Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Huyết thệ


trước sau

Gương mặt hoàng thượng âm trầm, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Trường Bình nhào vào trong lòng Lý quý phi lớn tiếng khóc lớn, Lý quý phi liên tục lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn hoàng thượng: “ Bệ hạ, tại sao lại như vậy? Hôm qua còn hoàn hảo sống tốt, nói như thế nào mà chết thì chết vậy? Mật nhi, Mật nhi, hài nhi thương cảm, sau này con làm sao bây giờ đây…”
Rất nhanh, Ôn Sâm và bọn thuộc hạ biểu tình bi thống khiêng đến một cỗ thi thể.
Gã thái giám đi theo vội vàng quỳ tấu: “ Hoàng thượng, đây là tẩm cung của bệ hạ, khiêng thi thể vào là một điềm xấu lớn…”
Lời của thái giám còn chưa dứt, hoàng thượng nổi giận nói: “ Cút!”
Trường Bình vốn đang khóc lớn trong lòng Lý quý phi, nghe vậy không nói một lời, bật dậy, hung hăng một cước đá tới ngay mặt tên thái giám, thẳng đến gương mặt hắn đầy máu, hàm răng gãy rơi xuống mặt đất, kêu thảm hốt hoảng lui ra.
Thi thể được dùng một miếng vải đen bao vây, đám thuộc hạ nhẹ nhàng đặt lên sàn nhà trơn tuột trong tẩm cung, lẳng lặng lui ra đứng một bên.
Trường Bình nhẫn chịu sự bi thống thật lớn, giãy dụa xông tới, lật ra miếng vải đen. Ánh vào mi mắt của nàng, là một nam thi gương mặt bị chém nát, còn bị nước sông ngâm sưng phù hoàn toàn thay đổi, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Kinh ngạc nhìn thi thể, trong mắt Trường Bình không còn nước mắt chảy nổi xuống.
Đây là phu quân của ta sao? Tên hỗn đản khuôn mặt tươi cười, cả ngày không nghiêm túc, vừa yêu tiền lại háo sắc, hết lần này tới lần khác luôn biết dùng lời nói làm cho người ta phải khanh khách cười không ngừng hay sao?
Hoàng thượng liếc mắt nhìn thi thể, sau đó liền nhắm mắt lại, hai tay thu trong tay áo, nắm chặt lại. Thi thể vết thương đầy người, vết thương trí mạng nằm ngay ngực, bị lợi khí đâm vào, lưu lại vết thương thật dài, sau khi bị nước sông ngâm lâu liền biến thành màu tím đen, cũng giống như tiểu hài tử nhe răng, dữ tợn đáng sợ.
“ Xác định là Phương Tranh sao? Các ngươi có thể nghĩ sai rồi hay không?” Mang theo một tia may mắn cuối cùng, hoàng thượng lẳng lặng mở miệng hỏi.
Ôn Sâm chảy nước mắt, quỳ tấu: “ Trải qua cấm quân tướng sĩ và quân sĩ thủ vệ cửa cung nhận rõ, Phương đại nhân…chính là mặc bộ quần áo này đi ra cung, tuy tướng mạo đã không cách nhận rõ, nhưng vóc người cùng chiều cao lại phi thường tương tự Phương đại nhân. Vi thần nghĩ phải là Phương đại nhân…” Mặc dù trong lòng bi thống nhưng Ôn Sâm vẫn bình tĩnh nói ra phán đoán của hắn.
Thở dài thật sâu, gương mặt hoàng thượng phủ lên một tầng sương lạnh.
“ Mật nhi! Mật nhi! Con làm sao vậy? Con nói chuyện đi! Con khóc ra đi! Con đừng là ta sợ…” Lý quý phi lo lắng nói.
Hoàng thượng cúi đầu, nhìn thấy Trường Bình thẳng tắp nhìn chằm chằm thi thể, vẫn không hề nhúc nhích, gương mặt như tro tàn. Gương mặt linh động thường ngày hiện tại đã không còn chút biểu tình, cũng không rơi nước mắt, cũng không la hét, đối với việc hô hoán của Lý quý phi tựa hồ mắt điếc tai ngơ, nhìn giống như một người chết.
