Sau những giây phút thương tâm, Phương Tranh quay sang Ôn Sâm hỏi: “ Các ngươi như thế nào mà tìm được ta?”
Ôn Sâm nghe vậy thần sắc hơi có chút tự ngạo nói: “ Đại nhân, Ảnh Tử chúng ta chấp hành nhiệm vụ nhiều năm. Dù sao cũng không phải là kẻ bất tài, luận tìm hiểu tin tức, truy tra đầu mối, ai có thể mạnh hơn so với chúng ta? Xe ngựa bắt cóc đại nhân đã mất tích tại gần phủ Từ Châu, chúng ta dò theo dấu vết liền tìm tới. Phùng tướng quân của Long Vũ quân cũng đã suất lĩnh năm ngàn quân sĩ ra doanh, hiệp lực tìm kiếm, hoàng thượng có chỉ, sau khi tìm được đại nhân, năm ngàn quân sĩ của Phùng tướng quân sẽ giao cho đại nhân thống nhất chỉ huy, hôm nay Phùng tướng quân bọn họ đang đóng quân ngoài thành Từ Châu cách đây hơn bảy mươi dặm, đại nhân, có lệnh gì báo cho họ không?”
“ Lệnh gì?” Phương Tranh ngạc nhiên.
“ Đại nhân, theo thuộc hạ do thám biết, trên Thanh Long sơn có một đám thổ phỉ, đại nhân có phải bị bọn họ bắt cóc hay không? Có muốn thuộc hạ thông tri Phùng tướng quân, thỉnh hắn suất quân đến công núi?”
Cái gì? Lẽ nào muốn ta mang theo quan binh triều đình đi đánh Thanh Long sơn? Vậy cũng không được, lão tử còn kiêm chức nhị đương gia của Thanh Long sơn, hai bên đều là thủ hạ của ta, thế nào để cho đám thủ hạ làm chuyện chó cắn chó? Khái, hình dung sai rồi, là tự giết lẫn nhau. Hơn nữa, phu nhân phòng thứ năm của lão tử còn đang ở trên núi, chẳng may có tổn thất gì các ngươi đền được sao?
“ Thối lắm! Thả rắm chó!” Phương Tranh ngẩn người một lút, lại giậm chân mắng: “ Ai cho các ngươi công núi vậy? Yên tĩnh một chút cho lão tử, nghe mệnh lệnh của ta, không cho ai được hành động thiếu suy nghĩ!”
Ôn Sâm cực kỳ ngạc nhiên, sao nhắc tới chuyện công núi, đại nhân lại nóng nảy?
Phương Tranh đứng lên đi lại hai vòng, trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “ Thứ nhất, nhanh phái người trở lại kinh thành, hướng người nhà của ta và hoàng thượng báo tin, nói ta không sao, đem những nhân mã đang đi tìm ta đều rút về. Người nhiều như vậy chỉ là ăn ăn uống uống, lãng phí ngân lượng mà thôi, khi trở về kinh thành, hoàng thượng lại hướng ta đòi tiền. Ta làm gì có nha.” Hôm nay quốc khố trống rỗng, không chắc hoàng thượng có làm như thế hay không, dù sao Phương Tranh là con rể của hắn, không cần phải khách khí với hắn.
“ Thứ hai, phái người nói một tiếng với Phùng tướng quân, thỉnh hắn án binh bất động, nói không chừng có lẽ mấy ngày nữa sẽ có việc cần hắn hỗ trợ.”
“ Thứ ba, các huynh đệ Ảnh Tử lưu lại vài người, ẩn núp trên núi, tùy thời giúp ta truyền lại tin tức, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ta. Những người còn lại phân tán ra, ở chung quanh hỏi thăm tin tức một chút, xem có thể tìm được đầu mối của vụ án này hay không, tranh thủ sớm một chút đào ra kẻ làm chủ ở phía sau màn!”
Ôn Sâm nhất nhất tuân mệnh, trong lòng tính toán, làm theo mệnh lệnh của đại nhân, từng chuyện từng chuyện, trật tự rõ ràng. Ăn khớp hợp lý, xem ra đầu óc đại nhân không phá hủy, đúng là ông trời phù hộ.
“ Thứ tư.” Khuôn mặt nghiêm túc của Phương Tranh đột nhiên biến đổi, tiến đến bên tai Ôn Sâm hèn mọn cười nói: “ Ai, có thuốc không?”
Ôn Sâm ngạc nhiên nói: “ Thuốc gì?”
“ Kì dâm hoan hợp tán, mê hồn hương, và vân vân, có không?” Phương Tranh cười đến con mắt khép thành một khe hở, thần thái cực kỳ hèn mọn.
Ôn Sâm nhanh miệng nghiêm trang nói: “ Đại nhân, thuộc hạ không phải loại người như vậy, vì thế không có.”
Phương Tranh hờn giận: “ Còn thứ này…chắc là có.”
Ôn Sâm vẻ mặt đau khổ: “ Cái này…thật không có.”
Phương Tranh mất hứng nói: “ Ta nói các ngươi sao vậy? Vật chuẩn bị đi hành tẩu giang hồ cũng không có, các ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ làm sao mà hỗn?”
Ôn Sâm ủy khuất giải thích: “ Đại nhân, hành tẩu giang hồ cũng không cần dùng mấy thứ đó nha, đó là thứ do hái hoa tặc dùng, nếu đại nhân ngài muốn có độc dược, trên người bọn thuộc hạ có được vài loại, bảo quản vào miệng chết ngay, không kịp thở ra nửa hơi!”
Lẽ nào muốn lão tử mưu hại thê tử sao? Phương Tranh hung hăng trừng mắt liếc Ôn Sâm, không thèm phản ứng hắn.
Ôn Sâm thấy Phương Tranh không để ý đến hắn liền cẩn thận nói: “ Đại nhân, thuộc hạ lắm miệng hỏi một câu, ngài cần những loại ….., để làm gì nha? Chẳng lẽ ở nơi này cũng có kỹ viện? Đại nhân dùng thứ này để tăng…ách, để tăng tình thú?”
Phương Tranh trợn mắt: “ Quản gì tới ngươi? Ta mặc kệ, mau nhanh kiếm cho ta, trước tối mai phải đưa tới trong tay ta.”
Ôn Sâm nhìn đám thuộc hạ như xin giúp đỡ, động tác của bọn thuộc hạ cùng nhất trí xòe tay, thần tình rất là bất đắc dĩ. Ôn Sâm vẻ mặt hơi khó khăn đáp ứng xuống tới.
Tổ chức thì tìm được rồi, đã ra mệnh lệnh xong, Phương Tranh cảm thấy cả người cực kỳ dễ dàng. Hắn thoải mái vặn thắt lưng, vỗ vỗ mông nói: “ Được rồi, các ngươi đi thôi, ta đi lên núi.”
Ôn Sâm và thuộc hạ Ảnh Tử nghe vậy kinh hãi: “ Đại nhân, ngài còn trở về núi làm chi? Ngài không trở về kinh thành sao?”
Xác định rồi, sau khi Phương đại nhân bị người bắt cóc, khẳng định đã chịu dằn vặt quá mức, dẫn đến trí óc sai lầm.
Người thất thường, không ngờ bị người trói tới nghiện.
Phương Tranh cũng không quay đầu lại nói: “ Ta đương nhiên là đi tán gái, khái, sai, đi tìm hiểu địch tình. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Tiểu tử bắt cóc ta còn đang ở trên núi, giúp ta nói với Trường Bình công chúa một tiếng, lão công của nàng qua thêm mấy ngày sẽ trở lại.”
Trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, Phương Tranh nghênh ngang biến mất nơi khúc rẽ của đường núi.
“ Đầu nhi, đại nhân, đây là nói đùa gì vậy? Sao tự nhiên lại không chịu trở về kinh, cần phải ở lại trên núi lăn qua lăn lại, đây là vì sao nha?” Phương Tranh đi rồi, một gã thuộc hạ Ảnh Tử nhịn không được ghé vào bên tai Ôn Sâm nói.
Ôn Sâm nghiêm mặt: “ Câm miệng! Hỏi nhiều như vậy để làm chi? Đại nhân nói thế nào, chúng ta cứ làm như thế!”
Phương Tranh quay trở lại trên núi, gã râu quai nón biểu tình nghiêm túc liền nói cho Phương Tranh, La Nguyệt Nương tìm hắn có việc.
Phương Tranh nhanh chân đi thẳng đến gian nhà của nàng, trong lòng vui mừng khó hiểu, con quỷ nhỏ này chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt? Gả cho tên mặt trắng Triệu Tuấn kia cảm thấy quá ủy khuất, gả cho ta thật tốt, ta ngoại trừ không tuấn tú bằng hắn, những thứ khác có gì kém hắn? Tuấn tú có thể làm cơm ăn sao? Nữ nhân nông cạn mới thích nhìn bề ngoài thôi.
Mang theo tâm tình vui sướng, Phương Tranh chạy nhanh mấy bước, đi vào hậu viện của nhà lớn. Hậu viện là gian nhà mà La Nguyệt Nương vẫn ở, trong việc còn trồng vài cây hoa mai, dù là trời đông giá rét, nhưng trên mai vẫn có hàn mai đỏ bừng, đang ngạo nghễ tỏa vẻ đẹp trong gió lạnh thấu xương.
Trong viện im ắng, không nghe được một chút động tĩnh. Trong lòng Phương Tranh vui vẻ, ổ cướp không lớn, cũng không nhiều quy củ như nhà giàu của nhân gian, cần phải thông truyền bẩm báo gì đó, tới liền tới, đi liền đi. Lúc này hậu viện không có một bóng người, nếu như La Nguyệt Nương đang làm chuyện gì riêng tư tương đối bí ẩn thì thật tốt nha, tỷ như…tắm.
Nhẹ nhàng bước chân, Phương Tranh đi chậm, khom thắt lưng, giống như một kẻ cắp chuyên nghiệp, lặng lẽ đi tới gian nhà La Nguyệt Nương đang ở.
Nếu như đúng lúc này nhìn thấy được nàng đang tắm, là một chuyện hạnh phúc tới cỡ nào! Mặc kệ có đúng hay không, trước tiên không nên phát ra âm thanh là không sai.
Tưởng tượng La Nguyệt Nương cởi bỏ bộ trang phục màu đỏ thẫm kia, lộ ra da thịt mịn màng như tuyết trắng, ngâm trong bồn tắm nóng hôi hổi đang bốc khói lượn lờ, đó là một hình ảnh câu hồn đến thế nào, chậc chậc, hắn rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng của La Nguyệt Nương. Phương Tranh khom thân thể, híp mắt suy nghĩ, nơi cửa trước còn khe hở, bên trong tối đen, không nhìn thấy được gì, trong lòng Phương Tranh không khỏi âm thầm trách cứ, đã tối, tắm rửa vì sao không chịu đốt đèn chứ? Tắm sai chỗ thì làm sao bây giờ? Một nơi phải tắm đến hai lần, một chỗ meo meo lại không tắm, như vậy thì không tốt. Sau này phải khuyên nhủ nàng, thói quen không đốt đèn thật không tốt, chuyện thâu hương trộm ngọc là chuyện cường hạng của Phương đại thiếu gia, không đốt đèn thì làm sao làm khó hắn?
Nhẹ nhàng dùng chút lực trên cửa, di? Cửa không khóa? Người đàn bà này thật không chút cẩn thận, cùng hơn hai trăm người đàn ông ở cùng một chỗ, chỉ là một nữ nhân, làm sao không chịu khóa cửa chứ? Nếu gặp phải dâm tặc nhìn lén nàng tắm thì làm sao bây giờ? Người đàn bà này thật là quá sơ ý!
Không phát sinh chút thanh âm, Phương Tranh nắm chặt cạnh cửa, từ từ đẩy ra từng chút một đủ cho một người lọt vào, quá trình này phí hết nửa nén nhang.
Không quản là làm gì, đều cần tính nhẫn nại, rình coi cũng như nhau.
Phòng trong vẫn không có phản ứng, Phương Tranh cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng tắm mà không nghe được một thanh âm tiếng nước nào sao. Không quản nàng làm gì, nếu đã vào, lão tử sẽ không đi tay không ra ngoài, dù cho nàng đang ngủ, lão tử cũng phải sờ nàng một cái mới đi ra. Phương Tranh nằm úp sấp xuống, giống như một đặc vụ lẻn vào trận địch, từng chút từng chút đi tới, bò vào phòng trong. Nếu đứng thẳng mà đi vào thì mục tiêu quá rõ, dễ bị người phát hiện, nằm úp sấp tương đối tốt hơn.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy ngay lưng giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, cảm giác như bị một con ngựa giẫm qua, hắn chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, không khỏi hét to một tiếng: “ Oa!”
Tiếng kêu thê lương truyền ra từ trong ổ cướp lan ra thật xa.
Còn chưa kịp kêu người cứu mạng, Phương Tranh liền cảm thấy có một bàn chân khéo léo đang đá mạnh vào thắt lưng hắn, đá văng cả người hắn ra vài mét, trước mắt Phương Tranh tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, cả người đau nhức không gì sánh được, mang theo một hơi thở cuối cùng, hét lớn: “ Dừng, dừng tay! Là ta, hiểu lầm rồi!”
Lén chui vào gian phòng La Nguyệt Nương liền bị ăn đòn, người đánh hắn ngoại trừ chủ nhân của gian phòng, còn có thể là ai?
May là tiếng kêu to này tới kịp thời, trong bóng tối, nghe được một giọng nữ dễ nghe kinh ngạc nói: “ Là ngươi?”
Sau đó trong phòng liền nổi lên ngọn nến, dưới ánh nến tối mờ, chiếu chiếu ra gương mặt tuyệt sắc thoát tục của La Nguyệt Nương.
Phương Tranh thở dài một hơi, mạng xem như bảo vệ, nếu như không phải hắn đúng lúc la lên, không cần hoài nghi chút nào, La Nguyệt Nương tuyệt đối sẽ giết hắn. Sinh hoạt trong hoàn cảnh máu tanh như vậy, một nữ tử độc thân như La Nguyệt Nương, đối với sự cảnh giác luôn phi thường cao, hơi có dị động sẽ lập tức hạ sát thủ.
Phương Tranh đứng dậy, kêu rên xoa xoa phần eo đau đớn, con quỷ nhỏ ra chân thật là độc, không biết dùng một cước đá hư thận của lão tử hay không đây? Hấp thụ giáo huấn, lần sau không bao giờ lén lút vào phòng nàng nữa, an toàn đệ nhất, nữ nhân biết võ công không thể trêu chọc lung tung.
Dưới ánh nến, gương mặt La Nguyệt Nương đỏ bừng, miễn cưỡng ngồi tựa vào lưng ghế, trong tay cầm một bầu rượu, cả người tản mát ra mùi rượu nồng nặc. Nguyên lai nàng đang uống rượu một mình trong căn phòng tối đen.
“ Ngươi lén lút tiến vào gian phòng ta để làm chi?” La Nguyệt Nương liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt say lờ đờ mông lung nói, sau đó không chút nào thục nữ ợ lên một tiếng.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, theo bộ dáng này của nàng, uống đã không ít, dường như mỗi lần nàng có chuyện phiền lòng thì đều uống rượu.
“ Không phải là ngươi tìm ta có việc sao?” Sắc mặt Phương Tranh thản nhiên nói, hành vi lén lút mới vừa rồi phảng phất như hắn đã hoàn toàn quên mất.
“ Phải? Ta tìm ngươi tới sao? Ta tìm ngươi có chuyện gì?” La Nguyệt Nương dường như uống quá nhiều, đôi mày thanh tú cau lại, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra.
Sau đó đôi mắt to quyến rũ của La Nguyệt Nương như cười như không nhìn Phương Tranh, suy nghĩ nói: “ Mặc kệ chuyện gì, ngươi tiến vào gian phòng người khác đều bò vào hay sao?”
Gương mặt Phương Tranh đỏ lên, lúng túng nói: “ Gần đây đau chân, đổi một phương thức khác bước đi, khái khái…”
Lập tức Phương Tranh liền nhanh chóng thay đổi trọng tâm câu chuyện, vẻ mặt quan tâm nói: “ Sao ngươi lại uống rượu?”
La Nguyệt Nương trợn mắt, hừ nói: “ Quản gì ngươi? Lão nương muốn uống thì uống, ngươi là gì của ta?”
Ta là lão công tương lai của ngươi nha, Phương Tranh yên lặng nhìn vẻ mặt say sưa của La Nguyệt Nương, trong lòng lặng lẽ nói.
“ Ta là nhị đương gia của ngươi, là trợ thủ của ngươi, là bầu bạn của ngươi, cũng là…tiểu áo bông thiếp thân của ngươi.” Phương Tranh cười nói.
La Nguyệt Nương ha ha cười, khéo tay đổ bầu rượu, lại hướng ngay miệng bầu uống một ngụm.
“ Đương gia, ngươi làm sao vậy?” Phương Tranh thấy nàng uống liên tiếp, trong lòng không nhịn được có chút đau lòng.
La Nguyệt Nương ợ lên một tiếng, hàm hàm hồ hồ nói: “ Ngươi…ngươi nói, ta giống loại nữ nhân ong bướm lả lơi sao?”
Phương Tranh bĩu môi, lẩm bẩm nói: “ Ta thật mong muốn ngươi như vậy.”
“ Ngươi nói cái gì?”
“ A! Không có gì, đương gia, sao ngươi lại lả lơi ong bướm chứ? Huynh đệ trên núi ai chẳng biết ngươi nổi danh là trinh tiết liệt nữ, là một tòa đền thờ nghiêm chính vô cùng.”
La Nguyệt Nương