Hoa triều Kiến Vũ năm mười hai, tháng ba ngày mười một, vụ án Phan đảng mưu nghịch đã bị hoàng đế đánh xuống, thành viên thuộc Phan đảng tổng cộng hơn tám trăm người đều bị tịch thu tài sản tru giết cả nhà, nghịch tặc Phan Văn Viễn cầm đầu Phan đảng, tội ác tày trời, tru diệt cửu tộc, những người thuộc trực hệ đều bị phán hình phạt lăng trì, pháp trường hành hình.
Thánh chỉ vừa xuống, thiên hạ khiếp sợ, sơn hà nhiễm máu, quan trường rung chuyển. Vụ án liên quan to lớn, phạm vi rộng khắp, hơn nữa những phạm quan gia nhân thân thích, đều bị giết sạch tổng cộng hơn mấy vạn người, bởi người bị giết thật sự là nhiều lắm, hình bộ phải ở vùng ngoại ô kinh thành mở rộng pháp trường, vận dụng quân đội duy trì trật tự, đao phủ chém đầu không hề ngưng tay, vì vậy không thể làm gì khác hơn là luân phiên đổi người. Trong lúc nhất thời trong ngoài kinh thành mây đen mù sương, âm khí um tùm, tiếng khóc rung trời, máu chảy thành sông.
Một ngày này, bên trong kinh thành muôn người đều đổ xô ra đường, bách tính đều chạy đến pháp trường, đi xem những tên ác ma đã cướp đoạt đi sinh mạng của người thân bọn họ đền tội, mọi người vào lúc tới thời khắc được báo cừu, chẳng biết là ai dẫn đầu, hướng hoàng cung xa xa cúi người bái xuống, cùng kêu lên hô to Ngô hoàng vạn tuế.
Một nhà Phan thượng thư cũng bị áp đến pháp trường, hắn là đầu sỏ của trận phản loạn này, bách tính hận đến thấu xương, từ thiên lao áp giải đến pháp trường, Phan thượng thư bị nhốt trong xe chở tù, bị bách tính dùng cải thối, trứng thối cùng đá ném đến hôn mê ba lần, người nhà Phan thượng thư có hai người bị ném chết tại chỗ, sự phẫn nộ của dân chúng to lớn, nhất thời khó lường.
Bởi toàn gia Phan thượng thư bị phán tội lăng trì, cũng chính là câu nói tục ngữ “ thiên đao vạn quả”, độ khó khi chấp pháp hình phạt tương đối cao, hình bộ cố ý thỉnh ra mấy lão sư phụ đã cáo lão nhiều năm, dẫn theo các đồ đệ của họ từng nhóm chấp hình.
Trên pháp trường, cây trụ trói Phan thượng thư chịu lăng trì, sự lăng trì làm hắn đau đớn khắc cốt ghi xương, ngửa mặt lên trời kêu to ba lần: “ Trời bất công!” Sau đó khí tuyệt bỏ mình, sau đếm lại, Phan thượng thư bị cắt tới hai trăm bảy mươi ba đao.
Kêu thảm thiết nhất chính là nhi tử Phan Đào của Phan thượng thư, thẳng đến khi bị cắt tới hơn một trăm đao, hắn còn đang chửi ầm lên: “ Phương Tranh, ngươi là tên hỗn đản nói không giữ lời! Ngươi đã đáp ứng ta! Ngươi đã đáp ứng ta!”
Phan Đào nhận hết hơn ba trăm đao, rốt cục mới chết.
Ngày hành hình hôm đó Phương Tranh cũng không đi xem, sau nghe Ôn Sâm bẩm báo, trong Phan gia người chịu đựng sự lăng trì lâu nhất không ngờ là một nữ nhi, chính là nghĩa nữ của Phan thượng thư, nàng vốn là một nha hoàn từ mấy năm trước có một nhà giàu đưa cho Phan phủ, sau đó được Phan thượng thư nhìn thấy nàng xinh đẹp tính tình lại ôn nhu, nên sinh lòng trìu mến, thu làm nghĩa nữ, sửa lại họ Phan, hầu hạ dưới gối, không nghĩ tới số phận kém may mắn, cũng bất hạnh rơi vào vòng tử tội cùng cả nhà Phan gia bị tru.
