Không thể nói suy nghĩ của hắn là sai lầm, dù sao mỗi người không phải ai cũng có chí khí nuốt trọn thiên hạ, vươn thẳng trời cao, kiếp trước Phương Tranh chỉ là một sinh viên gia cảnh bình thường, sau khi xuyên qua tới cổ đại, có quan có tước có tiền đã làm hắn rất thỏa mãn, tiểu phú là an, tư tưởng bình dân trong lòng hắn đã chiếm cứ địa vị chủ đạo.
Kinh thành đã bị phản quân chiếm đóng, hiện tại hoàng thượng lại muốn hắn đi lập công, dùng cái mông suy nghĩ cũng biết, lúc này lập công khẳng định là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nói cửu tử nhất sinh còn là khách khí, quả thật chính là mười phần chết mà không có được một phần sống. Đối với chuyện nguy hiểm, từ trước đến nay quan điểm của Phương Tranh là có bao xa thì tránh bao xa.
Phương Thanh lộ vẻ mặt kinh khủng nhìn hoàng thượng, run run môi nói: “ Hoàng thượng…Thân thể vi thần có chút khó chịu, đại khái chắc tối uống rượu nhiều, muốn về nằm một hồi, ngài và các đại thần trò chuyện, vi thần xin cáo lui…”
“ Trường Bình, mau tới đây, dìu ca ca trở về phòng nghỉ ngơi, ca ca kể chuyện xưa cho nàng nghe, cái gì? Triệu Tử Long phá bảy ải cứu A Đẩu? Không không không, cố sự đó quá vô nghĩa, ta giảng cho nàng nghe chuyện Gia Cát Lượng vừa xuống núi liền bị người ta đánh cho bụi đất đầy người…”
Phương Tranh và Trường Bình lảo đảo đi hướng hậu viện, Phương phủ quá lớn nên ba bốn ngàn cấm quân của hoàng thượng không có khả năng bảo vệ hết toàn bộ, vì vậy tướng lĩnh cấm quân quả đoán co rút lại phòng ngự, đem phạm vi phòng ngự thu nhỏ lại từ cửa lớn đến hậu viện, tất cả người của Phương phủ đều tập trung ở chỗ này, những địa phương khác đành bỏ qua.
“ Phương Tranh, lúc này nếu ngươi lâm trận bỏ chạy, phản quân sớm muộn gì cũng sẽ công thẳng vào phủ đệ của ngươi, bao quát cả phụ mẫu lẫn thê tử đều phải rơi vào hạ tràng thê thảm, ngươi cần phải hiểu rõ điều này!”
Khóe miệng Phương Tranh nhếch lên, đã sắp khóc ra tiếng.
Không cam lòng xoay mặt nhìn hoàng thượng, Phương Tranh bất đắc dĩ nói: “ Hoàng thượng rốt cục muốn làm gì?”
Hoàng thượng nhìn bàn tay Phương Tranh và Trường Bình đang nắm chặt nhau, trong mắt hiện lên vài phần ôn nhu, hoàng thượng khẽ cười nói: “ Trẫm muốn ngươi đi cầu viện binh!”
Phương Tranh nghe vậy hai chân mềm nhũn, may là có Trường Bình đứng một bên đỡ hắn.
Phương Tranh nhìn phía Trường Bình, giọng nói nức nở: “ Mật nhi, nghe được chứ? Phụ hoàng nàng muốn đùa chơi chết ta…”
Chung quanh có cường địch bao vây lại muốn một người ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi như Phương Tranh lao ra khỏi thành đi tìm viện binh, đúng là quá mức làm khó hắn.
Trường Bình từ lâu vẫn lấy thân phận là thiếu phu nhân của Phương gia thì đương nhiên phải nói giúp phu quân của mình, nghe vậy bất mãn nhìn hoàng thượng hừ một tiếng nói: “ Phụ hoàng, viện binh đương nhiên phải tìm nhưng cũng không đến mức phải buộc phu quân của thần nhi tự mình đi tìm chứ? Nơi này có nhiều đại thần như vậy, còn có vài ngàn cấm quân tướng sĩ, ngài phái ai mà không được, cần gì phải buộc phu quân của thần nhi đi chứ.”
Phương Tranh cảm động đến rơi nước mắt, ở một bên càng không ngừng gật đầu phụ họa: “ Hay! Hai ta còn chưa động phòng, một hồi ta đi ra bị người ta bắn thành một con nhím, nàng thủ tiết có phải oan lắm không!”
Trường Bình đỏ mặt, giậm chân sẵng giọng: “ Ngươi câm miệng! Đã là lúc nào rồi, còn nhớ mãi chuyện động phòng!”
Phương Tranh cầu xin: “ Hoàng thượng, đi tìm viện binh rất nhiều người có khả năng, sao ngài nhất định phải tuyển chọn ta nha? Nếu thực sự ngài tìm không được người, ta giúp ngài đề cử mấy người? Sát thủ ca ca bên cạnh ta rất thích hợp, chỉ là hắn quá yêu tiền, định giá rất cao, nhưng ngài yên tâm, ta trả tiền cho, vì quốc gia và hoàng thượng, phí cho sát thủ ca ca đều do ta trả hết!”
Hoàng thượng cười mà lắc đầu: “ Việc này chỉ có thể do ngươi đi làm, bất luận ai khác đều không được.”
“ Vì sao nha?” Phương Tranh không giải thích được nói. Lẽ nào ta có gương mặt thích hợp đi tìm viện binh, loại vai diễn làm pháo hôi chết thay cho kẻ khác?
“ Bởi vì trẫm muốn ngươi đi tìm, chính là Long Vũ quân Phùng Cừu Đao.” Hoàng thượng sầm mặt nói.
“ Phùng Cừu Đao…Hoàng thượng, dù là muốn đi thỉnh quân đội của Phùng Cừu Đao, cũng không nhất định phải là ta đi chứ.” Vẻ mặt Phương Tranh đau khổ nói.
Hoàng thượng sầu lo nói: “ Bên trong thành bị phản quân đánh vào, nhưng Long Vũ quân và Thần Sách quân chỉ đóng quân cách thành có sáu mươi dặm lại không hề động tĩnh, trẫm lo lắng…”
“ Hoàng thượng, vi thần dùng đầu mình đảm bảo, Phùng Cừu Đao quyết sẽ không phản bội ngài!” Chuyện liên quan đến sự trung thành của bằng hữu, Phương Tranh vẻ mặt nghiêm túc nhanh miệng nói.
Hoàng thượng khẽ gật đầu: “ Trẫm cũng mong muốn Phùng Cừu Đao sẽ không đi theo nghịch tặc, Phùng Cừu Đao là người trung lương, đã suất binh thâm nhập thảo nguyên Đột Quyết, lập được đại công, hơn nữa đã nhận chức đại tướng Long Vũ