Gương mặt hoàng thượng âm trầm, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, vẫn không nhúc nhích.
Trường Bình nhào vào trong lòng Lý quý phi lớn tiếng khóc lớn, Lý quý phi liên tục lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn hoàng thượng: “ Bệ hạ, tại sao lại như vậy? Hôm qua còn hoàn hảo sống tốt, nói như thế nào mà chết thì chết vậy? Mật nhi, Mật nhi, hài nhi thương cảm, sau này con làm sao bây giờ đây…”
Rất nhanh, Ôn Sâm và bọn thuộc hạ biểu tình bi thống khiêng đến một cỗ thi thể.
Gã thái giám đi theo vội vàng quỳ tấu: “ Hoàng thượng, đây là tẩm cung của bệ hạ, khiêng thi thể vào là một điềm xấu lớn…”
Lời của thái giám còn chưa dứt, hoàng thượng nổi giận nói: “ Cút!”
Trường Bình vốn đang khóc lớn trong lòng Lý quý phi, nghe vậy không nói một lời, bật dậy, hung hăng một cước đá tới ngay mặt tên thái giám, thẳng đến gương mặt hắn đầy máu, hàm răng gãy rơi xuống mặt đất, kêu thảm hốt hoảng lui ra.
Thi thể được dùng một miếng vải đen bao vây, đám thuộc hạ nhẹ nhàng đặt lên sàn nhà trơn tuột trong tẩm cung, lẳng lặng lui ra đứng một bên.
Trường Bình nhẫn chịu sự bi thống thật lớn, giãy dụa xông tới, lật ra miếng vải đen. Ánh vào mi mắt của nàng, là một nam thi gương mặt bị chém nát, còn bị nước sông ngâm sưng phù hoàn toàn thay đổi, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Kinh ngạc nhìn thi thể, trong mắt Trường Bình không còn nước mắt chảy nổi xuống.
Đây là phu quân của ta sao? Tên hỗn đản khuôn mặt tươi cười, cả ngày không nghiêm túc, vừa yêu tiền lại háo sắc, hết lần này tới lần khác luôn biết dùng lời nói làm cho người ta phải khanh khách cười không ngừng hay sao?
Hoàng thượng liếc mắt nhìn thi thể, sau đó liền nhắm mắt lại, hai tay thu trong tay áo, nắm chặt lại. Thi thể vết thương đầy người, vết thương trí mạng nằm ngay ngực, bị lợi khí đâm vào, lưu lại vết thương thật dài, sau khi bị nước sông ngâm lâu liền biến thành màu tím đen, cũng giống như tiểu hài tử nhe răng, dữ tợn đáng sợ.
“ Xác định là Phương Tranh sao? Các ngươi có thể nghĩ sai rồi hay không?” Mang theo một tia may mắn cuối cùng, hoàng thượng lẳng lặng mở miệng hỏi.
Ôn Sâm chảy nước mắt, quỳ tấu: “ Trải qua cấm quân tướng sĩ và quân sĩ thủ vệ cửa cung nhận rõ, Phương đại nhân…chính là mặc bộ quần áo này đi ra cung, tuy tướng mạo đã không cách nhận rõ, nhưng vóc người cùng chiều cao lại phi thường tương tự Phương đại nhân. Vi thần nghĩ phải là Phương đại nhân…” Mặc dù trong lòng bi thống nhưng Ôn Sâm vẫn bình tĩnh nói ra phán đoán của hắn.
Thở dài thật sâu, gương mặt hoàng thượng phủ lên một tầng sương lạnh.
“ Mật nhi! Mật nhi! Con làm sao vậy? Con nói chuyện đi! Con khóc ra đi! Con đừng là ta sợ…” Lý quý phi lo lắng nói.