Nguyên Phương Tranh chỉ xem đó là một tin đồn thú vị nghe qua thì thôi, thế nhưng sau đó khi nghe ngóng tên của nữ tử, Phương Tranh nhất thời bậm môi giậm chân, hô trời kêu đất, dáng dấp hối hận như muốn đâm đầu vào tường mà chết, làm Ôn Sâm hoảng sợ ôm lấy hắn, Ôn Sâm mờ mịt không rõ, vì sao vị nữ tử gọi là Phan Kim Liên này, lại dẫn tới việc thương tâm hối hận đến như vậy của Phương đại nhân… (*: Kim Bình Mai)
Sau đó vài ngày, Phương Tranh nằm mơ cũng nói mớ nhiều lần: “ Liên…Liên…ta là Khánh a…”
Làm Trường Bình nằm bên cạnh hắn tức giận đến cắn răng, sau đó rốt cục không nhịn được nữa, một cước đá Phương Tranh xuống giường, lúc này Phương Tranh mới yên tĩnh.
Sau khi Phan đảng bị tru nửa tháng, quan trường Hoa triều và dân gian tạo thành cơn chấn động cũng dần dần dẹp loạn. Chỉ là trong ngoài kinh thành lại tràn ngập mùi máu tanh thật lâu không tiêu tan.
Vào một ngày, Phương Tranh mang theo bốn vị lão bà và sắp thành lão bà đứng ngoài cửa lớn Phan phủ.
“ Đây…đây là?” Yên Nhiên nhìn cửa lớn bị lửa đốt nửa đen nửa vàng, hỏi thăm.
Phương Tranh ôm thắt lưng Yên Nhiên nhìn Trường Bình liếc mắt, cười gượng nói: “ Đây là căn nhà mà hoàng thượng đã ban cho ta!”
Yên Nhiên nhìn dáng tươi cười vạn phần miễn cưỡng của Phương Tranh, lại quay đầu nhìn sắc mặt không thoải mái của Trường Bình, Yên Nhiên hé miệng cười, cúi đầu, cũng không nói gì.
Tiểu Lục và Phượng tỷ đầu cũng chưa từng nghiêng qua, hai nàng đứng ngoài cửa phủ thấp giọng cười nói, không biết đang nói chuyện riêng tư gì. Nha đầu Tiểu Lục tính tình ôn hòa, đối với người ngoài chân thành, trong mấy nàng, nhân duyên của Tiểu Lục là tốt nhất.
Trường Bình nhìn cửa lớn bị đốt cháy đen đen vàng vàng, dáng dấp như sắp phá sản mà đóng cửa thanh lý, nhất thời liền có vài phần không thích.
Một mình nàng bước lên, khẩn cấp đẩy cửa ra, kết quả hai cánh cửa rất nặng lại không như ý nguyện được đẩy ra, dáng dấp giống như kiên quyết chịu chết, cao ngạo đạo nghĩa không chùn bước, chi nha một tiếng, nặng nề ngã xuống, phát sinh một tiếng “ ầm” vang dội, làm các vị mỹ nữ sợ đến kêu lên sợ hãi.
