Cùng hai vị lão bà giằng co kịch liệt, sau một lúc náo loạn, Phương Tranh thật sự không còn nhịn được nữa, hai vị mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt quần áo bại lộ, hoạt sắc sinh hương, đang lúc nên giục ngựa giơ roi, cầm sắt cùng hòa hợp, lại nhắc tới La Nguyệt Nương là chuyện gì đây?
Vì vậy Phương Tranh thẳng thắn động tay không động miệng, cợt nhả thi triển sờ mó thần công, đem hai vị lão bà khiến cho thở gấp hổn hển, thân thể nóng ran, Trường Bình và Yên Nhiên vốn tưởng niệm Phương Tranh thật lâu, thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị Phương Tranh vỗ về chơi đùa, nhất thời sĩ khí tan rã, lúc này hai nàng cũng bất chấp tính toán vấn đề của La Nguyệt Nương, hai nàng sóng mắt hàm xuân, mị ý dạt dào nhìn Phương Tranh, tuy thẹn không dám mở miệng mời mọc, nhưng lúc này không lời nói còn hay hơn nói, Phương Tranh thấy thế vui mừng, tránh thoát trọng tâm câu chuyện mẫn cảm về La Nguyệt Nương, chuyện cùng hai lão bà đồng giường từ nay về sau cũng không còn là mộng tưởng. Phương Tranh ha ha cười, mỗi tay ôm một người, lăn tròn trên chiếc giường rộng thùng thình, cười to nói: “ Hai vị tiểu mỹ nhân, các nàng theo ta đi.”
Đêm nay cảnh xuân vô hạn, hương thơm lan tỏa trướng phù dung. Ánh nến lấp lánh cẩm tú, khắp phòng tràn đầy tiếng ngâm khe khẽ, kéo dài cả đêm xuân đến tận bình minh…Trời tản sáng, lúc này ba người mới lặng lẽ hành quân, Yên Nhiên không còn chịu nổi, đã nặng nề ngủ từ lâu, Trường Bình thỏa mãn ôm thắt lưng Phương Tranh, câu có câu không cùng hắn trò chuyện.
“ Phu quân, ngươi mất tích mấy ngày nay, thiếp thân và mấy muội muội có thương lượng một chút, xuất ra hơn mười vạn lượng bạc lần trước, sửa sang lại tòa nhà của Phan thượng thư do phụ hoàng ban cho chúng ta, hiện tại còn đang khởi công.” Trường Bình dựa vào trong lòng Phương Tranh, giống như con mèo nhỏ, khẽ ngáp.
Phương Tranh cười nói: “ Vậy cũng tốt, Phương gia khai sản nghiệp, sau này ở trong kinh thành xây nhiều biệt viện, mỗi một lão bà đều có phần. Được rồi, còn dư được bao nhiêu tiền? Phu quân tại ổ cướp bị người lột sạch sẽ, ngày mai gọi trướng phòng đưa cho ta chút bạc để dùng.”
Trường Bình nghe vậy tức giận trợn mắt: “ Không được! Có người nói với ta, nói nam nhân có tiền liền đồi bại, trên người ngươi có bạc khẳng định sẽ tới thanh lâu thuyền hoa lêu lổng, không thể cho ngươi!”
Phương Tranh cứng lại, hắn thật sự có suy nghĩ này. Dự định ngày mai kêu Mập Mạp cùng Phùng Cừu Đao đi thanh lâu uống rượu hoa.
Phương Tranh hổn hển nói: “ Là ai? Ai nói cho nàng? Thật quá thiếu đạo đức! Ai có tâm lý âm u như thế? Nam nhân có tiền liền đồi bại sao? Ta không có tiền cũng có thể làm xấu.”
“ Ân?”
“ Ta là nói, lão công nàng từ trước tới nay trong sáng như Thiên Sơn tuyết liên, dù gần bùn vẫn không bị nhiễm, làm sao lại đồi bại chứ? Đừng tin lời người khác nói bậy.”
“ Hừ! Kẻ nói bậy kia chính là mẫu phi của ta, thế nào? Ngươi có thành kiến?” Trường Bình ghé vào trong lòng Phương Tranh, giương nanh múa vuốt như một con sư tử cái.
Lý quý phi? Kháo! Phương Tranh khóc không ra nước mắt, mẹ vợ a, tiểu tế đối với ngài thật sự rất không tệ, vỗ mông ngựa đến rung trời, tiểu lễ vật ngày nào cũng tống vào cung, ngài làm gì lại giật dây cho nữ nhi bóp hầu bao của ta vậy? Ta có tiền chiêu ngài chọc ngài sao?”
“ Không…không thành kiến.” Phương Tranh bật người liền cười nói: “ Mới vừa rồi nghe nhạc mẫu đại nhân nói một phen, phát hiện trong lời nói tràn ngập chính xác, một châm thấy máu, một lời trúng đích. Xem lại những nhân vật phong lưu từ xưa đến nay, quả nhiên đều là kẻ có tiền liền học hư, có tiền đều không phải là người tốt, nhân phẩm thấp, tố chất đạo đức bại hoại.”
Phương Tranh vừa nói, vừa tính toán trong lòng.
Lão bà không cho tiền thì thôi, may là lúc trước giải quyết Phan thượng thư còn để lại một tay, hậu hoa viên trong biệt viện của Phan thượng thư còn chôn mười rương hoàng kim, hắc hắc, trứng gà không thể đặt chung một rổ, những lời này đúng là hiểu biết chính xác!
Ai biết Trường Bình liếc mắt nhìn vẻ mặt cười gian của Phương Tranh, nàng cũng tỏ ra biểu tình như cười như không, ra vẻ lơ đãng nói: “ Được rồi, trước đây vài ngày ta có thu nhập vào trướng phòng của Phương gia mười rương hoàng kim, bà bà còn liên tục khen ta giỏi giang đó.”
Phương Tranh há hốc mồm: “ Mười…mười rương hoàng kim?”
Vì sao ta có một loại dự cảm rất bất tường?
Trường Bình gật đầu, dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực Phương Tranh: “ Đúng rồi, từ hậu hoa viên trong biệt viện của Phan thượng thư đào ra, hì hì, thật sự là trời giáng tiền của phi nghĩa cấp Phương gia ta nha.”
Phương Tranh nghe vậy như bị sét đánh, lắp bắp nói: “ Nàng…nàng…nàng làm sao biết…”
Chẳng lẽ lão già Phan thượng thư báo mộng cho nàng sao?
Trường Bình cười tươi như một con tiểu hồ ly mới trộm được mấy trăm con gà: “ Đây còn phải đa tạ phu quân đại nhân, trước đó vài ngày ngài ngủ nói mớ, đem chỗ chôn hoàng kim kể lại cực kỳ rõ ràng, hơn nữa nói một lần lại một lần, dường như rất sợ thiếp thân không đào đúng chỗ, hì hì, phu quân thật sự là người tốt.”
Con mắt Phương Tranh trợn tròn, vô ý thức lấy tay che miệng.
Ngày tháng hôm nay, thật sự không có cách nào trôi qua!
“ Phu quân, phu quân làm sao vậy?”
“ Ta…ta liều mạng với nàng!”
“ Ai nha, phu quân, ngươi nhẹ tay, làm đau ta rồi.”
“ Nàng bồi vàng cho ta! Ô ô…”
“ Đã sung nhập vào trướng phòng của Phương gia, không lấy ra được nữa, hì hì, ngươi nói ngươi là một đại nam nhân, còn giấu tiền riêng làm gì, thật là mất mặt phải không?”
Lúc Phương Tranh tỉnh lại đã không biết giờ nào. Hai nàng đã rời giường từ lâu, không thấy bóng dáng.
Phương Tranh nằm trên giường, vẻ mặt cầu xin, than thở liên tục.
Được, thiếu gia lại biến thành kẻ nghèo hàn rồi. Thực sự rất bất thường, lẽ ra hắn là con trai độc nhất của Hoa triều thủ phủ, toàn bộ Hoa triều không thiếu tiền tiêu nhất chính là hắn mới phải, cũng không biết vì sao, hắn luôn luôn xuất hiện tình trạng không có đồng xu, tỷ như hiện tại.
Bạc a! Tiền a! Cổ đại cũng giống như hiện đại, không có tiền nửa bước khó đi, vấn đề là, đi đâu kiếm tiền đây? Bạc của hiệu buôn Phương gia khẳng định không thể động, Phương Tranh hiện tại có phá sản, cũng không thể dùng bạc của gia đình đi ra ngoài sống phóng túng, các lão bà đã cực khổ sắp xếp giải quyết chuyện nhà Phương gia thật rõ ràng, bản thân mình không giúp được gì thì thôi, cũng không thể cấp thêm phiền phức cho các nàng.
Mình đầu tư Ngọc Như Trai và thu mua mấy nhà thanh lâu cũng không đụng tới được, Phượng tỷ và Yên Nhiên nắm giữ rất kỹ, các nàng khẳng định không vui cấp cho mình. Nói lại Trường Bình đúng là khôn khéo, hôm nay mấy lão bà về cùng một phe, đối với nàng hoàn toàn thuần phục nghe lệnh, nàng nói không ai dám không nghe.
Phải nghĩ biện pháp khác kiếm tiền.
Phương Tranh còn đang suy nghĩ, lúc này có người hầu báo lại, Phúc Vương điện hạ đến bái phỏng.
Mập Mạp vừa vào cửa liền kêu khổ: “ Phương huynh oa! Ngươi không biết oa! Mấy ngày nay ngươi mất tích, ngày tháng của ta qua thật thê thảm.”
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, ta còn thê thảm hơn ngươi đây, có ai gặp qua Hoa triều thủ phủ không một đồng xu chưa? Ai dám kêu thảm hơn ta?
Mập Mạp không đợi Phương Tranh nói, một đống nước mũi nước mắt bắt đầu kể ra thảm trạng mấy ngày nay: “ Lúc ngươi mất tích, ta ở Lại Bộ thật là khổ cực, không tìm được ai tương trợ. Một mình ta cô chưởng nan minh( một bàn khó vỗ), các đại thần luôn đối kháng với ta. Điều này cũng không nói, nhiều thời gian ta phát ra công văn trong nha môn Lại Bộ đều bị mấy tên giảo hoạt trong triều bằng mặt không bằng lòng, cố ý kéo dài hoặc giam lại, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm ra lỗi của bọn họ, khiến cho ta thật sự nghĩ muốn giết người nhưng lại tìm không ra đối tượng, chuyện này ta lại không thể hướng phụ hoàng bẩm báo, sợ lão nhân gia thất vọng đối với ta, ai, nói chung, một chữ, quá khổ!”
Phương Tranh thoải mái vỗ vỗ vai hắn, nói: “ Được rồi, hiện tại ta đã trở về, hai chúng ta liên thủ, không tin đám giảo hoạt trong triều dám không mua trướng, đừng quên, ta còn có trách nhiệm giám sát đôn đốc các quan viên.”
Vẻ mặt Mập Mạp vui mừng gật đầu, sau đó sắc mặt bỗng nhiên suy sụp xuống, úc úc nói: “ Ngươi có biết Thọ Vương và Anh Vương đã vào kinh không?”
Phương Tranh gật đầu nói: “ Tối hôm qua mới biết, thế nào? Hai vị vương gia này có khúc mắc với ngươi?”
Mập Mạp cười khổ nói: “ Khúc mắc cũng không đến nỗi, dù sao quan hệ giữa ta cùng bọn họ vẫn luôn không mặn không nhạt.”
Vừa nói Mập Mạp hình như có cảm khái, uống rượu than thở: “ Sự đau khổ khi sinh trong nhà đế vương là ở đây, quyền thế và tài phú của đế vương thật sự quá lớn, lớn tới mức làm con người mất hết thân tình và lương tâm, ta và Mật nhi từ nhỏ đã không thích ở trong cung, chính là bởi vì xem qua quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, tàn khốc tranh đấu, dù là huynh đệ, dù là phu thê, kỳ thực kết quả là không thể tránh khỏi làm mang dị tâm, cuối cùng khiến cho xung đột binh nhung.”
Phương Tranh hình như có sở ngộ, gật đầu nói: “ Ý của ngươi là, lần này Thọ Vương và Anh Vương vào kinh, là không có ý tốt, muốn nhân lúc hoàng thượng tuổi già, dự định lúc giao tiếp quyền lực, cùng thái tử và ngươi tranh một lần?”
Mập Mạp vô lực thở dài nói: “ Không phải thì còn mục đích gì? Bọn họ không có khả năng từ ngàn dặm vào kinh mừng thọ chứ?”
Phương Tranh cũng thở dài.
Muốn đỡ Mập Mạp leo lên vị trí thái tử, độ khó càng lúc càng lớn, hiện giờ thái tử ca ca kia còn chưa bị lật xuống, lúc này lại thêm hai người, mấy nhi tử của hoàng thượng, thật đúng không ai là ngọn đèn cạn dầu.
Trong đầu Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới một người, liền hỏi: “ Còn Thái Vương đâu? Vì sao hắn còn chưa tới kinh thành tham gia náo nhiệt?”
Mập Mạp cười nói: “ Thái Vương một lòng quả dục, từ trước đến nay không thích tranh danh đoạt lợi, lúc này không biết đang ở nơi nào du sơn ngoạn thủy, trong mấy huynh đệ, ta cùng Thái Vương tương đắc nhất.”
Cuối cùng nhà các ngươi cũng còn có người có phẩm mạo cũng được, vốn trong kinh thành đã vô cùng phức tạp, lúc này lại tới thêm hai vương gia, vậy không phải thêm phiền phức sao?
Phương Tranh thình lình hỏi: “ Nhân phẩm của Thọ Vương và Anh Vương ra sao?”
Mập Mạp ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười: “ Ngươi hỏi điều này để làm chi? Loại thời gian phức tạp này bọn họ lại vào kinh thành để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhân phẩm có thể tốt bao nhiêu? Dù sao thì kém hơn ta.”
“ Hắc, nhiều ngày không gặp, công phu da mặt của Mập huynh luyện được càng ngày càng dày.”
Mập Mạp ngại ngùng cười cười: “ Cũng là theo ngươi học thôi.”
Phương Tranh trầm ngâm nói: “ Kỳ thực hai người họ vào kinh, sốt ruột nhất cũng không phải là hai chúng ta.”
Đôi mắt Mập Mạp sáng lên: “ Ngươi muốn nói, thái tử càng sốt ruột?”
“ Đương nhiên, hiện tại bên ngoài không phải đang đồn đãi hoàng thượng có ý thay đổi thái tử sao? Loại thời khắc mẫn cảm này, lại tới thêm hai vị vương gia, ngươi nói thái tử không nháo tâm sao? Mắt thấy vị trí thái tử khó giữ được, người cùng giành với hắn ngày càng nhiều, hắn có thể không gấp sao?”
Mập Mạp cười nói: “ Vậy chúng ta tạm thời đừng làm gì là được, nhượng hai vị vương gia đấu pháp với thái tử.”
Phương Tranh cười nhạo: “ Ngươi nghĩ thật hay! Chủ ý ngồi yên thủ lợi ngư ông, ngươi cho là một mình ngươi biết làm sao? Không chuẩn tất cả mọi người đều đang nghĩ như vậy. Nếu ngươi đã tranh vị trí này, đừng mơ tưởng đặt mình ra ngoài. Hơn nữa ngươi có nghĩ tới không, vị thái tử ca ca của ngươi không phải kẻ lương thiện, mắt thấy người sẽ giành vị trí với hắn ngày càng nhiều, khó bảo toàn hắn sẽ không bị ép gấp như chó nhảy tường, học học theo lão sư Phan thượng thư của hắn.”
Mập Mạp nghe vậy kinh hãi, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đè thấp thanh âm nói: “ Ngươi là nói, thái tử sẽ suất quân bức vua thoái vị?”
Phương Tranh trợn mắt nói: “ Vậy còn không rõ sao? Thế lực trong quân của thái tử không nhỏ, nếu