Lý quý phi vạn phần lo lắng liên tục lắc mạnh thân thể Trường Bình, nhìn nàng chẳng khác gì một bức tượng không có sinh mạng, không hề phản ứng.
Trong lòng hoàng thượng đau xót cúi người xuống, đang định mở lời thì tiểu thái giám ở ngoài cửa bẩm: “ Hoàng thượng, văn võ bá quan tụ tập ở cửa cung cầu kiến.”
Hoàng thượng cười nhạt, thật xảo, sợ trẫm giết các ngươi chôn cùng Phương Tranh, cho nên đều chạy đến làm mèo khóc chuột sao?
“ Mang theo thi thể Phương Tranh, đi kim loan điện!” Hoàng thượng nói xong, mạnh bước tiến thẳng đến kim loan điện, cũng giống như lần đầu tiên lâm triều sau khi vừa quét dọn xong Phan nghịch, một đường giẫm đạp lên máu tươi của phản quân, lại dung hiệp sát khí lãnh sâm, từng bước một đi vào kim loan điện.
Lúc này đây, triều đình có máu chảy thành sông hay không? Có bao nhiêu người sẽ vì vị thanh niên trẻ tuổi này mà bị đem chôn cùng?

Thời gian đã vào đêm, bên trong kim loan điện sáng rực những ánh đèn cung đình treo cao, chiếu sáng một mảnh rõ ràng trong cung điện.
Thái tử thần sắc bi thương ngồi trên ghế bên dưới ngai vàng trong kim loan điện, nhìn thi thể nằm giữa đại điện, thỉnh thoảng lắc đầu thở dài.
Quần thần trải qua khiếp sợ, có người thất thanh khóc rống, bậm môi giậm chân, có người than thở không ngớt, tiếc hận nước mất lương tài, vô luận nội tâm bọn họ có thực sự bi thống hay không, nhưng thần thái biểu hiện ra ngoài, cũng bi thương vạn phần. Trong lúc nhất thời bên trong đại điện quanh quẩn tiếng khóc gào thở than dù là thật hay giả, sinh động vô cùng.
Chỉ có Mập Mạp và Phùng Cừu Đao khóc nghe rõ nhất.
Hai người cùng Phương Tranh quen biết đã lâu, Mập Mạp thì không cần phải nói, từ ngày bố y gặp mặt học chung một trường, mãi cho đến khi trở thành thần tử nhậm chức ở địa vị cao, Phương Tranh cùng Mập Mạp vẫn duy trì quan hệ lương bằng tri kỷ, cái chết của Phương Tranh, đối với Mập Mạp mà nói, đả kích thật lớn, lúc này Mập Mạp khóc đến tê tâm liệt phế, giống như là trái tim bị đào ra ngoài.
Phùng Cừu Đao cũng khóc đỏ mắt, hắn cùng Phương Tranh quan hệ không cạn, vài lần vì nước lập công đều có bóng dáng Phương Tranh phía sau. Hắn cùng Phương Tranh từ lâu tình bằng hữu đã thật tâm đầu ý hợp, hôm nay lương hữu chết thảm, có thể nào bảo hắn không bi thống?
Còn có một vị lão nhân cũng khóc rất thê thảm, người này chính là Ngụy Thừa Đức. Tuy thái độ làm người của Ngụy Thừa Đức bảo thủ cổ hủ, còn hướng hoàng thượng tấu thỉnh tước đi quyền lực của Phương Tranh, nhưng lão đầu hoàn toàn xuất phát từ lòng lo lắng công tâm, cũng không hề có nửa điểm ý tứ nhằm vào Phương Tranh. Trong chuyện đàm phán cùng người Đột Quyết, hắn cùng Phương Tranh phối hợp ăn ý, sau khi trải qua thời gian ở chung, cũng cùng Phương Tranh thành lập mối quan hệ vong niên chi giao không tệ.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn những cảm xúc của chúng thần tử trong điện, trong lòng cảm thấy thật sự đau khổ cùng phẫn nộ.