Phương Tranh càng sợ đến thất hồn thất vía, sắc mặt tái nhợt quát to một tiếng, quay người bước ra xa, quả đoán ôm lấy Phượng tỷ, hai tay liên tục vuốt ve lục lọi trên cái mông đầy đặn của Phượng tỷ, gương mặt chúi vào trong bộ ngực cao vót của Phượng tỷ, trong miệng còn dùng giọng nói kinh hoảng lớn tiếng kêu lên: “ Sợ sợ, thật sợ quá…có quỷ a…”
Cặp mông của Phượng tỷ bị tập kích, bộ ngực lại bị chiếm tiện nghi, nhất thời mắc cỡ đỏ bừng mặt, giãy dụa dùng sức đẩy Phương Tranh, xấu hổ trừng mắt liếc Phương Tranh, giận dỗi nói: “ Rõ như ban ngày, ngươi sao…ngươi sao lại vô sỉ như vậy…”
Thật mềm, thật là thoải mái, Phương Tranh tinh tế nghĩ nghĩ, biểu tình giống như một hài tử phạm sai lầm, cúi đầu lẩm bẩm nói: “ Ta sợ mà…”
Yên Nhiên và Tiểu Lục nhất thời cười vang, Phượng tỷ hung hăng giậm chân, không có ý tứ nói thêm gì nữa.
Trường Bình tức giận trừng mắt nhìn Phương Tranh, sau đó đi vào trước.
Đi vòng qua bức tường ám khói đen thui, ánh vào mi mắt mọi người, là một bức cảnh tượng cực kỳ sứt mẻ, phòng chính và nội viện bị đốt cháy chỉ còn như một thùng rỗng, bên trong viện cỏ dại mọc thành bụi, hòn núi giả trụi lủi còn đọng lại vài gốc cây còi cọc, đang lay động trong gió lạnh. Chỉ có một bức tường điêu khắc thụy thú tường lân, phảng phất như nhắc nhở mọi người, người từng ở đây, đã từng có phong cảnh hiển hách cỡ nào.
Sắc mặt Trường Bình đã sầm xuống, cắn răng nói: “ Đây là tòa nhà phụ hoàng ban cho ngươi?”
Phương Tranh nhìn chung quanh: “ Không sai, nàng xem…nơi này diện tích rộng rãi, vùng đất bằng phẳng, lại không có gì, chính hợp cho chúng ta ở trên bãi cỏ tha hồ vui vẻ lăn lộn, còn có những phòng ở…phòng ở thật tốt! Không chỉ lấy ánh sáng tốt, còn thông gió…thông đến mức không cần thông tiếp…Hơn nữa địa lý ở đây rất tốt, chúng ta thẳng thắn hủy đi tường vây chung quanh, đem kiến thành một cái chợ bán sỉ, tiền thuê sẽ nhiều đến mức đếm mỏi tay, ha ha…”
Trường Bình oán hận giậm chận, cắn răng nói: “ Ta tiến cung tìm phụ hoàng nhờ phân xử!”
Phương Tranh kinh hãi, vội ngăn cản nàng: “ Để làm chi? Làm người tốt còn không được cảm ơn sao? Phụ hoàng nàng hảo tâm ban tòa nhà cho chúng ta, nàng còn tìm ông ấy làm dữ cái gì? Ông ấy đắc tội nàng sao?”
Trường Bình ủy khuất đến sắp khóc, căm giận chỉ vào Phan phủ đổ nát thê lương chung quanh, cả giận nói: “ Ngươi xem đi, đây là chỗ cho người ở lại sao? Phụ hoàng có ý tứ gì chứ? Sẽ đưa một chỗ rách nát cho chúng ta, còn không bằng cho tiền đi. Rốt cục ta có phải là con gái được ông ấy yêu thương nhất hay không vậy, đem một đống đổ nát buồn nôn đưa cho chúng ta, không biết nơi này bị vương bát đản nào đốt cháy…”
Sắc mặt Phương Tranh lúc xanh lúc trắng, thần tình xấu hổ không gì sánh được, lúc phóng hỏa đốt Phan phủ, Phương Tranh về nhà vẫn luôn xấu hổ không dám nói với người nhà chuyện này, chuyện này thật sự là quá mất mặt, chẳng biết vì sao, nhà của mình hết căn này đến căn khác đều bị chính mình đốt đi. Sau khi cùng Trường Bình thành thân, thái độ làm người của nàng đã trở nên quy củ, trên cơ bản cửa lớn Phương gia cũng không đi ra, cửa trong cũng không qua lại bao nhiêu, tự nhiên không biết vương bát đản phóng hỏa thiêu tòa nhà của chính mình lại chính là phu quân của nàng…
Chỉ có mấy người Phượng tỷ là có chú ý, liếc mắt nhìn Phương Tranh, nén cười cái gì cũng chưa nói.
Con mắt Phương Tranh đảo qua mọi nơi, ân, cảnh tượng thật thảm, nếu theo tiêu chuẩn Phương phủ ở đây xây lại một tòa phủ đệ, không xài đến hơn mười vạn lượng bạc, sợ rằng cũng không ra nổi hình dáng. Đều do chính mình thiếu lãnh tĩnh, lúc đó nếu không cho bách tính đốt lửa thì thật tốt…
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Phương Tranh cười gượng nói: “ Tùy tiện nhìn là được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta cần phải trở về…”
Trường Bình ngồi xổm xuống bãi cỏ nơi tiền viện chu cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh nói: “ Ta không! Ta muốn vào cung! Muốn phụ hoàng cho chúng ta tòa nhà khác! Địa phương rách nát này ta không cần!”
Nếu nàng biết được chính ta cho phép phóng hỏa thiêu nhà của mình, sẽ chửi ta đến tối tăm mày mặt quá…
Trong lòng Phương Tranh âm thầm kêu khổ, nhìn thấy thần sắc của mấy nàng kia cũng không hài lòng với tòa nhà này – loại tòa nhà đổ nát này đương nhiên sẽ không ai chịu thỏa mãn.
Thấy Trường Bình cố ý muốn tiến cung, Phương Tranh cắn răng một cái, không thể làm gì khác hơn là khai hết toàn bộ.
“ Cái gì? Tòa nhà này…là phu quân hạ lệnh đốt sao?” Trường Bình các nàng đều không dám tin tưởng nhìn hắn, Phượng tỷ lại ở một bên che miệng cười không ngừng.
“ Lúc đó khí trời rất lạnh, mọi người đều muốn đốt lửa sưởi ấm, lại nghĩ tòa nhà này dù sao lại quá cũ rồi, nên thẳng thắn xem như là củi đốt rồi xây mới cũng tiện, vì muốn trợ giúp bọn họ nên ngày hôm đó đốt lửa sưởi ấm cũng rất vui sướng…” Phương Tranh trợn mắt nói bậy, gương mặt không đỏ cũng không hề ngưng hô hấp.
Thấy các nàng đều lộ ra thần sắc không tin, Phương Tranh thở dài nói: “ Được rồi, ta sai rồi, tội ta đáng chết vạn lần…Lúc đó ta cũng không nghĩ tới phụ hoàng của nàng lại hào phóng như vậy, lại tặng cả tòa nhà cho ta, nàng biết ông ấy luôn luôn keo kiệt mà, là người hay tính toán chi li dù là phân đồ vật gì…”
Vẻ tức giận trong mắt Trường Bình càng sâu.
Phương Tranh bật người cúi đầu, thức thời hạ kết luận: “ Nói chung, ta sai rồi! Ta còn trẻ tuổi, các người tha thứ ta đi…” Vừa nói một chân còn chà chà vòng vòng trên mặt đất, cúi đầu suy nghĩ, bộ dáng như vừa ủy khuất vừa chột dạ.
Phượng tỷ là người đầu tiên không nhịn được, thổi phù một tiếng nở nụ cười, tiếng cười lại truyền nhiễm, Phượng tỷ mở đầu, mấy nàng kia cũng nhịn không được rốt cục cũng bật cười, cười đến ngửa tới ngửa lui, thẳng đến không đứng vững.
Trường Bình vừa cười vừa hướng Phương Tranh vừa nhéo vừa đánh: “ Ngươi là tên hỗn đản! Trách không được trước đây người khác đều gọi ngươi là bại gia tử, quả