Hoàng thượng cúi đầu, nhìn thấy Trường Bình thẳng tắp nhìn chằm chằm thi thể, vẫn không hề nhúc nhích, gương mặt như tro tàn. Gương mặt linh động thường ngày hiện tại đã không còn chút biểu tình, cũng không rơi nước mắt, cũng không la hét, đối với việc hô hoán của Lý quý phi tựa hồ mắt điếc tai ngơ, nhìn giống như một người chết.
Lý quý phi vạn phần lo lắng liên tục lắc mạnh thân thể Trường Bình, nhìn nàng chẳng khác gì một bức tượng không có sinh mạng, không hề phản ứng.
Trong lòng hoàng thượng đau xót cúi người xuống, đang định mở lời thì tiểu thái giám ở ngoài cửa bẩm: “ Hoàng thượng, văn võ bá quan tụ tập ở cửa cung cầu kiến.”
Hoàng thượng cười nhạt, thật xảo, sợ trẫm giết các ngươi chôn cùng Phương Tranh, cho nên đều chạy đến làm mèo khóc chuột sao?
“ Mang theo thi thể Phương Tranh, đi kim loan điện!” Hoàng thượng nói xong, mạnh bước tiến thẳng đến kim loan điện, cũng giống như lần đầu tiên lâm triều sau khi vừa quét dọn xong Phan nghịch, một đường giẫm đạp lên máu tươi của phản quân, lại dung hiệp sát khí lãnh sâm, từng bước một đi vào kim loan điện.
Lúc này đây, triều đình có máu chảy thành sông hay không? Có bao nhiêu người sẽ vì vị thanh niên trẻ tuổi này mà bị đem chôn cùng?
Thời gian đã vào đêm, bên trong kim loan điện sáng rực những ánh đèn cung đình treo cao, chiếu sáng một mảnh rõ ràng trong cung điện.
Thái tử thần sắc bi thương ngồi trên ghế bên dưới ngai vàng trong kim loan điện, nhìn thi thể nằm giữa đại điện, thỉnh thoảng lắc đầu thở dài.
Quần thần trải qua khiếp sợ, có người thất thanh khóc rống, bậm môi giậm chân, có người than thở không ngớt, tiếc hận nước mất lương tài, vô luận nội tâm bọn họ có thực sự bi thống hay không, nhưng thần thái biểu hiện ra ngoài, cũng bi thương vạn phần. Trong lúc nhất thời bên trong đại điện quanh quẩn tiếng khóc gào thở than dù là thật hay giả, sinh động vô cùng.
Chỉ có Mập Mạp và Phùng Cừu Đao khóc nghe rõ nhất.
Hai người cùng Phương Tranh quen biết đã lâu, Mập Mạp thì không cần phải nói, từ ngày bố y gặp mặt học chung một trường, mãi cho đến khi trở thành thần tử nhậm chức ở địa vị cao, Phương Tranh cùng Mập Mạp vẫn duy trì quan hệ lương bằng tri kỷ, cái chết của Phương Tranh, đối với Mập Mạp mà nói, đả kích thật lớn, lúc này Mập Mạp khóc đến tê tâm liệt phế, giống như là trái tim bị đào ra ngoài.
Phùng Cừu Đao cũng khóc đỏ mắt, hắn cùng Phương Tranh quan hệ không cạn, vài lần vì nước lập công đều có bóng dáng Phương Tranh phía sau. Hắn cùng Phương Tranh từ lâu tình bằng hữu đã thật tâm đầu ý hợp, hôm nay lương hữu chết thảm, có thể nào bảo hắn không bi thống?
Còn có một vị lão nhân cũng khóc rất thê thảm, người này chính là Ngụy Thừa Đức. Tuy thái độ làm người của Ngụy Thừa Đức bảo thủ cổ hủ, còn hướng hoàng thượng tấu thỉnh tước đi quyền lực của Phương Tranh, nhưng lão đầu hoàn toàn xuất phát từ lòng lo lắng công tâm, cũng không hề có nửa điểm ý tứ nhằm vào Phương Tranh. Trong chuyện đàm phán cùng người Đột Quyết, hắn cùng Phương Tranh phối hợp ăn ý, sau khi trải qua thời gian ở chung, cũng cùng Phương Tranh thành lập mối quan hệ vong niên chi giao không tệ.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn những cảm xúc của chúng thần tử trong điện, trong lòng cảm thấy thật sự đau khổ cùng phẫn nộ.