“ Các ngươi hảo hảo mà nhìn, thấy rõ rồi chứ! Trẫm biết, hung thủ hại hắn, hôm nay đứng trong đại điện này, trẫm còn biết, lúc này tên hung thủ đang cười rất đắc ý trong lòng, tốt! Mục đích của ngươi đã đạt được, con rể của trẫm, trung thần của trẫm tự dưng chết thảm, hắn cùng nữ nhi của trẫm mới tân hôn còn chưa đến một tháng, đứa con trai độc nhất của Phương gia, không còn hậu nhân, từ nay về sau chặt đứt hương hỏa truyền thừa, các ngươi bảo trẫm làm sao ăn nói với phụ mẫu của hắn?” Hoàng thượng nói xong lời cuối cùng, đã lớn tiếng rống lên. Trong mắt đầy tơ máu, sát khí dày đặc, giống như một con dã thú bị làm tức giận, lành lạnh quét mắt nhìn quần thần trong điện.
Nhắm mắt lại, hoàng thượng nỗ lực bình phục một chút tâm tình, nói tiếp: “ Trẫm mặc kệ là ai trong các ngươi hạ độc thủ, trẫm nói cho ngươi, từ giờ trở đi, trẫm sẽ không tiếc tất cả sự trả giá tra tìm hung thủ mưu hại Phương Tranh, nếu như bị trẫm điều tra ra, trẫm thề phải đem cả thập tộc của hắn tất cả đều lăng trì ngàn đao, trọn đời không được siêu sinh!”
Quần thần trong điện nghe được lời nói này của hoàng thượng, tiếng khóc giả mù sa mưa liền ngừng lại, trong điện lặng ngắt như tờ, quần thần hai mặt nhìn nhau không biết làm sao.
“ Hoàng thượng, gương mặt Phương đại nhân hoàn toàn thay đổi, thật khó phân biệt nhận thức. Cựu thần cả gan hỏi một câu, có từng chân chính xác nhận cụ thi thể này là chính hắn hay không?” Trong quần thần, có Ngụy Thừa Đức không thẹn với lương tâm, ra hàng tấu hỏi.
Hoàng thượng thần sắc buồn bã lắc đầu: “ Căn cứ theo nhiều người thừa nhận, đó là hắn…”
Ngụy Thừa Đức nức nở nói: “ Cựu thần cho rằng vụ án này thật trọng đại, nên giao cho hình bộ điều tra, đốc xúc hình bộ mau chóng phá án, bắt được hung phạm báo thù cho Phương đại nhân!”
Hoàng thượng vô lực gật đầu, nói: “ Y như khanh sở tấu, người đâu, mang thi thể đến hình bộ, lệnh hình bộ khám nghiệm tử thi tỉ mỉ kiểm tra thực hư, Sở thượng thư phải lo vụ án này trong vòng mười ngày, trong mười ngày, bắt hung thủ ra tử hình cho trẫm!”
Võ sĩ ngoài điện có bốn người đi vào khom lưng định nhấc thi thể lên.
“ Ai cũng không được đụng đến chồng ta!” Thanh âm kiều thúy quanh quẩn trên đại điện, có vẻ phá lệ âm trầm lãnh sâm.
“ Mật nhi, ngươi…Ai!” Nhìn sắc mặt như tro tàn của Trường Bình, hoàng thượng đau lòng muốn há miệng, rốt cục chỉ thở dài một tiếng.
Trường Bình mặc một bộ áo lông dày, do cả ngày tìm kiếm hối hả, trên áo dính đầy những cọng cỏ khô vàng, mái tóc của nàng rối loạn, khuôn mặt tinh diệu tuyệt mỹ đã cạn nước mắt, chỉ còn lại ánh mắt trống rỗng vô thần, đờ dại nhìn mọi người. Nàng không nhìn ánh mắt phức tạp của chúng thần trong điện, chậm rãi đi tới giữa đại điện, thân ảnh tinh tế nhu nhược dưới ánh đèn cung đình chiếu xuống có vẻ vô cùng đáng thương.
Đi tới giữa điện đứng thẳng, Trường Bình đảo mắt chung quanh, nhìn thấy biểu tình thông cảm lẫn ai than của quần thần, Trường Bình buồn bã nói: “ Nằm ở đây, là phu quân của ta, là do ta chọn lựa, là phò mã mà phụ hoàng làm chủ gả ta…cũng là nam nhân mà ta yêu nhất. Hiện tại, hắn đã chết…”
Sắc mặt tái nhợt của Trường Bình bỗng nhiên đỏ lên, trong thanh âm tràn ngập cừu hận thấu xương: “ Hắn chết trong tay các ngươi! Các ngươi đều là hung thủ! Để đạt được bàn tính trong lòng các ngươi, để đạt được những quyền lực tư lợi chó má của các ngươi, không ngờ lại hướng phu quân ta thống hạ sát thủ! Làm Phương gia đoạn tuyệt hương hỏa, làm Chu Mật Nhi ta mất đi người yêu nhất…”

Đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh quần thần, khuôn mặt tuyệt sắc của Trường Bình biến thành dị thường vặn vẹo, nàng trở ngược tay, rút thanh chủy thủ nhỏ nơi thắt lưng ra.
“ Công chúa điện hạ, ngài muốn làm gì?”
“ Mật nhi! Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?”
Trong tiếng kinh sợ của mọi người, Trường Bình vươn cổ tay trắng như sương tuyết, mắt cũng không chớp cắt một đao thật sâu trên cổ tay mình, máu tươi chảy ra, dọc theo cổ tay trắng tuyết, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà trơn tuột của kim loan điện.
“ Truyền thái y!” Hoàng thượng lo lắng nói.
Sắc mặt Trường Bình tái nhợt, nhìn quần thần cười lạnh nói: “ Ta, Chu Mật Nhi, hôm nay mất đi phu quân, sự đau đớn trong lòng như vạn tiễn xuyên tâm, ta biết hung thủ ở ngay trong các ngươi. Hôm nay đứng trên kim loan điện, Chu Mật Nhi hướng trời minh huyết thệ, dùng lực lượng suốt đời ta, dù cho Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược, Thái Sơn đổ nát, nhất định phải bắt được hung thủ sát hại phu quân ta, bằm thây vạn đoạn, tru diệt cửu tộc! Để trả thù nỗi đau mất con của Phương gia nhị lão, để trả thù mối hận thiên cổ của Chu Mật Nhi mất đi người mình yêu nhất!”
Quần thần ngây ra, tiếng thề vang xa, phảng phất như lời nguyền rủa đến từ cõi u minh, thật sâu chấn động trái tim mọi người.
Mọi người trong điện nhìn khuôn mặt như tro tàn của Trường Bình, bỗng nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, lông tóc dựng lên.
Thân hình Trường Bình lảo đảo vài cái, lẳng lặng nói: “ Ta không cần hình bộ điều tra, không cần Kim Lăng phủ phá án, cừu hận phu quân bị hại, Chu Mật Nhi tự mình đi báo!”
Nói xong Trường Bình quát lớn: “ Người đâu!”
Ngoài điện hai nữ hầu vệ vội ứng tiếng trả lời.
“ Đưa di thể của phu quân về nhà, lập linh đường, lập pháp đàn, nhập thổ vi an…”
Hai mắt nữ hầu vệ đỏ bừng, không

nói một lời nhấc thi thể lên, hướng ngoài điện đi đến.
