nhìn ra biến hóa của cảm xúc.
“ Hoàng thượng không phải sớm đã tỏ tường Phan thượng thư muốn làm phản hay sao?” Phương Tranh rất tò mò, có người muốn tranh đoạt cái long ỷ của hoàng thượng, như thế nào một chút tức giận cũng đều không biểu hiện?
“ Vài năm trước trẫm đã nhìn thấu, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đi bước này, chỉ là không nghĩ hắn lại dễ dàng manh động đến như vậy!” Hoàng thượng cười lạnh nói.
Phương Tranh ngầm đảo cặp mắt trắng dã, nghe một chút liền cảm nhận thấy có điều kì quái, vài năm trước đã biết rồi, như thế nào còn để hắn náo loạn mấy năm nay? Lại còn để cho hắn phát triển thế lực, chẳng lẽ muốn đợi cho hắn có thực lực ngang sức, ngươi mới động thủ thu thập hắn sao?
“ Nhưng….Vì chuyện này, chúng ta có một huynh đệ thiệt mạng nha….Hoàng thượng, ngài không cảm động sao?” Phương Tranh nhận thấy được nét mặt bây giờ của hoàng thượng thực không hợp thời, người ta vì ngươi ngay cả tính mạng cũng đều đánh mất, tại sao một chút thương tâm hận ý ngươi cũng đều không có? Chẳng lẽ người ta chết vì ngươi mà còn chưa đủ sao?
“ Cảm động cái gì?” Hoàng thượng thản nhiên nói.
Phương Tranh không khỏi kích động: “ Huynh đệ Ảnh Tử của chúng ta, vì do thám tin tình báo cho hoàng thượng, nên đã chết một người a!” Thân là thủ lĩnh của nhóm Ảnh Tử, Phương Tranh không thể chấp nhận được thuộc hạ của mình vì nước quên mình xong, hoàng thượng ngay cả một câu cám ơn an ủi cũng đều không quản, điều này làm cho Phương Tranh cảm thấy thuộc hạ của mình chết không đáng giá, phải chăng mạng người ở trong mắt đế vương cũng chỉ như cỏ rác thôi sao?
“ Trợ cấp theo như luật thì được rồi, còn muốn trẫm làm cái gì? Phải gào khóc ư?”
Chứng kiến thần sắc của Phương Tranh một bộ không phục, hoàng thượng thở dài.
“ Phương Tranh a, hiện giờ ngươi cũng coi như đang làm đại sự, tại sao hỉ nộ còn biểu hiện ra bên ngoài? Chẳng lẽ cao hứng hay phẫn nộ nhất định phải thể hiện ra bên ngoài mới có nghĩa sao? Hiện giờ Ảnh Tử chỉ còn lại mấy chục mạng, người nào không phải đã từng nhiều năm theo trẫm? Chẳng lẽ trẫm thực sự không thương tâm sao? Mặc dù trẫm là hoàng đế, là chủ nhân của thiên hạ này, nhưng nếu ngay cả điểm ấy lòng dạ cũng đều không có, như thế nào có khả năng hiệu