Bên trong biệt viện Phương phủ.
“ Nàng ta là ai?” Trường Bình hai tay vòng trước ngực, một bộ dạng hung ác tiểu tức phụ, tiếu nhãn rõ ràng không có thiện chí nhìn chằm chằm vào Diệp Linh Nhi đứng ở phía sau lưng Phương Tranh.
Yên Nhiên cùng Tiểu Luc ở phía sau cánh cửa ghé đầu ra quan sát, tò mò nhìn Diệp Linh Nhi, trong ánh mắt vạn phần phức tạp.
Phương Tranh thở dài, hắn cảm giác được chỉ số thông minh của mình gần đây được đề cao rất nhiều, cơ bản sự tình gì đều có khả năng dự liệu được, ngay cả thái độ hiện tại của Trường Bình.
“ Nàng, nàng đương nhiên là nữ tử, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra được sao?” Phương Tranh cười hì hì nói.
Trường Bình mày liễu dựng lên, cả giận nói: “ Sự tình của nữ thổ phỉ kia còn chưa nói rõ ràng đâu, ngươi lại mang về thêm một người, Phương Tranh ngươi là tên hỗn đản! Phải chăng ngươi muốn đại viện Phương gia chật kín nữ nhân thì ngươi mới thỏa mãn hay sao?”
Nhắc tới La Nguyệt Nương trong lòng Phương Tranh dâng lên một cỗ bi thống mạc danh kì diệu, nàng hiện giờ đang ở phương nào? Còn ở Thanh Long sơn hiệu lệnh hai trăm tên thổ phỉ mà chặn đường mãi lộ hay không?
Trường Bình thấy sắc mặt của Phương Tranh sa sầm, không khỏi đau lòng, bước lại gần ôn nhu nói: “ Lam sao vậy? Ta nói đến La Nguyệt Nương thì ngươi mất hứng sao?”
Phương Tranh lắc đầu, cười nói: “ Không phải, ta đang tự hỏi một biện pháp, để ngươi đồng ý cho La Nguyệt Nương bước vào cửa.”
Trường Bình khinh nhẹ cái mũi, hừ giọng nói: “ Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đời này ngươi đừng có hi vọng!”
Phương Tranh cứng người, muốn La Nguyệt Nương bước vào cửa Phương gia, quả nhiên là gánh nặng đường xa a.
“ Đừng nói hươu nói vượn nữa! Nói mau, nữ nhân này là ai?” Trường Bình hung như con ba ba chỉ tay vào Diệp Linh Nhi, hỏi.
Phương Tranh nhãn cầu chuyển động, biểu tình biến đổi kịch liệt, trầm giọng nói: “ Nữ nhân này, nàng thật ra là thân muội muội của ta.”
“ Cái gì?” Ngay cả bản thân Diệp Linh Nhi là người trong cuộc và mọi người có mặt tại đương trường đều đồng thời giật mình sợ ngây người.
Một lát sau, Diệp Linh Nhi mặt hoa đỏ bừng, vội vàng lắp bắp nói: “ Ngươi….Ngươi chớ có nói nhảm….”
Phương Tranh hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, lại như một gã đạo tặc lấm lét quan sát phản ứng của chúng nữ, tiếp theo đau đớn vô bỉ nói: “ Nàng tên là Diệp Linh Nhi, đến từ Nhạc Châu, chính là nữ nhi tư sinh của phụ thân ta ở bên ngoài!”
“ Cái gì?” Lại thêm một tiếng sấm nổ ngang tai chúng nữ. Trường Bình hồ nghi, thần tình nghi hoặc đánh giá Phương Tranh, hỏi : “ Thật hay giả vậy?”
Vì muốn cho Diệp Linh Nhi an toàn ở tạm trong Phương phủ, phụ thân, lão nhân gia ngài liền chịu điểm ủy khuất này đi!
Phương Tranh biểu tình trang nghiêm, khẳng định nói: “ Đương nhiên là sự thật, ngươi cảm thấy được ta có mao bệnh thích nhận người lạ làm thân muội muội sao?”
Trường Bình hai mắt mở lớn, lặng thần nhìn chằm chằm vào Diệp Linh Nhi không hề chớp mắt lấy một cái, sau một lúc lâu ánh mắt hung ác sớm đã tiêu thất, ngược lại chuyển thành xấu hổ, biểu tình có chút sợ hãi nhìn Diệp Linh Nhi, ngón tay nhỏ của nàng mân mê chéo áo, một bộ dạng e ngại khi đại tẩu nhìn thấy tiểu cô tử (em gái của chồng), quả thực khả ái.
Nhìn lại Yên Nhiên cùng Tiểu Lục, vốn hai người đang ở ngoài cửa nhìn trộm, thấy Phương gia ba đời độc tử không hiểu sao lại mọc từ đâu ra thêm một đại thành viên, hơn nữa còn là thân muội muội của phu quân, cho nên hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng dời bước từ ngoài cửa tiến vào, thân mật kéo tay Diệp Linh Nhi, bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Trường Bình đối mặt với Diệp Linh Nhi ngượng ngùng cả nửa ngày, bây giờ mới thân thiết kéo tay Diệp Linh Nhi, chen chúc cùng Yên Nhiên và Tiểu Lục ngồi sát lại một bên, dùng hành động này để biểu lộ nàng chính là đại tỷ trong nhà, sau đó mới hỏi han ân cần Diệp Linh Nhi, thân thiết nhiệt tình quả thực tựa như hai người là thân tỷ muội mười mấy năm rồi không gặp nhau.
Phương Tranh cười thầm, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi khi phát tác thì có bao nhiêu ngang ngạnh, đồng thời trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, cuối cùng cũng đem câu chuyện của quá khứ lừa gạt được, quay đầu lại giải thích cùng phụ thân một tiếng, nếu hiện giờ Diệp Linh Nhi không có chỗ nương tựa, không bằng diễn giả thành thực, rõ ràng nhận nàng ta làm thân muội muội đi.
Diệp Linh Nhi chân ướt chân ráo bước vào trong Phương phủ, hoàn cảnh xa lạ cho nên nàng có chút e ngại, thấy Phương Tranh cùng lão bà của hắn nói hươu nói vượn, vốn đang không muốn nhận thì lại bị Phương Tranh trừng mắt nhìn. Trong lòng của nàng không hiểu vị Phương đại nhân này có chủ ý như thế nào, bất quá nếu Phương đại nhân không muốn nàng giải thích, nàng liền phải biết nghe lời, thần tình quái dị ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, mặt hoa cười đỏ bừng tùy tiện để cho chúng nữ lôi kéo.
“ Phu quân, công công lão gia, lão gia thực sinh hài tử cùng người khác ở bên ngoài sao?” Trường Bình đối với Diệp Linh Nhi có chút cảm tình, tức thì lặng lẽ kéo Phương Tranh ra bên ngoài hành lang, nhẹ giọng hỏi.
Cũng đã lừa gạt đến một bước này, Phương Tranh đành phải tiếp tục kiên trì bảo lưu câu chuyện: “ Đó là đương nhiên, chuyện này tại Phương gia chúng ta cũng chính là tối cơ mật, chỉ có hai người ta cùng lão gia biết mà thôi.”
“ Thế vì sao bà bà không biết?”
“ Ngu ngốc! Nếu mẫu thân mà biết, phụ thân còn có thể sống được hay sao?” Mọi người đều hiểu, Phương lão gia sợ nhất chính là lão bà của mình, tần suất tương đối cao.
Trường Bình hai mắt vận chuyển, tức thì hưng phấn ngoe nguẩy lắc cánh tay Phương Tranh, không ngừng nói :” Mau kể , mau kể đi!” Trong phòng Yên Nhiên cùng Tiểu Lục thân mật tự giới thiệu bản thân mình với Diệp Linh Nhi, nhưng tai của các nàng lại đang lắng nghe câu chuyện bên ngoài cửa của Phương Tranh cùng Trường Bình.
Phương Tranh ngửa đầu nhìn trời, thở dài một hơi! Nữ nhân a! Những chuyện tào lao như thế này mà cũng cảm thấy thú vị! Cái này bảo ta làm sao mới có thể cải biên đây?
“ Khụ khụ! Nhiều năm trước kia đã lâu lắm rồi…” Phương Tranh hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí bắt đầu lừa gạt.
“ Lâu khoảng bao nhiêu năm rồi?” Người bị gạt rất chăm chú vào câu chuyện, yêu cầu Phương Tranh cần phải tỉ mỉ tinh chuẩn thêm một chút.
“ Ách….đại khái khoảng mười sáu năm trước đi…”
“ Nga, mau kể tiếp, mau mau!”
“ Ngươi có biết mười sáu năm trước Phương gia chúng ta chỉ là hành thương, lão gia đi Nhạc Châu chọn mua một số loại hàng hóa, sau đó tại nội thành Nhạc Châu quen biết một vị thiên kim tiểu thư.”
“ Tiểu thư này trong nhà làm nghề gì?” Trường Bình bát quái tò mò chen ngang hỏi Phương Tranh.
“ Ách, cũng giống như chúng ta, cũng hành nghề thương nhân, ân, đúng! Thương nhân! Ai, ta đang nói ngươi đừng ngắt lời có được không đây? Hại ta đều biên không nổi…khụ khụ, sai lầm rồi, là không nhớ lại được.”
Thần sắc có chút hổ thẹn nhìn Trường Bình liếc mắt một cái, Phương Tranh tiếp tục nói: “ Ngươi có biết mười sáu năm trước, phụ thân ta là một người hào hoa phong nhã, lãng tử tuấn kiệt như thế nào hay không, ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ta thì có thể tưởng tượng ra được. Cho nên sau khi thường xuyên qua lại, vị thiên kim tiểu thư kia liền âm thầm ái mộ phụ thân ta, tặng cho hắn vật đính ước, lại ám chỉ nàng không để ý khi bước chân vào làm thiếp nhà họ Phương, chỉ cần phụ thân ta nguyện ý cưới nàng là được. Nhưng phụ thân ta không dám đáp ứng nha, ngươi cũng biết mẫu thân của ta là một vị nữ trung hào kiệt có bao nhiêu cường hãn, trong mắt không nhịn được một hạt cát nào thổi qua, có khi nào lại cho phép phụ thân ta nạp vào một tiểu thiếp đây? Ài, điểm này ngươi cũng đừng học theo mẫu thân ta, dễ dàng tạo oan cảnh như bây giờ a!”
Phương Tranh càng nói càng hăng hái, hồn nhiên không chú ý tới sắc mặt của Trường Bình đang trở nên quái dị, thậm chí liên tục nháy mắt ra ám hiệu cho hắn, nhưng hắn lại không thấy được, vẫn đắm chìm vào câu chuyện tài tử tương ngộ giai nhân, không thể tự kiềm chế nổi cảm xúc.
….Sau đó phụ thân ta cự tuyệt vị thiên kim tiểu thư kia….
“ Vị tiểu thư kia đau khổ! Ai, lúc đó liền ngã bệnh. Nàng phải nằm mãi trên giường suốt nửa tuần mới khỏe lại, sau khi lành bệnh, càng nghĩ càng đau xót vô cùng. Nàng nghĩ, nếu không chiếm được trái tim của phụ thân ta, như vậy có được thân thể của phụ thân ta cũng tốt, ai! Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa sờ sờ chụp chụp…”
“ Phu quân…phu quân…” Thần sắc của Trường Bình cũng càng ngày càng quái dị, khuôn mặt xấu hổ nhỏ giọng kêu Phương Tranh.
Phương Tranh vẫn ngửa mặt lên trời cảm thán, đối với tiếng hô hoán của Trường Bình vẫn hồn nhiên không cảm giác, cố sự biên ra thật êm tai. Quả thật ngay chính hắn cũng bị cảm động.
“ Vì vậy, ở một đêm tối sấm chớp, vị tiểu thư si tình kia sờ soạng leo lên giường phụ thân ta, lúc đó phụ thân ta vạn phần ngượng ngùng, dưới ỡm ờ, liền thành tựu chuyện tốt, nhưng hiện thực thì luôn luôn tàn khốc, phụ thân ta khẳng định không thể cưới vị tiểu thư kia, dưới tâm tình hổ thẹn, sáng sớm hôm sau phụ thân liền rời khỏi Nhạc Châu, từng thề suốt đời cũng sẽ không bao giờ bước vào Nhạc Châu nửa bước. Mà vị tiểu thư si tình kia, mỗi ngày dùng nước mắt rửa mặt, từ đó về sau hai người cách xa nhau ngàn dặm, vì người yêu, mịt mù xa xăm.”
Trường Bình bỗng nhiên ho khan, còn ho rất kịch liệt. Mà Yên Nhiên và Tiểu Lục đang đứng sau cánh cửa nghe cố sự, chẳng hiểu vì sao cũng không còn thấy hình bóng.
Chẳng lẽ cố sự ta biên nghe không hay sao? Thế nào khán giả ngày càng ít? Phương Tranh ngượng ngùng vuốt mũi, bắt đầu đại kết cục: “ Buổi sáng phụ thân ta rời khỏi Nhạc Châu, vị tiểu thư kia đến đưa tiễn, phụ thân ta thấy nàng rơi nước mắt đầy mặt, không khỏi dị thường đau lòng, dưới sự đau buồn, viết xuống một bài tiểu từ tặng nàng, trong đó viết:
“ Hồng tô thủ,
hoàng đằng tửu.
Mãn thành xuân sắc cung tường liễu.
Đông phong ác,
hoan tình bạc,
nhất hoài sầu tự,
kỷ niên ly tác,
Thác! Thác! Thác.”
Tay mềm yếu
Rượu hoàng đằng
Thành xuân sắc, liễu xanh tường.
Gió đông lạnh
Ân tình bạc
Nỗi lòng buồn bã
Tháng năm tan tác
Sai ! Sai ! Sai!
“ Ai nha! Thật là hay! Phụ thân ta viết quá tuyệt vời! Màu sắc đẹp đẽ tuyệt diệu như vậy, thảo nào vị tiểu thư kia ái mộ như vậy đối với ông ấy, ai, hảo từ thiên cổ có một không hai như thế, nàng cho chút phản ứng có được hay không?”
Ánh mắt Trường Bình kinh hãi nhìn phía sau Phương Tranh, lộ ra dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.
“ Hay, quả nhiên là hảo từ!”
“ Sau khi cùng vị tiểu thư kia giao hợp, không ngờ lại mang thai, nàng đoán đi, tiểu hài tử kia chính là ai nào?” Phương Tranh đang biên cố sự thật hứng khởi, không ngờ còn biết chế tạo ra câu hỏi để suy đoán.
Ánh mắt Trường Bình dại ra, không hề phản ứng. Phương Tranh cũng không chú ý, tự hỏi tự đáp: “ Không sai! Chính là vị cô nương trong phòng kia, Diệp Linh Nhi. Nàng vẫn theo họ mẹ, vẫn cùng Phương gia ta thất lạc cho đến nay. Thẳng đến vài ngày trước, huynh muội chúng ta mới quen biết nhau. A, lần này thật sự là nhân gian tự có chân tình tại, một cành hồng hạnh xuất tường hoa.”
Biểu tình Trường Bình bỗng nhiên thống khổ che mặt, rên rỉ một tiếng.
Lúc này Phương Tranh mới chú ý tới Trường Bình đúng là không thích hợp: “ Mật nhi, nàng làm sao vậy? Vì sao nàng cũng làm ra biểu tình như đang có thai?”
Trường Bình bụm mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên, thò một tay ra chỉ chỉ phía sau Phương Tranh.
Phương Tranh vừa thấy động tác của Trường Bình, cảnh giác đột nhiên sinh ra, chỉ cảm thấy sau lưng có một cỗ sát khí âm trầm băng lãnh, thẳng thấm nhập da thịt, làm lông tóc hắn dựng đứng.
“ Nguyên lai phụ thân của ngươi còn có được một đoạn chuyện cũ khúc chiết uyển chuyển như vậy, hừ! Tốt!” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, Phương phu nhân mắt phượng ẩn hàm sát khí, sát khí thẳng trùng tận trời.
Phương Tranh nghe được thanh âm của bà, nhất thời cảm thấy chung quanh phạm vi mười trượng nhiệt độ không khí xoay chuyển, hạ thấp tới âm độ, trong đầu loạn thành một đoàn, một ý niệm điên cuồng thoáng hiện trong đầu: Xong! Tính mạng lão cha khó giữ được rồi!
“ Mẫu thân, hài nhi chỉ là vừa nói giỡn, lão nhân gia đừng xem là thật nha, đây là hiểu lầm…” Phương Tranh kinh khủng mở to hai mắt, run giọng giải thích.
Trường Bình ở bên cạnh dùng sức gật đầu phụ họa.
“ Có phải là hiểu lầm hay không, ta ngay mặt hỏi lão cha ngươi liền biết!” Phương phu nhân cười nhạt mấy tiếng, khẽ nâng áo, giống như đang diễn trên sân khấu kịch, theo nhịp trống thương thương thương, thêm thế đi sấm gió, thẳng tới hậu viện.
Phương Tranh và Trường Bình ngây ra tại chỗ, phu thê hai người chậm rãi xoay cổ, liếc mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu, Trường Bình giống như con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên, hét lớn: “ Còn ngây ra làm gì? Nhanh cứu người a!”
“ A! Cứu người!” Phương Tranh như ở trong mộng mới tỉnh, nhấc vạt áo, lòng như lửa đốt hướng hậu viện chạy đi, Trường Bình chăm chú đi theo phía sau hắn.
Phương Tranh vừa chạy vừa oán giận Trường Bình: “ Mẫu thân đại nhân đứng ngay phía sau, sao nàng còn không sớm nhắc nhở ta?”
Trường Bình thở hồng hộc, ủy khuất nói: “ Bà bà bắn ra thủ thế, muốn ta đừng ngắt lời ngươi nói chuyện. Ta dám không nghe lời của bà bà sao?”
Thật