Trường Bình cười thê lương, đưa tay sửa lại tóc mai rối loạn, quay đầu hướng quần thần trong triều nhún người dịu dàng, bình tĩnh nói: “ Vị vong nhân(*) Phương Chu thị, cung thỉnh chư vị đại nhân tới lễ tang phu quân ta kính lên một chén rượu nhạt, vị vong nhân vô cùng cảm kích.” ( * : góa phụ)
Hoàng thượng xót xa nhìn Trường Bình, lão lệ ngang dọc, khàn giọng kêu lên: “ Mật nhi…”
Không nhìn đến biểu tình kính nể hoặc e ngại của quần thần, Trường Bình xoay người, ngang nhiên hướng ngoài điện đi đến.
Hắn đã chết? Hắn thật sự đã chết? Tên hỗn đản vô lương tâm này cứ như thế bỏ lại ta mà chết sao?
………
“ Tiểu tử thối, con mẹ nó mắt ngươi mù sao? Nói ngươi đó, nhìn cái gì vậy!”
“ Oa! Vị huynh đài này vóc dáng không cao, nhưng cơ ngực lại luyện ra phát đạt như vậy, thật làm tiểu đệ kính ngưỡng không ngớt…”

…….
“ Sự tình khẩn cấp, vào lúc ta động thủ thì ngươi lập tức mang theo ca ca ngươi bỏ chạy, nhanh dẫn người tới cứu ta.”
………
“ Mật nhi, chúng ta đi nói chuyện tình ái đi!”
…………
Nếu bọn họ không đáp ứng, chúng ta sẽ bỏ trốn, cứ chạy theo hướng nam, vừa chạy vừa sinh mười một mười hai hài nhi, bá phụ bá mẫu ngươi không đáp ứng cũng không được rồi, sau đó chúng ta lại chạy về…”
……
Lời nói của phu quân còn phảng phất bên tai, nhưng người đã đi về chốn u minh!
Hàm răng Trường Bình cắn chặt môi dưới, trong lòng cứ một lần lại một lần nói cho chính mình, ta không thể ngã, ta không thể ngã! Ta là con dâu của Phương gia, là chính thất của Phương Tranh, hậu sự của Phương Tranh còn cần ta lo lắng, cha mẹ chồng còn cần ta phụng dưỡng, ta không thể ngã…
Dưới ánh mắt yên lặng nhìn kỹ của mọi người, thân thể nhu nhược của Trường Bình bước ra cửa điện thoáng loạng choạng, rốt cục không chịu nổi niềm bi thống thật lớn khi mất đi phu quân, mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
“ Thái y! Mau truyền thái y!” Trước khi hôn mê, Trường Bình loáng thoáng nghe tiếng rống thảm kiệt lực của phụ hoàng.
……
Phương Tranh đã chết sao?
Hắn đương nhiên là không chết, bất quá tình trạng hiện tại của hắn rất không xong, không xong tới mức hắn hận thà rằng chết mới tốt.
Vô luận là ai bị người đánh một côn vào phía sau gáy, chung quy tỉnh lại sẽ không cảm thấy quá thoải mái.
Khi Phương Tranh tỉnh lại thì sắc trời đã sáng tỏ, không biết mình đang ở nơi nào.
Sau khi đã phục hồi được ý thức, hắn phát hiện mình đang ở trong một chiếc thùng xe ngựa, trên người bị trói chặt bằng những sợi gân trâu, không thể nhúc nhích.
Phản ứng đầu tiên là đau đến mức toản tâm liệt cốt, không biết gã vương bát đản nào gõ trộm lão tử một côn, muốn trói ta cứ nói trực tiếp với ta thôi, ta cũng không phải là người không biết giảng giải đạo lí, đâu cần phải dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để mời ta? Nếu như ngươi ngượng ngùng mời ta đi một chuyến, ta vừa nhìn thấy vũ lực của ngươi có giá trị cao hơn so với ta, đương nhiên liền không chút do dự đáp ứng rồi, như thế nào mà lại phải đập lão tử một côn a?
