Mẫu thân Phương La Thị, ngoại trừ cưng chiều đứa con trai là Phương Tranh này ra, thì công tác tối trọng yếu chính là trông coi cha của hắn. Từ một điểm Phương lão gia thành thân đã qua ba mươi năm, mà không hề thu thêm một người tiểu thiếp nào vào phòng trong, đủ có thể thấy thành tích công tác của mẫu thân hắn rất có hữu hiệu.
Còn thời đại này, đều không phải là các thời đại lịch sử mà Phương Tranh đã từng biết như Đường, Tống, Nguyên, Minh, nó căn bản chính là một cái thế giới không ai biết.
Triều đại này người ta gọi là Hoa triều, đương kim thánh thượng họ Chu, hiện tại lấy niên hiệu là Kiến Vũ năm thứ mười hai, chưa từng nghe qua bao giờ?
Phương Tranh cũng chưa từng nghe qua. Hắn đường đường là một sinh viên tốt nghiệp khoa văn, học tập gian khổ mười mấy năm, căn bản không biết trong lịch sử của Trung Quốc, còn có triều đại nào gọi là “Hoa triều”.
Sau này, Phương Tranh lại nghe được, mới hiểu lịch sử dường như đã quặt sang lối rẽ khác, chỗ rẽ chính là Sở -Hán tranh chấp, lúc ấy Sở Bá Vương Hạng Vũ tại sông Ô Giang đã bốn bề gặp địch, đang định rút đao cắt cổ tự vẫn thì con ngựa Ô Chuy của hắn giương uy, đề móng sau, một cước đem đồng chí Bá Vương đá xuống sông, sau Hạng Vũ được đám thuộc hạ cứu lên, trở lại Giang Đông, một lần nữa chiêu binh mãi mã, mười mấy năm sau, rốt cuộc cũng tiêu diệt được Lưu Bang, kiến lập nên Sở triều.
Kế tiếp, mấy trăm năm triều đại thay đổi, một đám hoàng đế khai quốc hoá trang lên sân khấu, thay nhau ca xướng, cho đến trăm năm trước, Hoa triều thống nhất trung nguyên, đã truyền ngôi được hơn mười đời có dư.
Nhìn xem, lịch sử bao nhiêu đều vô nghĩa, hết thảy đều đã thay đổi bởi một cái tung vó của con súc sinh, vô tình hữu ý một lần đá hậu, bánh xe lịch sử liền xoay tới bước ngoặt.
Lúc đầu, Phương Tranh tưởng rằng xuyên việt thì có thể ỷ vào bản thân mình có hơn mấy ngàn năm tri thức so với đám cổ nhân, lấy việc biết trước, xua cát tị hung, tuỳ tiện cũng có thể làm cho hổ báo run lẩy bẩy, tán một lần vương khí bát phương, quan to lộc hậu dễ dàng như trở bàn tay, kiều thê mỹ thiếp gọi cái là đến ngay tức thì, nếu mà nổi hứng, thậm chí còn có thể một cước đạp đổ luôn cả hoàng đế, đổi lại chính mình ngồi lên trên ngai vàng làm hoàng đế.
Cái này tốt lắm, tri thức lịch sử trước kia, toàn bộ đều biến thành một đống rác rưởi, một điểm tí tẹo cũng không thể nào dùng được. Cái gọi là “biết trước” xem ra đã vô nghĩa, hiện tại Phương Tranh so với người cổ đại còn hồ đồ hơn.
“Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân đã tới.” Tiểu Lục ngữ khí thản nhiên.
Vừa dứt lời, xa xa liền truyền đến thanh âm của Phương phu nhân: “Tiểu Lục, ngươi đem hàng rào vây quanh viện này bỏ đi, mọi việc trong phủ đã ổn thoả, Tranh nhi lại thích ở một mình trong cái tiểu viện này, còn vây hàng rào lên, người nào không biết còn tưởng rằng chúng ta đem quý tử của mình giam lại thì sao.”
Chỗ ở hiện giờ của Phương Tranh quả thật có điểm hẻo lánh, chuyện này cùng chủ nhân của thân thể này có quan hệ. Chủ nhân của thân thể này lúc trước là một nhân vật hung hăng càn quấy, trước khi Phương Tranh xuyên việt, ngoại nhân nhắc tới hiệu buôn Phương gia trong kinh thành, trước tiên không nói về lão gia Phương gia, mà là nói về nhi tử bảo bối kia.
Xảo diệu chính là, vị thiếu gia kia cũng tên là Phương Tranh, đây có phải là vận mệnh trùng hợp hay không? Như thế, đại khái nguyên nhân Phương Tranh xuyên việt cũng khá rõ ràng: “Giống như thư tín bị chuyển nhầm địa chỉ, đưa tới một người trùng họ trùng tên. Xác suất này rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có thể.
Phương Tranh thiếu gia trước kia mười tám tuổi, là cây độc đinh duy nhất của đời Phương gia hiện nay, nhưng Phương lão gia vẫn không nuông chiều đối đãi với hắn. Bởi vì vị thiếu gia này ăn chơi trác táng, học hành dốt nát đúng là rất hỗn trướng, từ nhỏ ở nhà muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, từ nhỏ đã vậy, cho nên tính khí biến chuyển thành hư hỏng, năm lên mười sáu tuổi thường xuyên mang theo đám cẩu nô tài đi nghênh ngang trên phố trêu chọc con gái nhà lành, người ta tặng cho hắn một cái biệt danh “Phương thái tuế”.
Không thể không nói cái ngoại hiệu này rất là chuẩn xác, vị thiếu gia này khi còn sống thì ăn chơi trác táng vô bì, không có việc gì là không dám làm “tội lỗi chồng chất”, hắn căn bản chính là một cái điển hình phá gia chi tử, ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc, không chuyện ác nào không làm, hàng xóm láng giềng nhìn thấy hắn đều tránh xa, ngay cả đám người hầu trong phủ cũng nếm qua không ít đau khổ của hắn. Nói về những chuyện xấu xa, thì việc nào cũng đều có dính dáng tới phần của hắn, ức hiếp dân lành, cho vay nặng lãi, tổ chức đám tiểu lưu manh vơ vét tài sản của các con buôn, vân..vân.. Nếu như phụ thân hắn không có gia sản lớn nhất thành Kim Lăng. Bao nhiêu sự việc đó cộng lại, phỏng chừng cũng có thể đủ điều kiện mang hắn ra chém đầu.
Cũng vì nguyên nhân như thế, đến năm mười tám tuổi mà Phương Tranh thiếu gia vẫn chưa có thành thân, không ai nguyện ý đem khuê nữ nhà mình đưa vào trong hố lửa, người khác đều nói Phương Tranh có mạng khắc thê, khuê nữ nhà ai gả tới, khẳng định sẽ sống không quá nửa năm--------Ngươi nói, những người cổ đại này không phải đều học thuật nho gia sao? Miệng đời như thế nào cay độc đến vậy.
Thật ra Phương lão gia quản giáo rất nghiêm, mỗi lần Phương Thiếu gia phạm vào chuyện gì đều bị ăn một trận đòn hiểm, nhưng vị Phương thiếu gia này ------cũng chính là chủ nhân tiền thế của thân thể Phương Tranh, có thể là do tuổi trẻ năng nổ, nên càng đánh càng nghịch mạnh hơn, hắn là nắm được điểm yếu của phụ thân, Phương gia chỉ có một mình hắn là độc đinh, đánh thì đánh, chứ không có khả năng dám lấy mạng của hắn------điểm này, Phương Tranh rất bội phục vị tiền thế kia, tiểu tử này thật ngoan độc! Ta thật muốn có loại tinh thần không biết sợ của hắn!
Về phần Phương Tranh sống một mình ở trong tiểu viện, đó là do kết quả sau khi cha con bất hoà, có một lần Phương lão gia đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, dưới sự giận dữ Phương đại thiếu gia đã quyết định rời xa cái gia đình bạo lực này, tìm đến địa phương hẻo lánh, còn vây hàng rào ngăn cách với chung quanh, mượn chuyện này bày tỏ sự kháng nghị với kiểu bạo lực gia đình của phụ thân mình. Mặc dù tiểu viện này ở trong Phương phủ, nhưng lại là một nơi hẻo lánh ít người đếm xỉa đến. Kết quả, mới vừa dọn tới đây không quá vài ngày, Phương thiếu gia đã bị hôn mê.
Vì cái gì mà Phương thiếu gia lại hôn mê? Cũng là do tính tình của hắn sai khiến, tại thanh lâu cùng đám bạn bè ăn chơi trác táng, vì một hồng bài cô nương mà tranh đoạt tình nhân, lúc động thủ vô ý ngã từ trên lầu hai xuống, trong đầu lại nghĩ đến câu thơ “Xung quan nhất nộ vi hồng nhan” rất có khí phách hào hùng. Khí thế thật ra thì được rồi, đáng tiếc là trên tay đã làm nhiều việc không tốt, cho nên “Học nghệ chưa thành tài thì đã vong mạng.”
Phương thiếu gia nằm trên giường đã hơn một tháng, luôn rơi vào tình trạng hôn mê------Thời đại sau này, khoa học gọi là đời sống thực vật, nếu linh hồn của Phương Tranh xuyên việt mà không chiếm thân thể của hắn lúc này, thì không quá ba ngày sau là hắn tắt thở. Từ góc độ này mà nói, cũng coi như là Phương Tranh cứu hắn.