Nữ trùm thổ phỉ đem Phương Tranh cứu trở về, không quản đến không khí song phương đang gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, hung hăng đá một cước vào mông của Phương Tranh, hung bạo mắng: “ Con mẹ ngươi có phải đã mắc mao bệnh rồi hay không? Cho ngươi lăn thì ngươi mau cút, còn chạy ra đây làm cái gì?”
Nước mắt vui mừng của Phương Tranh rốt cuộc cũng đã ngừng lại, biểu tình trên khuôn mặt tang nghiêm nói: “ Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chờ đợi ở chỗ này ư? Ta làm sao biết được các ngươi thật không ngờ lại là bằng hữu.”
Tôn Hữu Vọng nghe vậy, bồi thêm dầu vào lửa cười nói: “ Đương gia, tiểu tử này mà ngươi một mực bảo vệ cũng không có gì đặc biệt a, bộ dạng cũng thật bình thường, còn chưa được tính là công tử bột, thật không hiểu vì sao đương gia ngươi cho dù có phải trở mặt cũng muốn bảo vệ tính mạng của hắn.”
Phương Tranh hít sâu một ngụm dưỡng khí, lẳng lặng tiến đến bên cạnh nữ trùm thổ phỉ, để cho nàng phương tiện tùy thời có thể bảo vệ mình, tức thì Phương Tranh phụng phịu nói: “ Uy, lời này của ngươi là có ý tứ gì nha? Ngươi thì biết cái quái gì! Còn nữa, ngươi đã từng gặp qua người nào anh tuấn tiêu sái hơn so với ta hay không? Ngươi nói như thế chẳng phải là đang muốn khinh người quá đáng hay sao? Tôn Hữu Vọng, lão tử nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi đâu!”
Tôn Hữu Vọng chứng kiến Phương Tranh đang mang thân phận là con tin mà còn dám hỗn láo với chính mình, không khỏi giận tím mặt, cương đao trong tay vung lên, chuẩn bị động thủ.
Phương Tranh nhanh chóng sải dài một bước, trốn ở sau lưng nữ trùm thổ phỉ, co đầu rụt cổ lại.
Nghe được sau lưng truyền đến vài tiếng cười mười phần châm chọc, Phương Tranh biểu tình khổ não thực sự có điểm mất mặt không thể nhịn được, vì thế lại chuyển thân sang bên cạnh một chút, hai nhãn châu xoay động, trong lòng bắt đầu tính toán.
Ngay sau đó bỗng nhiên Phương Tranh giống như thay đổi thành một con người khác, chỉ vào Tôn Hữu Vọng hét lớn: “ Tôn Hữu Vọng! Ngươi thật to gan! Dám đem lão tử giết người diệt khẩu! Khi trở về, lão tử nhất định phải báo cáo lên triều đình, truy sát toàn gia của ngươi!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ đám thổ phỉ trong đại sảnh đều thất thần.
“ Triều đình? Giết người diệt khẩu?” Mọi người vạn phần khó hiểu nhìn chằm chằm vào Tôn Hữu Vọng, trong mắt đã tràn ngập nghi hoặc.
Ngay cả trong mắt của nữ trùm thổ phỉ cũng mang theo vẻ mờ mịt nghi hoặc, nhìn hướng sang Phương Tranh.
Tôn Hữu Vọng khó hiểu nói: “ Triều đình nào? Cái gì mà gặp mặt liền muốn giết người diệt khẩu? Tiểu tử ngươi đang nói linh tinh cái gì đó?”
Chứng kiến được một câu nói của mình làm toàn trường kinh sợ, Phương Tranh trong lòng trở nên bình tĩnh, biểu tình trang nghiêm, tiếp tục hồ lộng nói: “ Tôn Hữu Vọng, nhìn vào tình bằng hữu cùng là đồng nghiệp của chúng ta, lão tử vốn không muốn lật tẩy thân phận của ngươi, nhưng con mẹ ngươi lại muốn quá phận, vì tranh công đầu, độc chiếm công lao, mà dám có ý niệm muốn giết lão tử! Cục giận này lão tử nuốt không trôi!”
Tôn Hữu Vọng giận dữ nói: “ Thúi lắm! Ai là đồng liêu quan trường với ngươi? Ngươi là cái đồ vương bát đản, dám vu cáo hãm hại ta!”
Phương Tranh cười lạnh: “ Lúc này mà ngươi còn không chịu thừa nhận? Cũng được, lão tử sẽ dứt khoát đem thân phận của ngươi mà nói cho rõ ngọn ngành.”
Dứt lời Phương Tranh quay sang nhìn nữ trùm cùng hơn một trăm gã thổ phỉ, ngang nhiên nói: “ Các vị hảo hán, chắc hẳn các ngươi còn chưa biết chuyện này đi? Một năm trước kia Tôn Hữu Vọng đã phản bội lại mọi người, đầu phục triều đình! Hơn nữa hắn đã cùng quan phủ cấu kết, quả thật chỉ còn mấy ngày nữa thôi, quan phủ sẽ phái binh tới tiêu diệt các ngươi!”
Chúng thổ phỉ nghe vậy không khỏi kinh hãi, nhìn thần sắc của Tôn Hữu Vọng dĩ nhiên rất không thích hợp. Đối với thổ phỉ mà nói, kiêng kị lớn nhất đó chính là cấu kết cùng với quan phủ, trên giang hồ phương pháp xử trí đối với những loại người ăn cây táo, rào cây sung phi thường tàn nhẫn, so với quan phủ đem phạm nhân ra xử tử lăng trì cũng chỉ có hơn chứ không có kém, cho nên có thể thấy được người trong giang hồ đối với những kẻ lục lâm bại hoại đi nhờ vả triều đình, thống hận tới mức độ như thế nào.
Hiện giờ vừa nghe được Phương Tranh nói như thế, nữ trùm thổ phỉ cùng hơn một trăm tên thổ phỉ tuy rằng chưa hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Phương Tranh, nhưng trong lòng của mọi người đối với Tôn Hữu Vọng đã có thêm vài phần đề phòng.
Tôn Hữu Vọng trong thâm tâm rùng mình một cái, bát bước bẩn này tạt lên trên người của mình, có khổ cũng không thể nào mà giải thích được, vì thế hắn không nói hai lời, cương đao trong tay vung lên, múa một đường quang ảnh hoa đao, cương đao nhanh như thiểm điện hướng Phương Tranh đánh tới.
Phương Tranh kinh hãi, tiện đà đem cả thân mình ngồi bệt xuống mặt đất, miệng còn không có nhàn rỗi, tựa như heo bị chọc tiết hét lớn: “ Ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?”
Còn không để cho hắn kịp bắt đầu động tác, nữ trùm thổ phỉ đã nhanh chóng xông lên phía trước, ngăn cản đao thức của Tôn Hữu Vọng.
Hai người ở trong đại sảnh rất nhanh đối chiêu một lúc, nữ trùm thổ phỉ tung một chiêu hoành tảo thiên quân, đem Tôn Hữu Vọng bức lui một bước, còn nàng ta cũng nhẹ nhàng như một con hồ điệp đang nhảy múa, lăng không lộn một vòng trên không trung, rồi hạ xuống phía sau.
“ Tôn Hữu Vọng, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh đối chất, ngươi trong lòng không có quỷ, thì làm sao lại muốn vội vàng lấy tính mạng của hắn đây?” Nữ trùm thổ phỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Hữu Vọng, thản nhiên nói.
Thế cục trước mắt liền xảy ra biến hóa, nữ trùm thổ phỉ đối với câu nói hươu nói vượn của Phương Tranh trong lòng vẫn có một chút hoài nghi, bất quá nàng biết, mặc kệ lời của Phương Tranh nói là thật hay giả, đối với nàng cũng đều có lợi. Nguyên bản Tôn Hữu Vọng muốn tới đây gây khó dễ, để cho nàng trở tay không kịp, nếu như song phương phải đánh nhau sống chết, địch đông ta ít, phần thắng phỏng chừng không lớn. Nhưng không nghĩ tới Phương Tranh đột ngột chạy từ đâu ra, đem vũng bùn này trộn lẫn càng thêm đục, nàng đương nhiên muốn còn không được, hi vọng vũng nước này càng đục càng tốt, như thế mới có thể nhiễu loạn được kế hoạch của đối phương, nhiễu loạn sĩ khí cùng tín tâm của đối phương.
Tôn Hữu Vọng cũng nhận thấy được tình hình không ổn, xoay người nhìn hơn một trăm tên thổ phỉ đang đứng ở phía sau mình, tức giận nói: “ Các huynh đệ, tiểu tử này nói năng hỗn láo, các ngươi đừng tin! Ta là hạng người như thế nào, các ngươi còn không hiểu hay sao? Lão tử lên núi đã hơn ba năm, thường ngày ăn thịt uống rượu, thống khoái được ngay, như thế nào lại phải đi đầu nhập triều đình, phạm phải điều tối kỵ của giang hồ?”
Phương Tranh mắt thấy bản thân mình tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, lại thò đầu ra, cười lạnh nói: “ Bởi vì triều đình đã hứa cho người một chức vị, Đô Thống thất phẩm, còn thưởng cho ngươi một vạn lượng bạc, nếu tiêu diệt được Thanh Long sơn. Sau khi tiêu diệt được mọi người, ngươi liền có thể đi nhậm chức vị, tương lai ngươi đường đường chính chính là Tôn Đô Thống suất lĩnh binh mã triều đình, vợ con được hưởng đặc quyền, tổ tông rạng rỡ. Rốt cuộc cũng không cần mang cái ác danh sơn tặc trên lưng, sống những ngày lo lắng đề phòng, ngươi còn có thể uống mỹ tửu, thưởng thức mỹ thực, phao nữ nhân càng xinh đẹp hơn! Hừ! Đây chính là lí do khiến cho ngươi đi làm tay sai cho triều đình!”
Mọi người nghe vậy, biểu tình do dự trên mặt càng lúc càng sâu. Nữ trùm thổ phỉ cùng chúng nhân mơ hồ thối lui về phía sau hai bước, bảo trì khoảng cách nhất định đối với Tôn Hữu Vọng.
Phương Tranh chứng kiến tình huống trước mặt, trong lòng vui mừng như điên, chiêu này quả nhiên là có hiệu quả! Luận đánh nhau ta không được, nhưng luận vu oan giá họa hắt bát nước bẩn, lão tử được mệnh danh là tổ tông! Tưởng có võ công là giỏi lắm sao? Lão tử chỉ nói mấy câu là có thể khiến cho hai trăm người này miểu sát ngươi!
Tôn Hữu Vọng vẻ mặt khẩn trương, cắn răng nói: “ Các huynh đệ, những lời của tiểu tử này hoàn toàn là nói hươu nói vượn, chẳng lẽ các ngươi tình nguyện tin lời của một tên ngoại nhân, mà không tin lời của huynh đệ đã từng ở chung sớm chiều ba năm hay sao? Tôn Hữu Vọng ta há lại có thể vì vinh hoa phú quý mà đi phản bội huynh đệ.”
Phương Tranh cười híp mắt nói tiếp: “ Chẳng phải ngươi vì tham vinh hoa phú quý cho nên mới phản bội lại đương gia hay sao? Loại sự tình phản bội này, chơi một lần sẽ còn có lần thứ hai, cũng giống như ngủ cùng nữ nhân, sẽ bị mắc nghiện. Các huynh đệ đừng đợi cho đến khi gã họ Tôn đem các ngươi bán đứng thì mới tỉnh ngộ, các ngươi còn không mau chóng bắt lấy kẻ phản bội!”
Tôn Hữu Vọng cuống quýt giậm chân quát lớn: “ Các huynh đệ, đừng nghe hắn nói bậy! Chúng ta cùng nhau tấn công, đem đám hỗn đản này trói lại, rồi mang đến trước mặt Dương đại đương gia, nhờ ngài xử trí!” Dứt lời hắn giơ cương đao trong tay lên, tiện đà hướng phía nữ trùm thổ phỉ mà công tới.
Thẳng cho đến khi lao ra được hai bước, Tôn Hữu Vọng lại phát hiện phía sau mình không có động tĩnh gì, thấy nguyên bản hơn một trăm tên thổ phỉ ở phía sau mình không có một người nào nhúc nhích….Trong ánh mắt hiện rõ ra biểu tình cảnh giác cao độ.
Tôn Hữu Vọng sắc mặt thoáng chốc trở nên xám xịt như tro tàn. Hắn biết, mọi người