“ Các ngươi hảo hảo mà nhìn, thấy rõ rồi chứ! Trẫm biết, hung thủ hại hắn, hôm nay đứng trong đại điện này, trẫm còn biết, lúc này tên hung thủ đang cười rất đắc ý trong lòng, tốt! Mục đích của ngươi đã đạt được, con rể của trẫm, trung thần của trẫm tự dưng chết thảm, hắn cùng nữ nhi của trẫm mới tân hôn còn chưa đến một tháng, đứa con trai độc nhất của Phương gia, không còn hậu nhân, từ nay về sau chặt đứt hương hỏa truyền thừa, các ngươi bảo trẫm làm sao ăn nói với phụ mẫu của hắn?” Hoàng thượng nói xong lời cuối cùng, đã lớn tiếng rống lên. Trong mắt đầy tơ máu, sát khí dày đặc, giống như một con dã thú bị làm tức giận, lành lạnh quét mắt nhìn quần thần trong điện.
Nhắm mắt lại, hoàng thượng nỗ lực bình phục một chút tâm tình, nói tiếp: “ Trẫm mặc kệ là ai trong các ngươi hạ độc thủ, trẫm nói cho ngươi, từ giờ trở đi, trẫm sẽ không tiếc tất cả sự trả giá tra tìm hung thủ mưu hại Phương Tranh, nếu như bị trẫm điều tra ra, trẫm thề phải đem cả thập tộc của hắn tất cả đều lăng trì ngàn đao, trọn đời không được siêu sinh!”
Quần thần trong điện nghe được lời nói này của hoàng thượng, tiếng khóc giả mù sa mưa liền ngừng lại, trong điện lặng ngắt như tờ, quần thần hai mặt nhìn nhau không biết làm sao.
“ Hoàng thượng, gương mặt Phương đại nhân hoàn toàn thay đổi, thật khó phân biệt nhận thức. Cựu thần cả gan hỏi một câu, có từng chân chính xác nhận cụ thi thể này là chính hắn hay không?” Trong quần thần, có Ngụy Thừa Đức không thẹn với lương tâm, ra hàng tấu hỏi.
Hoàng thượng thần sắc buồn bã lắc đầu: “ Căn cứ theo nhiều người thừa nhận, đó là hắn…”
Ngụy Thừa Đức nức nở nói: “ Cựu thần cho rằng vụ án này thật trọng đại, nên giao cho hình bộ điều tra, đốc xúc hình bộ mau chóng phá án, bắt được hung phạm báo thù cho Phương đại nhân!”
Hoàng thượng vô lực gật đầu, nói: “ Y như khanh sở tấu, người đâu, mang thi thể đến hình bộ, lệnh hình bộ khám nghiệm tử thi tỉ mỉ kiểm tra thực hư, Sở thượng thư phải lo vụ án này trong vòng mười ngày, trong mười ngày, bắt hung thủ ra tử hình cho trẫm!”
Võ sĩ ngoài điện có bốn người đi vào khom lưng định nhấc thi thể lên.
“ Ai cũng không được đụng đến chồng ta!” Thanh âm kiều thúy quanh quẩn trên đại điện, có vẻ phá lệ âm trầm lãnh sâm.
“ Mật nhi, ngươi…Ai!” Nhìn sắc mặt như tro tàn của Trường Bình, hoàng thượng đau lòng muốn há miệng, rốt cục chỉ thở dài một tiếng.
Trường Bình mặc một bộ áo lông dày, do cả ngày tìm kiếm hối hả, trên áo dính đầy những cọng cỏ khô vàng, mái tóc của nàng rối loạn, khuôn mặt tinh diệu tuyệt mỹ đã cạn nước mắt, chỉ còn lại ánh mắt trống rỗng vô thần, đờ dại nhìn mọi người. Nàng không nhìn ánh mắt phức tạp của chúng thần trong điện, chậm rãi đi tới giữa đại điện, thân ảnh tinh tế nhu nhược dưới ánh đèn cung đình chiếu xuống có vẻ vô cùng đáng thương.
Đi tới giữa điện đứng thẳng, Trường Bình đảo mắt chung quanh, nhìn thấy biểu tình thông cảm lẫn ai than của quần thần, Trường Bình buồn bã nói: “ Nằm ở đây, là phu quân của ta, là do ta chọn lựa, là phò mã mà phụ hoàng làm chủ gả ta…cũng là nam nhân mà ta yêu nhất. Hiện tại, hắn đã chết…”
Sắc mặt tái nhợt của Trường Bình bỗng nhiên đỏ lên, trong thanh âm tràn ngập cừu hận thấu xương: “ Hắn chết trong tay các ngươi! Các ngươi đều là hung thủ! Để đạt được bàn tính trong lòng các ngươi, để đạt được những quyền lực tư lợi chó má của các ngươi, không ngờ lại hướng phu quân ta thống hạ sát thủ! Làm Phương gia đoạn tuyệt hương hỏa, làm Chu Mật Nhi ta mất đi người yêu nhất…”
Đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh quần thần, khuôn mặt tuyệt sắc của Trường Bình biến thành dị thường vặn vẹo, nàng trở ngược tay, rút thanh chủy thủ nhỏ nơi thắt lưng ra.
“ Công chúa điện hạ, ngài muốn làm gì?”
“ Mật nhi! Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?”
Trong tiếng kinh sợ của mọi người, Trường Bình vươn cổ tay trắng như sương tuyết, mắt cũng không chớp cắt một đao thật sâu trên cổ tay mình, máu tươi chảy ra, dọc theo cổ tay trắng tuyết, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà trơn tuột của kim loan điện.
“ Truyền thái y!” Hoàng thượng lo lắng nói.
Sắc mặt Trường Bình tái nhợt, nhìn quần thần cười lạnh nói: “ Ta, Chu Mật Nhi, hôm nay mất đi phu quân, sự đau đớn trong lòng như vạn tiễn xuyên tâm, ta biết hung thủ ở ngay trong các ngươi. Hôm nay đứng trên kim loan điện, Chu Mật Nhi hướng trời minh huyết thệ, dùng lực lượng suốt đời ta, dù cho Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược, Thái Sơn đổ nát, nhất định phải bắt được hung thủ sát hại phu quân ta, bằm thây vạn đoạn, tru diệt cửu tộc! Để trả thù nỗi đau mất con của Phương gia nhị lão, để trả thù mối hận thiên cổ của Chu Mật Nhi mất đi người mình yêu nhất!”
Quần thần ngây ra, tiếng thề vang xa, phảng phất như lời nguyền rủa đến từ cõi u minh, thật sâu chấn động trái tim mọi người.
Mọi người trong điện nhìn khuôn mặt như tro tàn của Trường Bình, bỗng nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, lông tóc dựng lên.
Thân hình Trường Bình lảo đảo vài cái, lẳng lặng nói: “ Ta không cần hình bộ điều tra, không cần Kim Lăng phủ phá án, cừu hận phu quân bị hại, Chu Mật Nhi tự mình đi báo!”
Nói xong Trường Bình quát lớn: “ Người đâu!”
Ngoài điện hai nữ hầu vệ vội ứng tiếng trả lời.
“ Đưa di thể của phu quân về nhà, lập linh đường, lập pháp đàn, nhập thổ vi an…”
Hai mắt nữ hầu vệ đỏ bừng, không