Phương Tranh không quản kinh hiểm, miệng kêu oa oa, húc đầu chém lung tung tựa như một kẻ điên, nhất thời người bịt mặt bị cảnh tưởng trước mặt làm cho rối loạn tâm tư, đã quên mất một thân võ nghệ của chính mình, tuy đang lâm vào thế hạ phong sử kiếm chống đỡ lại loạn đao pháp của Phương Tranh nhưng trong đầu của hắn vẫn không ngừng luân chuyển. Hắn không rõ, vì sao đám người Ảnh Tử kia lại đứng im bất động, chẳng nhẽ bọn hắn có tính có ăn sẵn?
Nhóm Ảnh Tử cũng chưa động, dùng ánh mắt trao đổi thì thầm với nhau nói: “ Ài, người này là ai nha? Quả thật có mắt không tròng, dám lộng thương trước mặt đại nhân của chúng ta.”
“ Không biết, nghe lạ tai không giống với người như chúng ta! Uy, người này từ đâu xuất hiện? Phải chăng hắn muốn ám sát đại nhân?”
“ A? Hắn sẽ không hành động ngu ngốc như vậy chứ? Chúng ta có bằng này người, mỗi người làm một bãi nước tiểu đều có thể khiến cho hắn chết ngộp, hắm còn dám ám sát sao? Có bị bệnh không?”
“ Hình như thật sự là đến ám sát, ngươi không nhìn thấy đại nhân bị thương sao? Hơn nữa, chúng ta mới vừa diễn trò vây công đại nhân, nào biết người này có phải đã lén trà trộn vào, tính toán muốn đục nước béo cò hay không?”
“ Có đạo lí! Chúng ta có cần giúp đại nhân một phen hay không?”
“ Không cần, ngươi nhìn xem đại nhân phi thường dũng mãnh, đao phong sắc bén, chiêu thức…..Khó lường như thế, tên bịt mặt kia tựa hồ sắp không chống đỡ được nữa rồi….Ân, nhỡ kĩ chỉ cần tùy thời đem cơ hội thể hiện cho đại nhân nổi bật là được rồi, như vậy tiền đồ của ngươi mới có hi vọng.”
“ A! Thì ra là thế, thụ giáo thụ giáo!”
Hai gã thành viên trong nhóm Ảnh Tử không thèm quan tâm đến Phương đại nhân cùng người bịt mặt đang đánh nhau hừng hực khí thế, lại ở một bên khách khí với nhau.
Đứng ở cách Phương Tranh không xa lắm, lúc này đầu óc của La Nguyệt Nương vẫn lâm vào trạng thái quay cuồng.
Trường chiến đấu ngày hôm nay thật sự vô cùng quỷ dị! Từ đầu cho tới cuối đều lộ ra vẻ không thích hợp.
Bao gồm cảnh tượng hiện tại, Phương Tranh đang múa đại đao nghiến răng nghiến lợi đuổi giết người bịt mặt, chuyện này cho qua cũng được đi, nhưng toàn bộ đám người mới vây công nàng cùng Phương Tranh như thế nào đều không thấy động tĩnh? Một tên cũng không.
Nhân cơ hội liền đứng ngu người như vậy, căn bản nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng qua lấy một cái, toàn bộ ánh mắt đều chăm chú quan sát Phương Tranh đại triển thần uy, thần sắc trong mắt lộ ra biểu tình hưng phấn, thật kiến cho người ta phải hoài nghi, nếu Phương Tranh đuổi giết đến đoạn phấn khích thì đám người kia không chuẩn sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi cũng nên. Thái độ của bọn chúng đều điềm nhiên nhãn nhã, tựa hồ dường như cùng đám người mới vừa vây công nàng hoàn toàn là hai nhóm khác nhau, La Nguyệt Nương trầm ngâm suy nghĩ, không biết có nên bước ra khiêu chiến cùng bọn chúng, hay là đứng nguyên lược trận cho Phương nhị đương gia, hắn đuổi giết người bịt mặt đừng có gặp sơ xuất gì mới tốt, tình huống vạn phần khó xử, nhất thời La Nguyệt Nương cũng không có chủ ý.
Trong lúc đó đôi mắt xinh đẹp lại lơ đãng nhìn về phía Phương Tranh, trong lòng của La Nguyệt Nương bất tri giác có chút nhộn nhạo khác thường. Hắn, vì cứu ta mà bị thương, nói như thế chẳng phải là hắn đã yêu thích ta đi sao? Nếu hắn không thích ta, như thế nào lại ở trong vòng vây trùng điệp mà vẫn đạo nghĩa không hề chùn bước vọt tới bên cạnh ta, cùng ta đồng sanh đồng tử? Trước kia nghe người ta nói, nam nhân trong thiên hạ đều là hạng người phụ bạc, hắn không có võ công mà còn khẳng khái chịu chết vì ta, nam nhân như thế thật sự là hạng người phụ bạc sao? Lại nói, hắn….hắn cùng ta ngủ qua một đêm, hắn cũng khinh bạc ta rồi, nữ tử chỉ có thể theo một người mà thôi…Nhưng hiện tại nên làm như thế nào? Còn Triệu Tuấn thì phải làm sao bây giờ? Nếu ta hủy hôn, phụ thân ở dưới cửu tuyền có trách cứ ta hay không? Lão thiên gia a! Thật sự là khó xử muốn chết!
Nghĩ đến đây, La Nguyệt Nương khinh nhẹ lông mày kẻ đen, căn môi, đôi mắt u oán nhìn vào bóng lưng Phương Tranh, bộ dạng giận dỗi khiến cho nàng càng lộ ra thêm vài phần phong tình của nữ nhân.
Đáng tiếc bộ dạng phong tình vạn chủng của La Nguyệt Nương, Phương Tranh không có phát hiện được, hiện tại hắn còn đang bận rộn nhiều việc, chính là múa đao chém người.
Hiện tại trong lòng hắn đang tràn ngập bi phẫn.
Đang hảo hảo diễn xuất tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thì bị tên vương bát đản này phá hỏng, hắn còn cố chấp nghĩ rằng tên bịt mặt này chính là thủ hạ có mắt không tròng của hắn, cho nên một bên hắn dùng sức múa đao chém, một bên khinh bỉ mắng to: “ Con mẹ nó, dám phá hỏng hảo sự của lão tử! Còn đem thương lộng trước mặt lão tử, ngươi có bao nhiêu cái đầu để cho ta chặt? Trở về kinh thành ngươi chuẩn bị tâm lí vào trong thiên lao ngồi sám hối đi! Còn phải đền lão bà cho ta nữa!”
Vừa mắng vừa chém đinh đinh đương đương như một tay thợ làm nghề nguội lạnh, Phương Tranh cao ngạo mắng thằng cháu trai cả nửa ngày nhưng vẫn chưa hết cơn giận dữ, cuối cùng có thể là do hắn đã quá mệt mỏi không thể nâng đao lên mà chém được nữa, đành phải ném nó trên mặt đất, chính mình thì ôm ngực thở dốc.
Cúi đầu vừa nhìn, thấy đại đao trong tay đã bị hắn chém một mạch vài ngụm khẩu khí, có những chỗ đã mẻ cả một miếng lớn, đủ có thể nhận ra được mới vừa rồi Phương đại nhân có bao nhiêu tức giận.
Người bịt mặt thấy Phương Tranh dừng lại tạm nghỉ, hắn cũng không không khách sáo mà hít lấy từng ngụm dưỡng khí. Chuyện hôm nay thật sự khiến cho hắn nghĩ không ra, nhưng mặc kệ chuyện này có hợp lí hay không, nhiệm vụ của hắn là giết chết Phương Tranh cùng La Nguyệt Nương, hiện tại nhiệm vụ không hoàn thành, tay không trở về, tất nhiên chỉ có một con đường chết mà thôi. Nếu muốn tự cứu lấy chính mạng sống của mình, như thế nào cũng phải giết được hai người này, bằng không trở về sẽ không có thu hoạch để hồi báo.
Nghĩ tới đây trong mắt người bịt mặt hung quang đại thịnh, nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, ánh mắt tản mát ra sát khí bức người.
Ngay tức thì thân hình của hắn nhoáng lên một cái, lăng không phóng tới trước mặt Phương Tranh, trường kiếm trong tay nhanh như thiểm điện xuất ra, công tới hướng Phương Tranh muốn đoạt tánh mạng của hắn.
Chuyện tình diễn ra quá mức bất ngờ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phương Tranh chỉ thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, trong lòng kinh hãi theo bản năng dùng tay ngăn cản, người bịt mặt dùng thanh trường kiếm sắc bén lưu lại ở trên cánh tay của Phương Tranh một vết thương thật dài.
Đám Ảnh Tử vốn nhìn thấy được Phương Tranh đang chiếm thượng phong, chủ quan nghĩ rằng thân thủ của người bịt mặt cũng chẳng ra thể thống gì, bởi vậy tâm tư đều thả lỏng cảnh giác. Hiện giờ bỗng nhiên người bịt mặt huy động một kiếm phản kích khiến cho mọi người đều hoa dung thất sắc, sao lại như thế này được? Tại sao lại thua?
La Nguyệt Nương chứng kiến Phương Tranh đang lâm vào nguy cấp, thầm kêu một tiếng bất hảo, nhanh chóng căng chân hướng Phương Tranh chạy tới. Lúc này đám Ảnh Tử như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng dũng mãnh đứng lên mắng chửi lộn xộn, nhưng vạn bất đắc dĩ chính là Phương Tranh truy sát quá mức tích cực, cho nên đã cách mọi người ở khoảng một quãng khá xa.
Phương Tranh cũng như người trong mộng, hơi giật mình nhìn vết thương còn mới ở trên cánh tay, máu tươi không ngừng trào ra bên ngoài, trong lòng hắn có chút khóc không ra được nước mắt. Hôm nay là ngày gì nha? Phải chăng trong mệnh ta đã chú định, hôm nay gặp phải tai ương huyết quang?
Bi phẫn ngước đầu lên, Phương Tranh dùng một loại ánh mắt tràn ngaaoj chỉ trích nhìn người bịt mặt, u oán thê thanh nói: “ Ngươi lại chém ta!”
Người bịt mặt một kích không đắc thủ nhất thời ngẩn người trong chốc lát, chứng kiến mọi người đã sắp sửa đuổi theo tới, trong mắt người bịt mặt chợt lộ ra hung quang, trong kiếm trong tay xuất ra, hướng ngực Phương Tranh mà công tới.
Thẳng cho đến lúc này Phương Tranh mới ý thức được tình huống có chút không giống với bình thường, người này không phải thành viên trong nhóm Ảnh Tử a, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn rõ ràng là muốn lấy cái mạng già của ta nha!
Nghĩ tới đây thì trường kiếm của người bịt mặt đã muốn chạm đến ngực của Phương Tranh rồi.
Không thể không may mắn, nhiều lần qua Phương Tranh thường tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh nghiệm lại cứu hắn thêm một lần. Đầu óc của hắn căn bản chưa kịp lo lắng, hành động giống như phản xạ có điều kiện hướng bên cạnh mà lao sang, một luồng phong mang sắc bén sượt qua bên người hắn, lại rơi vào khoảng không.
Lợi dụng người bịt mặt còn chưa kịp thu chiêu, Phương Tranh quát to một tiếng, tiếp theo liền quay đầu bỏ chạy, La Nguyệt Nương cùng đám Ảnh Tử đang đuổi theo nhằm mục đích muốn bảo hộ an toàn cho hắn, chỉ thấy Phương Tranh sắc mặt hoảng sợ đang hướng bọn họ chạy tới, phía sau là thân ảnh của người bịt mặt.
Phương Tranh một bên vừa chạy một bên vừa hô lớn: “ Sớm đã bảo đám vương bát đản các ngươi đừng có che mặt giống như một đám ăn trộm, các ngươi nhất định không nghe, hiện giờ thì tốt lắm, bị người ta trà trộn vào hàng ngũ mà còn không hề hay biết, lão tử bị đám các ngươi hại chết rồi.”
Nếu luận về bỏ chạy thì Phương Tranh quả nhiên có bản sự, tự nhiên người bịt mặt ở phương diện này còn kém hơn so với hắn rất nhiều. Phương Tranh thân hình hóa thành một luồng khói mỏng, nhanh như thiểm điện chớp mắt đã không còn nhìn thấy được bóng dáng, người bịt mặt ngơ ngác nhìn theo phương hướng mà bóng lưng của hắn biến mất, ngắn ngủi lâm vào ngạc nhiên.
Này, phải chăng là hắn biết khinh công?
Đám Ảnh Tử cũng ngạc nhiên, Phương đại nhân chạy trốn chẳng có gì lạ, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng mấy người chúng ta đang tiến lên bảo hộ ngươi, ngươi lại đi chạy nhanh như thế? Mọi người sao có thể đuổi kịp ngươi a?”
Người bịt mặt thấy có muốn đuổi kịp Phương Tranh cũng là không có khả năng, đành phải ngừng lại cho khỏi phí công. Vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy La Nguyệt Nương ngơ ngẩn nhìn theo phương hướng Phương Tranh biến mất, thần sắc trong mắt đã tràn ngập một mảnh mê man khó hiểu. Người bịt mặt quá hung tính, trường kiếm trong tay huy lộng lên, hướng tới phía La Nguyệt Nương công đến.
Phương Tranh và La Nguyệt Nương dù sao cũng cần phải chết một người, nếu không mình trở về như thế nào hồi báo nhiệm vụ?
Song La Nguyệt Nương tuy rằng thần sắc còn đang phân vân bất định nhưng dù sao cũng là người luyện võ, cảm giác được có một đạo sát khí hướng nàng bức tới, nhất thời theo bản năng giương kiếm lên ngăn cẳn chiêu công “ đing đang” một tiếng, binh khí của hai người giao nhau phát ra những tiếng kêu thanh thúy.
Đám Ảnh Tử đưa mắt nhìn nhau, hôm nay mọi người cùng nhau chơi đùa cả nửa ngày, đương nhiên bọn hắn biết La Nguyệt Nương chính là người trong lòng của Phương đại nhân, hiện giờ đệ ngũ phu nhân tương lai đang chiến đấu cùng thích khách, bọn hắn cũng muôn tiến lên hỗ trợ, nhưng chỉ là mới vừa rồi còn đánh nhau một trận sống chết cùng với La Nguyệt Nương, hiện tại xông lên chỉ sợ nàng lầm bọn họ là muốn giúp thích khách đối phó nàng thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây mọi người bất tri giác lại vạn phần khó xử, giúp không được mà không giúp thì không ổn, đành phải đem hai người đang đánh nhau sống chết này bao vây lại, tùy thời mà hành động.
Phương Tranh một đường chạy đã muốn sắp ra khỏi hậu sơn, gió thổi vù vù tạt vào hai bên má khiến cho hắn cảm thấy đau rát, chạy được một lúc bỗng nhiên hắn ngừng lại, trong lòng dần dần có chút mơ hồ.
Ta làm sao phải chạy? Trong rừng trúc còn có một đám thủ hạ, còn có một cái nữ nhân võ nghệ cao cường, thích khách muốn giết ta căn bản là không có khả năng, vì sao ta phải chạy? Hơn nữa, lão tử lại không có làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao lại phải chạy? Quái sự cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình sợ chết, gặp phải nguy hiểm mà bỏ chạy cũng hoàn toàn là theo bản năng mà thôi.
Phương Tranh đứng ở trên sơn đạo lặng người suy ngẫm tình huống, tiếp theo cắn răng một cái, mẹ nó! Vì cái gì mỗi lần đều là ta chạy trối chết? Thích khách không thể chạy một hồi sao? Thật vất vả mới tạo dựng được hình tượng anh hùng ở trước mặt La Nguyệt Nương, ta đây vừa chạy, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt một giờ hay sao? Sau này nàng sẽ nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào a?
Vạn nhất sau này nàng đặt cho ta một cái ngoại hiệu “Phương bôn tẩu” thì ta phải biết làm sao đây? Chẳng lẽ phải hổ thẹn mà tự sát sao?
Không chạy! Như thế nào đi chăng nữa cũng không thể chạy được! Bên lão tử người đông thế mạnh, thích khách chỉ có một người, ta hẳn là không nên bị hắn dọa cho đến mức chạy trối chết mới phải chứ, tương lai không chỉ có La Nguyệt Nương mà đối mặt với đám thuộc hạ cũng thật ngượng ngùng. Bất luận đối nhân hay là xử thế