Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Nhà mới


trước sau

Ngày hôm sau.
Sáng sớm Phương Tranh đã cho người gọi Ôn Sâm tới thư phòng nói chuyện. Hiện giờ Phương Tranh là một nhân vật cực kì thân tín của hoàng đế, được giao nhiệm vụ làm đầu lĩnh của nhóm Ảnh Tử. Mà trong giai đoạn này hoàng đế tuối già thân thể ngày thêm trầm trọng, cho nên nhất cử nhất động của nhóm Ảnh Tử cũng đều bị người ta chú ý nhiều hơn. Phương Tranh muốn đem Ảnh Tử nắm chặt ở trong tay của mình, chứ không phải là ở trong tay của hoàng đế.
Nói cho dễ nghe thì chuyện này được gọi là gặp thời lộng quyền, dù sao hoàng thượng đang lâm trọng bệnh mỗi ngày tinh lực cũng chỉ có hạn, có thể để ý chuyện tình cũng không nhiều lắm.
Còn nói không dễ nghe thì cái này gọi là có tâm tư không thuần phục, cơ cấu mà triều đình bỏ nhiều công sức cùng tiền bạc ra bồi dưỡng, Phương Tranh lại muốn tiếp nhận toàn bộ quyền hạn dùng nó làm vũ khí để tranh đoạt quyền lợi. Nếu văn võ bá quan trong triều mà biết được, cho dù Phương Tranh có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
Ôn Sâm bước vào thư phòng liền khom lưng nói: “ Thuộc hạ bái kiến Phương đại nhân.”
Phương Tranh biểu tình thân mật nói: “ Không cần rườm rà, ngồi đi! Ăn sáng chưa, uống trà nhé!”
Ôn Sâm nghe vậy không khỏi kì quái nhìn Phương Tranh, hôm nay cư nhiên lại rảnh rỗi mời đến uống trà, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
“ Thuộc hạ không dám, không biết đại nhân cho gọi thuộc hạ đến đây là có chuyện gì muốn phân phó?”
Phương Tranh hơi trầm ngâm chốc lát, cuối cùng hạ quyết tâm đi thẳng vào vấn đề, chậm rãi nói: “ Ta cũng không muốn vòng vo thêm nữa! Hiện giờ trong triều thế cục hỗn loạn, các vị hoàng tử tranh giành ngôi vị minh tranh ám đấu vô cùng ác liệt, mà hoàng thượng thân thể ngày một hư nhược, không thể quản hết mọi chuyện tình! Hôm nay ta gọi ngươi đến là muốn hỏi ngươi một việc, rốt cuộc ngươi có muốn đi theo ta hay không? Trong khoảng thời gian này, ta cần nắm chắc mọi thứ trong tay, không thể để cho các thế lực khác có mưu đồ đến Ảnh Tử, cũng như có mưu đồ bất chính với hoàng thượng, hiểu không?”
Phương Tranh nói ra những lời này trong lòng cũng âm thầm lo lắng, chẳng may Ôn Sâm sẽ cự tuyệt hắn, sợ có người đi hướng hoàng thượng mật báo, càng sợ các huynh đệ Ảnh Tử cho rằng hắn có mưu đồ bất chính, bởi vậy sẽ không nghe hiệu lệnh của hắn nữa.
Nhưng đồng thời trong lòng của hắn cũng có một phần bình thản. Hắn cần Ảnh Tử một cái cơ quan cường đại của quốc gia vì hắn mà bình định chướng ngại, chuyện này có giá trị phi thường, nhưng chuyện mà hắn cần làm đối với hoàng thượng vô hại, đối với các mệnh quan triều đình cũng không có hại. Hắn chưa từng bao giờ nghĩ đến mưu phản, cũng không có nghĩ tới chuyện bức vua thoái vị. Ngược lại, hắn muốn đem Ảnh Tử nắm chặt chẽ trong tay là muốn phòng ngừa người khác phạm thượng làm loạn, ở trong lòng của hắn, hoàng thượng ngoại trừ là một bậc đế vương đồng thời cũng còn là nhạc phụ của hắn, là một lão nhân cô độc mà quật cường. Hiện giờ lão nhân gia đang dần dần lâm vào trọng bệnh, đám con cháu của hắn sôi nổi đánh chủ ý lên ngôi vị của hắn, cho nên Phương Tranh cảm giác mình phải có trách nhiệm bảo hộ hắn, nếu muốn bảo hộ hắn, Phương Tranh nhất định phải xây dựng thực lực cho chính bản thân mình.
Ôn Sâm cúi thấp đầu suy nghĩ một lát, sau đó rốt cuộc ngẩng đầu cười, nụ cười tràn ngập ý vị thâm trường: “ Trên dưới Ảnh Tử, nguyện dốc sức làm việc cho đại nhân!”
Bất luận đứng ở góc độ nào, Ôn Sâm đều cảm giác được mình không có lí do để từ chối giúp đỡ vị thủ trưởng này. Cho nên Ôn Sâm trả lời rất thống khoái.
Phương Tranh nhẹ nhàng thở ra một hơi, biểu tình trên mặt hơi giãn ra, hết thảy đều không có nói lời nào.
Vỗ bả vai Ôn Sâm, Phương Tranh trịnh trọng hứa hẹn kỳ sự: “ Ta cam đoan, sau này sẽ không có đánh ngươi!”
Ôn Sâm đầu đầy hắc tuyến, giận dữ nói: “ Thuộc hạ đột nhiên cảm giác được vừa rồi bản thân mình đã quá xúc động! Đại nhân, có thể đổi ý được không?”
“ Dám! Lão tử sẽ đánh chết ngươi!”
……..
Cổ mộc âm trung hệ đoản bồng
Trượng lê phù ngã quá kiều đông
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ

Xuy điện bất hàn dương liễu phong
Thơ:
Bóng cây cột chiếc thuyền con ,
Gậy lê lần bước đường mòn cầu đông .
Mưa hoa hạnh , thấm ướt cõi lòng ,
Gió dương liễu thổi mà không lạnh lùng .
Một trận mưa xuân đem mọi thứ trong Kim Lăng thành rửa sạch đến tịnh lệ, sắc trời mông lung cùng bầu không khí mát mẻ giống như đang vuốt ve khuôn mặt tinh tế ôn như của tình nhân, làm cho người ta có cảm giác khoan khoái trong thâm tâm.
Phương Tranh đứng ở trước cửa nhà mới, hai mắt đăm đăm ngắm nhìn, tấm tắc tán thưởng không thôi.
Căn nhà này nguyên bản là của Phan thượng thư, nhưng sau khi Phan nghịch tặc đền tội, hoàng thượng lại đem nó ban cho Phương Tranh, đáng tiếc chính là ngày đó Phương Tranh nhăn nhở dung túng cho bá tánh phóng hỏa, đem chính ngôi nhà của mình hỏa thiêu.
Dưới cơn khóc lóc của Trường Bình, Phương Tranh đành phải cắn răng tự móc bạc túi ra, một lần nữa sửa sang tu bổ lại căn nhà mới này. Trường Bình đối với tiền bạc của Phương gia tất nhiên là rất chuyên tâm, một đống bạc bỏ ra, nhân lực vật lực sung túc, trải qua sau mấy tháng, một căn phủ đệ xa hoa tráng lệ một lần nữa đột ngột hiện ra trước mặt mọi người.
“ Không sai, không sai! Nếu bán căn nhà này đi, không có hai mươi vạn lượng, ta tuyệt đối mặc kệ!” Phương Tranh khoa trương nói.
Trường Bình hớn hở đẩy Phương Tranh một cái, “ Nói như thế nào đó? Một trăm vạn lượng cũng không bán! Đây thuộc tài sản của Phương gia chúng ta, chỉ có phá gia chi tử mới suốt ngày cân nhắc đến chuyện bán nhà a.”
Trường Bình hân hoan nhìn vào tấm thẻ bài treo trước đại môn, trên tấm thẻ bài màu đen có khảm bốn chữ vàng cực đại, cực chói mắt “ Trung Dũng Hầu Phủ!”
Trường Bình chớp chớp đôi mắt to tròn, khát khao hạnh phúc nói: “ Tương lai nha, chờ sau khi chúng ta có hài tử, chúng ta ở căn nhà này hảo hảo sống những ngày khoái hoạt, bồi bọn trẻ chơi đùa, dạy bọn trẻ biết chữ, sau đó chậm rãi nhìn bọn trẻ dần dần trưởng thành, thẳng cho đến khi cưới vợ sinh con. Chúng ta phải giáo dục cho bọn trẻ từ nhỏ, làm người phải biết cần cù, không được lười biếng an phận!”
Trường Bình nói chuyện mơ mộng, quay đầu nhìn thấy Phương Tranh đang không an tâm gõ lên một đôi sư tử đá dựng ở trước đại môn, thỉnh thoảng mân mê cằm, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như đang tính toán nếu bán đôi sư tử đá này đi thì sẽ được bao nhiêu tiền.
Trường Bình chứng kiến mặt hoa không khỏi sa sầm, hung hăng cấu béo Phương Tranh một cái, lạnh lùng nói tiếp: “ Ta còn muốn giáo dục cho hài tử của chúng ta, tương lai ngàn vạn lần không được học theo phụ thân của các ngươi, nhìn thấy cái gì cũng đều muốn mang đi bán, bán xong rồi thì phóng hỏa đốt nhà, phá gia chi tử đến được trình độ này, thật sự rằng từ xưa đến nay là một gã đệ nhất đại hỗn đản!”
Phương Tranh bị mắng liền nhe răng trợn mắt, thấy Yên Nhiên, Tiểu Lục, còn có Phượng tỷ đứng ở một bên sôi nổi che miệng cười tủm tỉm, không khỏi tức giận trừng mắt liếc các nàng một cái, tiếp theo bất mãn quay sang Trường Bình nói: “ Ai, chuyện phóng hỏa đốt nhà đó chúng ta không phải đã thỏa thuận, là không có nhắc đến nữa hay sao?”
Trường Bình cau nhẹ cái mũi, hừ giọng nói: “ Không đề cập tới? Ta chẳng những nói, mà tương lai còn muốn đem chuyện này chép lại, tương truyền cho tôn tử đời đời, cho tôn tử của chúng ta biết rằng Phương gia có một cái lão tổ tông không biết điều như thế.”
Phương Tranh cười hắc hắc: “ Nói đến tiểu tôn, ài, như thế nào trong bụng của các nàng còn không thấy có động tĩnh? Các vị lão bà! Lão công ta mỗi ngày đều dốc sức chăm chỉ cày ruộng và làm sạch cỏ nha.”
Trường Bình cùng chúng nữ nghe vậy đều xấu hổ đỏ mặt, Trường Bình hung hăng cấu véo Phương Tranh, khổ não nói: “ Giữa ban ngày ban mặt, ngươi đứng ở trước cửa lớn mà nói ra những lời như thế này, còn biết xấu hổ nữa không?”
Nói xong Trường Bình nhìn chung quanh một vòng, thấy bốn phía không có ngoại nhân nào, vì thế cũng an tâm lôi kéo chúng nữ hướng nội viện đi vào, hưởng thụ niềm vui đi thăm nhà mới.

Phương Tranh bị cấu véo cánh tay đã muốn đau nhức, nhưng trong lòng đang âm thầm lo lắng, mấy lão bà đều không có động tĩnh, rốt cuộc sao lại thế này? Thành thân đã được mấy tháng rồi, đáng lẽ ra cũng nên có một hai cái nhân mới phải chứ a?
Nghĩ đến đây Phương Tranh liền xoay người đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “ Ài, các lão bà đừng thẹn thùng nha, mau nói xem, gần đây có muốn nôn mửa, ăn uống trở nên yếu ớt hay không….”
Nhà mới lớn nhỏ đều không thay đổi, nhưng rõ ràng so với cấu trúc ban đầu của Phan phủ thì xa hoa đại khí hơn rất nhiều, bất luận là đình viên hoa thảo hay là những viên đá lót sân đều được chạm khắc hết sức tinh mỹ. Trường Bình một tay tuyển chọn mọi loại nguyên liệu tốt nhất, thỉnh thợ thủ công cũng là trực tiếp mời từ Công Bộ đến sửa, điều kiện đầu tiên của nàng chính là sao cho căn nhà này phải tráng lệ giống như cung điện. Phương Tranh đang mải mê vuốt ve bức chiếu bích* trong đại môn, đây là một bức tường được điêu khắc bằng đá cẩm thach, được vận chuyển từ Đại Lý tới, mặt trên có điêu khắc một bức thụy tường cát thú, thợ công tượng quả nhiên cao nhân, hình điêu khắc trên bức tường này rất sống động, tựa hồ như tùy thời đều có thể đằng vân phi vũ mà bay lên trời. (*: Chiếu bích theo phong tục cổ đại của người Hán, thì trước cửa nhà thường xây một bức tường, bên trên họa khắc các hình thánh thú như bạch hổ, huyền vũ, phượng hoàng, kim long, mục đích tâm linh là có tác dụng trừ tà, trấn môn không cho yêu ma quỷ quái lẻn vào trong nhà quấy nhiễu gia sự, mục đích thứ hai thiết thực hơn đó chính là muốn chắn trước cửa nhà tránh cho người ta ở bên ngoài nhìn thông thống vào trong nhà.)
“ Đều nói đàn bà phá của mà, rốt cuộc dùng của lão tử bao nhiêu tiền nha?” Phương Tranh đau lòng lẩm bẩm, thần tình chua xót.
Trường Bình cùng các vị lão bà hưng phấn không biết đã chạy đi nơi nào thăm quan nhà mới để mặc cho Phương Tranh đi cùng một vị lão quản gia, họ Thôi, Thôi quản gia ước chừng khoảng sáu chục tuổi, râu tóc đều đã bạc trắng nhưng tinh thần linh mẫn sáng lạng không sai, so với người trẻ tuổi cũng không kém hơn bao nhiêu.
Thấy Phương Tranh tự lẩm bẩm một mình, Thôi quản gia cười nói: “ Lão gia, thi công căn nhà này đều là do công chúa điện hạ tự mình lo toan mọi việc…”
“ Chậm đã, chậm đã!” Phương Tranh trừng mắt nói: “ Lão gia? Ai là lão gia?”
Thôi quản gia ngạc nhiên đáp: “ Ngài nha, ngài hiện giờ là nhất gia chi chủ, đương nhiên phải nên gọi là lão gia.”
“ Ta còn chưa chuẩn bị tâm lí đâu!” Phương Tranh nét mặt già nua nhất thời suy sụp, tức thì phụng phịu nói: “ Ngươi cứ giống như mọi người gọi ta bằng thiếu gia đi, ta còn chưa đến hai mươi tuổi a! Lão gia lão gia, vạn nhất các nữ đồng bào nghe được, ta biết phải giải thích như thế nào đây? Thôi quản gia, ngươi đi an bài một chút, chuẩn bị sắp có một số vị khách nhân tới đây, đều là các đại thần trong triều, chớ có lãnh đạm, đem đại sảnh thu thập gọn gàng luôn đi.”
“ Dạ, …lão …khụ, thiếu gia!” Thôi quản gia nói dứt lời, liền xoay người đi an bài.
Ta còn chưa già đến mức được vinh dự gọi bằng lão gia đâu. Phương Tranh hứng trí bừng bừng đi dạo quanh căn nhà mới trong chốc lát, không được bao lâu thì người hầu chạy đến bẩm báo, những vị khách nhân mà Phương Tranh nói, đang ngồi đợi ở trong đại sảnh. Phương Tranh hai mắt sáng ngời, vén áo ngang hông liền hướng đại sảnh phóng tới.
Hôm nay Phương Tranh phải làm một sự tình vô cùng quan trọng, việc này sao cho lưỡng toàn hoàn mỹ cả đôi bên cho nên không thể coi thường. Chạy vài bước liền tới được phòng khách trong đại sảnh, những vị khách nhân đang ngồi cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Phương Tranh bước vào dùng khuôn mặt niềm nở tiếp đón cười nói: “ Các vị đại nhân, thật sự ngượng ngùng, hạ quan lãnh đạm, thứ tội, thứ tội.”
Phương Tranh mời khách nhân, đúng là một bộ phận các vị đại thần trong triều. Đây là những vị đại thần tự xưng thuộc hàng thanh lưu nhất phái, bọn hắn đều là các Bộ thị lang, viên

ngoại lang, những vị đại thần này có một điểm giống nhau là bọn hắn đều tự nhận mình một thân chính khí, không có thu của hối lộ, cũng không tham ô một nửa cắc bạc. Chỉ một mực dựa vào một chút bổng lộc ít ỏi của triều đình mà tiêu dùng trong cuộc sống hàng ngày, khiến cho mọi người trong nhà liên lụy khổ sợ.
Nói thực ra Phương Tranh thấy loại người này cũng thật đau đầu, nhìn bạc trắng lóa khả ái chói mắt như thế, lại có người không cần, đây không phải là mắc mao bệnh hay sao? Chỉ cần có bạc thì được rồi, ngươi còn muốn quản nguồn gốc của nó ư? Thu vào trong túi của mình mới chính là vương đạo.
Hôm nay Phương Tranh mời nhóm đại thần này đến nhà mới của hắn, tự nhiên là có mục đích, hơn nữa mục đích lại có quan hệ đến bạc.
“ Phương đại nhân khách khí, hôm nay đại nhân cũng hoàn thành tu bổ lại nhà mới, lão phu mong mỏi đến chúc mừng đại nhân, ha ha.” Người nói chuyện không cần đoán cũng biết, đích thị là đầu lĩnh của nhóm quan thanh lưu, bang chủ Cái Bang, Binh Bộ thượng thư Ngụy Thừa Đức.
“ Không dám không dám, Ngụy đại nhân nói quá lời, hôm nay hạ quan mời các vị đại nhân tới, vốn là có việc muốn thương lượng…Ách, ở đây nói chuyện quá mức câu nệ, không bằng mời các vị đại nhân dời bước hướng vào trong trì đường mà hàn xá mới tu sửa, trong đó có một cái lương đình nghỉ mát, chúng ta ngồi trong lương đình ứng cảnh thưởng trà, chẳng phải sẽ là một thú vui tao nhã hay sao?”
Mọi người nghe vậy sôi nổi gật đầu đáp ứng.
Phương Tranh trong lòng thở dài một hơi, đối phó với đám thanh lưu cổ hủ tính tình cố chấp này, đại khí chỉ có hai chữ phong nhã mới có thể mời được bọn hắn. Thế nhưng bọn hắn không nghĩ đến, lương đình loại nào mà không phải dùng bạc để kiến dựng lên a? Không có tiền thì đi chỗ nào phong nhã đây? Phi! Ta thực khinh bỉ bọn hắn.

Diện tích căn nhà mới này rất lớn, đi vòng qua hành lang gấp khúc, thẳng vào trong hậu viện, qua thêm một rừng trúc thì một cái ao nhỏ mới hiện ra trước mắt chúng nhân. Đám đại nhân một đường đi là một đường ngạc nhiên, không ngừng hỏi lung tung hết chuyện này chuyện kia.
Nhưng Phương Tranh cũng là lần đầu tiên đến đây, hắn biết làm sao được nha? Vì thế chỉ nghe trong đám đại thần thỉnh thoảng có người phát ra tiếng kinh hô, “ A! Đây không phải là đá cẩm thạch từ Đông Hải sao? Nghe nói loại cẩm thạch này ôn thuần như ngọc, đông ấm hè mát cực kì quý giá, quả nhiên là hảo bảo bối!”
“ Di? Thân cây trúc này có nhiều điểm loang lổ, chẳng lẽ là loại tương phi trúc? Loại trúc này chỉ mọc ở Động Đình sơn, phi thường quý báu, nơi xa xôi như thế Phương đại nhân làm cách nào mà vận chuyển được tới đây, Phương đại nhân hảo thủ bút nha!”
Phương Tranh càng nghe mặt càng đen, loại trúc gì, loại đá cẩm thạch gì, hắn đều không hiểu, hắn nghe chỉ hiểu được hai từ mấu chốt, “ sang quý”. Thẳng cho đến khi nghe được một vị đại thần kinh hô một tiếng: “ Ai nha! Kia không phải là Mặc Lan sao? Loại lan này sinh trưởng tại Đại Lý, vô cùng trân quý, mọi người nhìn màu sắc của nó thì có thể hiểu được, đây là loại lan thượng hạng.”
Phương Tranh tức giận đến mức nhịn không được buột miệng nói ra: “ Ta kháo! Đàn bà này phá sản mà.”
“ Ân? Đàn bà phá sản?” Đám đại thần khó hiểu, đồng thanh hỏi.
“ Khụ khụ, các vị đại nhân, đi theo bên này, bên này…ài! Tiền a, tiền a!” Phương Tranh buồn rười rượi than thở dẫn các vị đại thần hướng vào trong lương đình đi tới.
Men theo bờ ao có một hàng liễu rủ, những cành liễu theo gió xuân nhẹ nhàng đong đưa, giống như bàn tay mềm mại của thiếu nữ vỗ về chơi đùa lên mặt ao, tạo nên quyển quyển gợn sóng, làm cho chúng nhân phải mãn nhãn với cảnh đẹp nơi đây.
Phương Tranh đi tuốt ở đằng trước, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên.
“ Uy! Con chó nhỏ này thật đáng yêu!” Phương Tranh hớn hở chạy đến bên cạnh một gốc cây liễu ôm lấy chú chó nhỏ. Có vẻ như đây là vật duy nhất mà Phương Tranh cảm thấy thuận mắt khi bước vào trong tòa phủ đệ mới tu bổ này, hắn không biết người nào đã nuôi con chó nhỏ này tại đây, nhưng hắn nhìn thật vui mắt, ẵm con chó nhỏ lên Phương Tranh biểu tình hớn hở hướng các vị đại thần, cười nói: “ Các vị đại nhân, con chó nhỏ này thực đáng yêu….” Lời còn chưa dứt, Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lại đã thấy các vị đại thần biểu tình hoảng sợ, liên tục không ngừng lùi về phía sau, có bảy tám người còn đứng lên chạy như bay.
Phương Tranh mặc danh kì diệu vuốt ve đầu con chó nhỏ, ngạc nhiên nói: “ Không cần phải sợ hãi như thế a? Con chó này còn chưa trưởng thành nha, có cần phải sợ hãi nó như thế hay không? Đám người này thật không có nhân tính! Tiểu tử, ta đặt cho ngươi một cái tên đi, ân, gọi ngươi là lão thử thế nào? Không dễ nghe a? Vậy….Manh Manh đi?”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Thôi quản gia: “ Thiếu gia, đứng yên không được nhúc nhích! Ngàn vạn lần chớ có lộn xộn!”
Phương Tranh nghe vậy tức thì cảm giác được nguy hiểm đang tiến sát lại gần hắn, toàn thân không khỏi run lên, đầu không dám quay lại, lớn tiếng hỏi: “ Sao, làm sao vậy?”
Không chờ Thôi quản gia trả lời, phía sau cách đó không xa khoảng hơn một trượng truyền đến thanh âm gầm gừ của động vật, thanh âm này không có tính thân mật.
Trong lòng Phương Tranh cảm giác không ổn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng xoay cái cổ nhìn lại….Ta kháo! Một con chó mực kích thước vô cùng hoành tráng đang hướng hắn phùng mang trợn má, trong mắt tản mát ra quang mang thị huyết hung tàn, nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ Manh Manh nằm ở trong lòng Phương Tranh.
Chuyện này đùa hơi quá trớn rồi.
Phương Tranh gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, gượng ép nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, thử giao tiếp cùng con chó mực: “ Vị huynh đài này, mời, ách…Ta, ta chỉ đi qua đường thôi a.”
Thái độ của con chó mực vẫn không thấy cải thiện, ngược lại càng hung ác đe dọa Phương Tranh, nhìn chằm chằm vào tiểu Manh Manh nằm trong lòng của Phương Tranh.
Phương Tranh cẩn thận đem Manh Manh nâng lên, cười khan nói: “ Ách, vị cẩu huynh này quả thực là nhất biểu nhân tài, bộ dáng đường đường, vừa nhìn đã biết là cốt nhục của ngươi…..Ách, chúng ta làm một cuộc thương lượng, ta đem nó trả lại cho ngươi, ngươi không được tìm ta gây phiền toái, chịu không?”
Nói xong Phương Tranh chậm rĩa đem con chó nhỏ đặt trên mặt đất.
Con chó mực hiển nhiên không phải là cái loại thấu tình đạt lý, vừa chứng kiến được Phương Tranh buông cốt nhục của nó xuống, liền không còn băn khoăn, hung quang trong mắt càng đại thịnh, cái mõm chó hơi mở lớn, lộ ra hai hàm răng nanh sắc nhọn, gầm nhẹ một tiếng, từng bước chậm rãi hướng Phương Tranh đi tới, đây là điềm báo con chó này muốn công kích, tình hình rất không ổn.
Phương Tranh cực kì hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau.
“ Thiếu gia! Mau gọi tên của nó! Gọi được tên của nó, nó sẽ không cắn ngài.” Thôi quản gia ở phía sau khẩn trương hô to.
“ Tên của nó là gì?” Phương Tranh nhìn chằm chằm vào con chó mực, run giọng nói.

“ Hình như gọi là đại hắc, hay hắc dùng gì đó?” Thôi quản gia đắm chìm ở trong hồi ức…..
“ Hình như? Ta kháo! Ta hỏi ngươi có chắc chắn không a?” Phương Tranh khẩn trương đến độ muốn khóc, chuyện này không phải muốn chết hay sao?
“ Đại hắc! Hắc hùng! Đừng…..đừng tới đây nha, mẹ của Manh Manh đừng tới đây a.”
Con chó mực không chút nào phục tùng, lao tới trước mặt Phương Tranh sủa lên hai tiếng, sau đó hai chân trước giống như sư tử bác thỏ chồm về phía Phương Tranh.
Phương Tranh sợ tới mức kêu oa oa một tiếng, liền thi triển đào mệnh thần công, xoay người lại chạy như trối chết.
“ Cứu mạng a! Chết người rồi, mau đi báo quan nha!”
Lúc này các vị đại thần đã lùi được một quãng khá xa, sôi nổi hô lớn: “ Mau! Mau gọi người đến cứu Phương đại nhân!”
Thôi quản gia gấp đến độ giậm chân bình bịch, muốn đi gọi người nhưng lại sợ Phương Tranh gặp chuyển không hay, nhất thời do dự không quyết đoán, lầm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Bên cạnh lương đình mọi người giống như bị vỡ trận, khung cảnh quả nhiên hỗn loạn không chịu nổi.
Phương Tranh thì đang hiển lộ thực lực, bắt đầu chạy như trối chết dọc theo bờ ao, một người một chó thi nhay chạy băng băng. Nếu giờ phút này gương mặt của Phương Tranh mang theo một nét tươi cười, thì quả thật sẽ là một bức tranh rất có quan niệm nghệ thuật, “ Ngày xuân hí cẩu đồ”. Đáng tiếc hiện giờ biểu tình hoảng sợ lại tràn ngập trên gương mặt của hắn, tựa giống như chó nhà tang, không, chó nhà tang đang ở phía sau của hắn, hắn giống như bị một con thỏ bị một con chó nhà tang kích thước to lớn truy đuổi.
Phương Tranh vừa chạy vừa lau nước mắt, rốt cuộc làm sao thế này? Người nhìn ta không ưa thì cũng thôi, ngay cả chó cũng đối xử với ta như thế, ta còn mẹ nó mắc phải lỗi lầm gì hay sao?
Đám đại thân cũng khẩn trương không kém, Ngụy Thừa Đức vội vàng la lớn: “ Các vị đại nhân, chúng ta cùng nhau xông lên tương trợ Phương đại nhân ngăn cản con chó kia lại!”
Trong đám đại thần có một vị lá gan hơi nhỏ nghe vậy, ngạc nhiên nói: “ Ngụy đại nhân, ngài nói giỡn chăng? Nếu nó cắn chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
“ Cũng phải, lão phu thấy Phương đại nhân cước bộ nhanh nhẹn như gió, so với con chó kia còn chạy nhanh hơn, suy ngẫm lại hẳn là không có việc gì đáng ngại.”
Lúc này Phương Tranh đã chạy được một vòng chung quanh bờ ao, nghe được mọi người nói như thế, nhất thời bi phẫn vừa chạy vừa chỉ tay vào các vị đại thần, thanh âm thê lương nói: “ Các ngươi không có nghĩa khí! Oa cứu mạng a! Quay lại đuổi cắn đám người kia đi nha! Ta chọc giận ngươi đâu? Làm sao chỉ có đuổi theo một mình ta hả?”
Thôi quản gia mau chóng bước ra, hô lớn: “ Nhanh! Thiếu gia, mau nhảy xuống ao!”
“ Không!” Phương Tranh không cần nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nhưng nghiêng đầu đảo mắt nhìn lại đã thấy con chó mực chỉ còn cách hắn một đoạn chưa đầy một thước.
“ Không sai! Ý kiến hay!” Phương Tranh thả người nhảy dựng lên, bùm một tiếng liền phóng xuống ao.
Con chó mực thật đúng là hảo cẩu, nghị lực kiên cường một đường muốn đuổi giết Phương Tranh cho dù có là chân trời góc biển, thấy Phương Tranh trầm mình xuống nước, nhất thời cũng không chút do dự nhảy theo sau.
Sau khi Phương Tranh nhảy vào trong ao, chợt nhớ tới một vấn đề trọng yếu.
Giống chó am hiểu thủy tính, thông thạo bơi lội, còn hắn thì lại không biết bơi, ừng ực uống phải mấy ngụm nước ao, trong đầu Phương Tranh lưu lại một cái ý niệm cuối cùng: Thế đạo cái quái quỷ gì đây!
Ngươi ngay cả chó cũng không bằng, chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày chết của ta, không có cách nào thoát khốn ư!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện