Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu vào thân thể, làm cho con người thoải mái chỉ muốn ngủ mãi. Phương Tranh ngồi trong xe ngựa hơi nhắm mắt thỏa mãn thở dài một tiếng, Trường Bình đang dựa vào vai hắn cũng thở dài theo.
“ Làm sao vậy?” Phương Tranh cúi đầu nhìn vị nữ tử tựa hồ vĩnh viễn cũng không biết phát sầu này, thấy khuôn mặt nàng đượm vài phần phiền não.
“ Phu quân, bệnh của phụ hoàng càng ngày càng nặng, dù là đổi bao nhiêu thuốc vẫn không khá hơn. Phu quân, ngài nói phụ hoàng có thể…?”
“ Sẽ không đâu, phụ hoàng nàng sẽ không có việc gì, chỉ là chút bệnh vặt mà thôi, một thời gian thì không còn việc gì nữa.”
Trường Bình ngây người, gật đầu buồn bã nói: “ Mong muốn được như vậy, nếu phụ hoàng có chuyện gì, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”
Phương Tranh vỗ về mái tóc mai của nàng, cười nói: “ Đừng lo lắng, lão công nàng là thầy tướng số, bổn đại tiên đã bấm tay tính toán, phát hiện phụ hoàng nàng sẽ sống đến hai trăm tuổi, chậc chậc, sẽ thọ hơn hai chúng ta nhiều lắm, nếu chúng ta không rèn đúc thân thể, xác định vững chắc sẽ sống không lâu hơn ông ấy.”
“ Ba..” Mặc dù cõi lòng đầy u sầu, Trường Bình cũng vẫn đấm Phương Tranh một quyền, cười mắng: “ Tới địa ngục đi! Có người sống tới hai trăm tuổi sao? Không phải đã thành lão quái vật?”
“ Nàng không tin? Để ta sống đến hai trăm tuổi cho nàng xem! Ta phải sống đến ngày nào nàng phải tự tay viết ra chữ “ Phục” mới thôi.”
“ Đi chết đi! Vậy ta chẳng phải cũng thành lão quái vật rồi?” Trong tiếng cười, xe ngựa dừng lại trước cửa cung.
Phương Tranh kéo Trường Bình cùng nhau đi tới trước tẩm cung.
“ Vi thần khấu kiến ngô hoàng vạn…”
“ Ai, đừng khái đầu nữa.”
Phương Tranh còn chưa làm xong trình tự khi diện thánh, Trường Bình đã đi thẳng vào tẩm cung, bước nhanh tới chỗ hoàng thượng.
“ Hôm nay người nhà gặp nhau không cần giữ lễ tiết đâu.” Thanh âm hoàng thượng khàn giọng vô lực vang lên, vẫn mơ hồ mang theo vài phần ý cười.
“ Phụ hoàng!” Trường Bình thấy hoàng thượng nằm ở trên giường, thân thể gầy như cây cổ thụ khô cằn, đang vô lực thở phì phò, viền mắt Trường Bình nhất thời đỏ lên, bật khóc lớn nhào vào trước mặt hoàng thượng, trong lòng chua xót nhìn chăm chú vào nét mặt già nua đầy thần sắc bệnh hoạn của hoàng đế.
“ Các ngươi đã đến rồi. Ha hả, thật cao hứng nhìn thấy Mật nhi, tiểu tử kia có khi dễ con hay không?” Hoàng thượng run run vỗ về mái tóc Trường Bình cười nói.
Trường Bình dùng sức cắn môi, lắc đầu tuôn nước mắt.
“ Khóc cái gì, trẫm còn chưa chết đâu…”
“ Phụ hoàng!” Trường Bình gắt lên cắt đứt lời hắn, kinh hoàng lắc đầu.
“ Ngốc hài tử, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình của con người, không cần cấm kỵ lời nói. Trẫm nghe người khác tung hô muôn năm đã gần cả đời người, nhưng cuối cùng cũng đâu có thật sự được muôn năm, trẫm đã hưởng hết vinh hoa phú quý cùng nhận hết bao lo lắng đời người, trẫm cũng đã thấy mệt mỏi.” Hoàng thượng nói tới đó giương mắt đảo qua Phương Tranh đang đứng sau lưng Trường Bình.
Cảm thụ được đôi mắt hoàng thượng đang nhìn hắn, Phương Tranh vội vàng cúi người nở nụ cười lộ ra vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.
Thấy dáng dấp thấp hèn của hắn, hoàng thượng cau mày đưa ánh mắt dời đi, thật sâu thở dài.
Tiểu tử này vẫn là tính tình như trước đây, không có chút thay đổi, luôn ra vẻ nhu nhược nhát gan kỳ thực gan lớn bao thiên, chuyện gì cũng đều dám làm.
Phương Tranh lại bị ánh mắt và biểu tình của hoàng thượng khiến trong lòng nghi hoặc không ngớt.
Hoàng thượng đang có ý tứ gì chứ? Liếc mắt nhìn ta xong quay đầu lộ ra biểu tình vô cùng thê thảm, hình dạng như vậy tức là sao?
Phương Tranh từ trước đến nay luôn cho mình anh tuấn, lấy điều đó làm quang vinh lại bị ánh mắt hoàng thượng làm lòng tự trọng có chút hao tổn, tức giận nhịn không được mở miệng nói: “ Ai, hoàng thượng, vừa rồi ngài nhìn ta là có ý tứ gì vậy? Đối với hình dáng của ta ngài có ý kiến gì cứ nói, sao lại phải lắc đầu thở dài chứ? Hoàng thượng…”
Hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn: “ Câm miệng! Ngươi hỏi làm gì?”
“ Điều này sao, vấn đề này đối với ta thì rất quan trọng, ta phải nhờ khuôn mặt để kiếm cơm ăn…”
“ Câm miệng!” Đến lúc này cả Trường Bình cũng nhịn không được quát lớn, cha con hai người quả thật phi thường ăn ý, hai miệng một lời, sau đó nhìn nhau cười.
Trường Bình dựa vào bên giường, hai cha con trò chuyện không ngừng. Nhìn ra được hoàng thượng rất cao hứng khi Trường Bình vào cung thăm viếng, phảng phất như căn bệnh cũng nhẹ hơn vài phần. Trong tẩm cung thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sang sảng vô cùng có lực.
Đám tiểu thái giám trực bên ngoài cửa cung gương mặt lộ vẻ kinh dị, đã nhiều ngày không nhìn thấy hoàng thượng cười hài lòng đến như vậy, chẳng lẽ bệnh của hoàng thượng đã khá hơn rồi?
Hàn huyên hồi lâu, thần sắc hoàng thượng lộ ra vài phần mệt mỏi, Trường Bình liền thức thời yên lặng, mượn cớ đi tìm mẫu phi Lý quý phi, hành lễ liền hướng phía sau hậu cung đi đến.
Phương Tranh nhìn thấy chuyện phiếm đã kết thúc, nhanh chóng đi theo sau lưng Trường Bình thí điên thí điên dự định cùng Trường Bình đi thăm nhạc mẫu đại nhân. Nhạc mẫu so với nữ nhi của mình luôn lợi hại hơn, ở thời hiện đại khi hai vợ chồng cãi nhau, thậm chí thêm mắm thêm giấm đều ít nhiều có bóng dáng của các vị nhạc mẫu bên trong, cho nên việc lấy lòng nhạc mẫu đối với hắn mà nói là vô cùng trọng yếu.
“ Phương Tranh, ngươi lưu lại.” Vừa mới bước ra vài bước, hoàng thượng liền nhàn nhạt gọi lại hắn.
“ A?” Phương Tranh ngẩn người quay đầu lại bồi cười nói: “ Hoàng thượng, ngài an tâm dưỡng bệnh. Ta đi lấy lòng nhạc mẫu một chút sẽ quay lại hầu ngài.”
Hoàng thượng trừng mắt: “ Sao lại nhiều lời vô ích như vậy? Trẫm muốn ngươi lưu lại, ngươi phải lưu lại.”
“ Thế nhưng vào cung không gặp nhạc mẫu, lão nhân gia có ý kiến đối với ta thì làm sao bây giờ?” Phương Tranh vẫn còn đang do dự.
Nếu bên người có vật gì đó tiện tay, hoàng thượng có lẽ đã chụp lấy ném tới.
Những thần tử khác nghe nói được gặp hoàng đế đều cầu còn không được, tên tiểu tử này lại ngược lại, không ngờ lại không chút tình nguyện.
Thấy trên mặt hoàng thượng bỗng nhiên hiện ra vài phần hồng nhuận, không còn thở dốc, cả tiếng ho cũng không còn nghe thấy.
Phương Tranh không khỏi cực kỳ kinh ngạc: “ Di? Hoàng thượng, hiện tại sắc mặt của ngài không tệ, hồng hào toàn bộ, thật thích mắt, bệnh của ngài khá hơn rồi?”
Hoàng thượng quát to: “ Đó là bị ngươi làm tức giận! Còn không lăn qua đây cho trẫm! Đồ hỗn trướng!”
Phương Tranh sợ đến cả người run lên, nhanh chóng thí điên thí điên chạy tới gần, trong miệng còn nói: “ Hoàng thượng bớt giận xin bớt giận, ngài phải bảo trọng long thể.”
Hoàng thượng hít sâu mấy hơi rốt cục bình phục lại sự giận dữ, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh xấu hổ cười gượng.
“ Phương Tranh, hiện tại Mật nhi không có ở đây, khi nãy có những lời trẫm không tiện nói, ngươi cũng nhìn ra được chỉ sợ trẫm không sống được bao nhiêu ngày nữa!” Thanh âm hoàng thượng dị thường trầm thống.
Phương Tranh nhìn khí sắc của hoàng thượng, trong lòng sớm đã biết, đành nói: “ Hoàng thượng, ngài đừng nghĩ lung tung, thêm vài ngày nữa sẽ tốt thôi mà.”
Hoàng thượng lắc đầu nói: “ Ngươi xem trẫm là tiểu hài tử dễ gạt sao? Thân thể của trẫm trẫm tự biết, chuyện này không nói đến nữa. Phương Tranh, trẫm không sợ chết, nhưng trẫm sợ sau khi trẫm chết, các hoàng tử từ nay về sau không còn ai ước thúc, việc tranh đấu đoạt quyền sẽ càng thêm làm càn. Thậm chí còn làm ra thảm kịch tương tàn lẫn nhau, như vậy thật sự là sự bi ai lớn nhất đời trẫm.”
Phương Tranh cúi đầu trầm mặc không nói. Hoàng thượng lo lắng không phải là không có đạo lý, vạn nhất ngày nào đó hoàng thượng giá băng, sợ rằng trong kinh thành lập tức sẽ náo loạn, nếu hoàng thượng không kịp an bài, tin chắc thiên hạ sẽ đại loạn.
Hoàng thượng ho khan vài tiếng lại chậm rãi nói: “ Bên ngoài đều nói trẫm muốn truất phế thái tử, chuyện đồn đãi này ngươi cũng có nghe nói qua, trẫm nói thật cho ngươi biết, lời đồn đãi kia không sai, trẫm quả thật đối với thái tử đã cực độ thất vọng, dụng tâm của hắn thực sự quá mức âm ngoan ác độc, người như vậy nếu để cho hắn lên ngôi hoàng đế, chỉ sợ đối với bách tính Hoa triều mà nói, cũng không phải là chuyện may mắn. Huống chi hắn đã từng muốn giết cả cha mình, điều này càng làm cho trẫm không thể tha thứ! Cho nên trẫm đã quyết định phải phế truất hắn lập tân thái tử!”
Hoàng thượng càng nói tâm tình càng kích động, nhịn không được ho khan kịch liệt.
Phương Tranh bước lên phía trước vỗ về trên lưng hoàng thượng, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên hoàng thượng ở ngay trước mặt hắn nói thẳng là muốn truất phế thái tử, xem ra lần này hoàng thượng dự định làm thật sự. Thế nhưng, phế được thái tử sao? Không ít tướng lĩnh trong quân đều thuần phục thái tử, lẽ nào có thể phế truất thái tử dễ dàng như vậy? Đây không phải chỉ tùy tiện hạ thánh chỉ, thông tri cho hắn biết đơn giản như vậy, chuyện này chắc chắn sẽ phát sinh tai nạn chết người. Còn một vấn đề, dù là thái tử bị phế, trong lòng hoàng thượng ai sẽ là tân thái tử? Nếu là Thọ Vương hay Anh Vương thì mình và Mập Mạp xem như xong đời, đành phải sớm thu thập đồ đạc chạy ra kinh thành tránh nạn thôi.
Phương Tranh nghĩ đến liền lập tức hỏi đi ra: “ Tân thái tử mà hoàng thượng chọn lựa, ngài hướng tới ai nhất?”
Hoàng thượng hung hăng trừng mắt liếc hắn, cả giận nói: “ Ngươi làm quan lâu như vậy, sao một điểm quy củ cũng không hiểu? Chuyện quan hệ đến hưng suy tồn vong của hoàng tộc, đại sự như vậy một thần tử như ngươi có thể hỏi sao? Nếu là đại thần khác ngay mặt hỏi trẫm như vậy, trẫm lập tức mang hắn ra chém!”
Phương Tranh co rụt cổ cười gượng nói: “ Hoàng thượng bớt giận, vi thần từ trước đến nay có mao bệnh lòng thẳng miệng nhanh, ha hả, nếu ngày nào đó ngài nghe được ta nói chuyện linh tinh vòng vèo, phỏng chừng ngài cũng phải đem ta ra chém.”
Hoàng thượng thở dài nói: “ Thật không biết vì sao trẫm lại trọng dụng người như ngươi. Phương Tranh, hôm nay trẫm nhắc việc này với ngươi tự nhiên phải nói rõ hai sự kiện, thứ nhất là phế truất thái tử làm sao cho thuận lợi, thứ hai là lập tân thái tử, hai chuyện này thật sự rất khó làm.”
“ Phế thái tử trước tiên không nói, bỏ cũ lập mới thì trẫm có lưu lại di chiếu, sau đó giao cho đại thần tín nhiệm bảo quản, sau khi trẫm ra đi thì lấy di chiếu ra ở ngay trước mặt văn võ bá quan tuyên đọc. Như vậy tân hoàng sẽ được thiên hạ thần phục. Thế nhưng mấy ngày nay trẫm đã tỉ mỉ suy nghĩ, cảm thấy vẫn không được. Các hoàng tử đang nhìn chằm chằm, thậm chí có hoàng tử trong tay còn nắm phần lớn binh quyền, nếu tân hoàng nghĩ muốn bình an lên ngôi hoàng đế, sợ rằng không quá khả năng, cho nên trẫm phải lo an bài trước…”
Phương Tranh cười khổ nói: “ Hoàng thượng không cần nói thần cũng biết rất khó phế truất được thái tử. A! Làm cho người ta đau đầu chính là, hắn cùng tướng lĩnh trong quân lui tới quá mật thiết, nếu xử lý không tốt ngài sẽ giẫm chân vào vết xe đổ năm ngoái khi Phan nghịch mưu phản, lúc đó có nói gì cũng vô ích.”
Hoàng thượng gật đầu nói: “ Không sai, xác thực có điểm khó khăn, bất quá hắn chỉ là thái tử mà trẫm là hoàng đế! Không ai có thể ngăn cản trẫm! Ý chí của hoàng đế cao hơn tất cả!”
Phương Tranh vui vẻ nói: “ Chẳng lẽ hoàng thượng đã có kế sách vẹn toàn?”
Hoàng thượng lắc đầu: “ Không có.”
Phương Tranh nhất thời hóa đá, ngưu bức rừng rực nói cái gì mà ý chí hoàng đế cao hơn tất cả, kết quả đối sách gì cũng không có, lẽ nào ngươi dự định hướng phản quân đưa thân thể tán ra vương bá khí?
Hoàng thượng nhìn Phương Tranh cười to nói: “ Việc trên đời, chuyện xấu rất nhiều, chuyện