Lắc lư trong thùng xe, Phương Tranh gian nan ngồi dậy, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Nhìn điệu bộ này, đây là hành động có dự mưu đối với chính mình, còn về phần kẻ chủ mưu phía sau là ai, vì sao không trực tiếp giết mình, nhất thời Phương Tranh còn chưa minh bạch, hắn chỉ biết là trước mắt thân thể thật khó chịu, chẳng những muốn uống nước, hơn nữa còn muốn đi tiểu.
Ngồi dựa lưng vào thùng xe thở dốc một hơi, Phương Tranh cẩn thận quan sát tình huống bên trong nơi này.
Xe ngựa cũng không lớn lắm, theo như chất liệu gỗ này mà nói, thì cũng rất bình thường, cỗ xe ngựa như này tại kinh thành không có một ngàn thì cũng có tám trăm, thật sự là rất tầm thường. Hơn nữa tình hình giao thông cũng không có đoạn xóc nảy nào để phán đoán, hiện tại cỗ xe ngựa này hẳn là đang chạy ở bên ngoài thành, chỉ không biết là đã rời kinh thành được bao nhiêu xa rồi.
Sau khi tỉnh táo, Phương Tranh cũng không cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu người ta không giết hắn ngay tại đương trường, mà lại trói rồi đem hắn đi, chứng tỏ một điều rằng bọn chúng còn có hậu chiêu, ít nhất theo tình hình trước mắt mà nói, bọn chúng sẽ không giết chính mình.
Không biết gã vương bát đản nào đã hạ thủ, trói cũng đủ lực đạo, Phương Tranh chỉ cảm giác chân tay của mình đã hoàn toàn tê liệt, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời giận tím mặt, không quản đến thân phận đang là con tin của mình, hung hăng hét lớn: " Người đâu! Có ai không? Xa phu, mau dừng lại cho lão tử!"

Cỗ xe ngựa theo lời dừng lại, mành xe bị xốc lên, hiện ra một gương mặt râu quai nón thô lỗ, người này lông lá quá nhiều, đập vào mắt có thể thấy được, Phương Tranh chỉ nhìn thấy râu, hai con mắt, cái mũi, miệng, tất cả đều bị những lớp râu dày đặc bao phủ, chỉnh thể cái đầu thoạt nhìn giống như một trái dừa xù lông, căn bản nhìn không rõ ngũ quan.
Ta kháo! Con mẹ nó gã này là người hay là khỉ a.
Phương Tranh kinh ngạc không thôi, hơi giật mình nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói nên lời.
" Có chuyện gì mà muốn dừng lại?" Gã râu quai nón đánh vỡ sự trầm mặc, lớn tiếng nói.
Biết nói tiếng người, hẳn không phải là khỉ đi? Hơn nữa, khỉ so với hắn còn soái hơn nhiều, nhìn bộ dạng này của hắn phỏng chừng chỉ có thể chạy đến Thần Nông mà tìm kiếm đồng minh a.(* Thần Nông: còn được gọi là Viêm Đế hay Ngũ Cốc Tiên Đế, theo thuyết của người VN thì còn là tổ tiên năm đời của Lạc Long Quân.)
Phương Tranh sau khi kinh ngạc qua đi, loại tình cảm phẫn nộ lại dâng lên, nghe vậy tức giận nói: " Gã vương bát đản nào đã đem ta trói thành cái loại bộ dạng như thế này?"
Giờ khắc này tư thế mà Phương Tranh bị trói quả thật có chút xấu hổ, tay trái cùng chân trái của hắn bị buộc cùng một chỗ, tay phải cùng chân phải cũng bị buộc cùng một chỗ, chuyện này cũng thôi, nhưng không biết gã vương bát đản nào trói hắn có ác ý gì, mà lại đem bắp chân cùng đùi của hắn cố định thành một góc chín mươi độ, hơn nữa còn làm cho hai chân tách lớn ra, nằm ngửa mặt hướng lên trần xe ngựa, người nào biết thì nghĩ rằng đây là trói người, người không biết còn tưởng rằng đây là hồng bài cô nương đang chuẩn bị dọn dẹp tư thế chờ người ta cưỡi lên a. Thoạt nhìn cả người bị trói giống như một nữ diễn viên xinh đẹp trong những bộ phim AV. (*: Hai tay nắm vào hai chân, chổng mông lên trời)
Tư thế đáng xấu hổ như thế, có thể nào lại không khiến cho Phương đại thiếu gia giận tím mặt?
Gã râu quai nón nghe vậy ha ha cười một tiếng thô lỗ, để lộ ra hai chiếc răng cửa to bản mà vàng khè, một bộ biểu tình thực ngượng ngùng.
Phương Tranh kinh hãi nói: " Ngươi trói?"
Người này sẽ không phải là có sở thích khác thường đó chứ? Phải chăng hắn đã coi trọng bộ dạng mỹ mạo của thiếu gia ta, cho nên đem ta trói thành cái bộ dạng dâm đãng như thế này, hảo hảo phương tiện cho hắn làm việc? Muốn thông cửa hậu của thiếu gia ta....
Phương Tranh càng nghĩ càng không rét mà run, toàn thân nổi lên một tầng da gà. Nhất là khi chứng kiến bộ mặt đầy lông lá cùng với hai chiếc răng cửa to bản mà vàng khè kia của hắn. Giờ phút này trong bụng của Phương Tranh giống như một trận phiên giang đảo hải, muốn nôn, muốn đem một chút thức ăn còn sót lại trong dạ dày phun ra hết....
May mắn gã râu quai nón thật thà phúc hậu lắc đầu, lại khoe ra hai chiếc răng cửa vàng khè, ha ha cười nói: " Không phải, là đương gia của chúng ta muốn bắt ngươi."
Đương gia....
Ta kháo! Nghe kiểu xưng hô này, chẳng lẽ lão tử gặp phải đám sơn tặc thổ phỉ trong truyền thuyết hay sao?
Phương Tranh rên rỉ một tiếng, vô lực ngã ở bên trong xe ngựa, khóc ròng không ra nước mắt.
Vận mệnh đã biến đổi rồi sao?
Nhân sinh biến đổi thật sự quá nhanh, hôm qua còn ở trong ngự thư phòng cùng đương kim hoàng thượng phóng rắm nói chuyện phiếm, hôm nay liền bị trói bằng một loại tư thế dâm đãng cực điểm, bị thổ phỉ bắt lên núi, lão thiên gia, ngài có muốn đùa giỡn ta thì cũng vừa phải thôi nha?
Liếm đôi môi khô khốc, Phương Tranh khàn giọng nói: " Ta muốn hỏi một chút, ngươi có thể cởi trói cho ta hay không? Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không chạy trốn, ngươi nhìn bộ dạng của ta yếu nhược như thế, bất luận là đánh nhau, hay là chạy trốn, cũng đều không phải là đối thủ của ngươi, ngươi sợ cái gì?"
Gã râu quai nón kiên quyết dị thường, lắc đầu nói: " Không được, đương gia đã nói, không được cởi trói cho ngươi."
Phương Tranh lấy lui làm tiến: " Vậy ngươi có thể đem ta trói lại một chút, sao cho bộ dạng dễ nhìn hơn không? Tựa như...Ân, tựa như liệt sĩ đang bị dùng cực hình tra khảo, đến phút cuối cùng còn có thể bày ra một cái loại tư thế, hiên ngang bất khuất hay không?"
Gã râu quai nón trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói: " Không được, đương gia không nói rằng có thể đổi lại tư thế trói cho ngươi a!"
Đương gia đương gia! Nếu lão tử mà bắt được đương gia của các ngươi, chiếu theo tư thế này, đem hắn lột trần truồng treo ở giữa cửa thanh lâu kỹ viện, để cho toàn bộ người dân trong kinh thành chiêm ngưỡng trong một tháng! Ai xem một lần thì lão tử thưởng cho hắn một lượng bạc, có khuynh hướng khác với người bình thường thì cấp cho hai lượng, muốn làm chuyện đi xa hơn nữa, thì giá cả có thể thương lượng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện