Các tướng lĩnh hành lễ chào Phương Tranh xong, mọi người lại tách ra, nhường một con đường cho hắn và Tần Trọng đi phía trước, mọi người cùng hướng sân rộng dùng làm nơi vật lộn đi đến.
Trên đường Phương Tranh thật sự kinh hãi, liên tục nhìn xung quanh, rất sợ từ trong đám binh sĩ bỗng nhiên toát ra một người ám sát hắn. Hắn chăm chú nhìn Tần Trọng, trong lòng quyết định chủ ý, nếu thật có người ám sát, lão tử nói gì cũng phải nắm lấy Tần Trọng, dùng hắn cản đao cho lão tử.
Từ xưa tới nay, một vị tướng quân đi nhận chức lại tới mức sợ hãi chột dạ như vậy, Phương Tranh có thể xem là đệ nhất.
Tần Trọng đối với dáng dấp sợ hãi của Phương Tranh tựa hồ không hề có cảm giác, trên đường đi tới, Tần Trọng trầm giọng nói: “ Lần này thỉnh tướng quân lên Điểm Tướng Thai( đài điểm tướng), vì chúng tướng sĩ nói vài câu, cũng nhượng cho các tướng sĩ đều nhận thức tướng quân một chút, chẳng hay ý của tướng quân ra sao?”
Lúc này tâm tình Phương Tranh loạn như ma, nghe vậy bất an gật đầu nói: “ Được, được.”
Hôm nay vào quân doanh, tuy nói thái độ của chúng tướng sĩ đối với hắn có chút bất hòa và phòng bị, nhưng Tần Trọng lại giữ dáng dấp giải quyết việc chung, có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, ở trước mặt biểu hiện như một thuộc hạ ít nói nhưng tận chức tận trách, không hề có vẻ làm khó vị thủ trưởng như hắn. Điều này càng làm cho trong lòng Phương Tranh càng thêm kinh nghi bất định.
Tần Trọng là người của thái tử. Đây là không sai, nhưng vì sao hắn lại có loại biểu hiện này? Ta nói rõ là đến tiếp thu thủ hạ và địa bàn của hắn, vì sao một chút phản ứng căm thù mà hắn cũng không có? Chẳng lẽ hắn còn có hậu chiêu đang chờ ta?
Phương Tranh nghi hoặc đánh giá Tần Trọng, người này, bí hiểm vượt qua cả ta rồi!
Tới gần sân vật lộn, hai bên đài điểm tướng cao tới hai trượng, đặt hai chiếc trống bằng da trâu cực lớn, đám người Phương Tranh đến gần, mười mấy tráng hán để trần thân trên vây quanh liền huy động dùi trống trong tay, thùng thùng đông đông bắt đầu đánh lên. Tiếng trống nặng nề, không vội không chậm.
Đám binh sĩ đang thao luyện trên sân nghe được tiếng trống, lập tức dừng lại thao luyện, nguy sau đó một trận tiếng tù và trầm thấp vang lên. Các tướng sĩ trên sân như được quân lệnh, cấp tốc tìm được đội ngũ của mình, trong thời gian ngắn nhất đã thành lập đội ngũ chỉnh tề, nhìn thẳng đài điểm tướng trước mặt không chớp mắt.
Từ thời gian dừng thao luyện, đến tập hợp xếp thành hàng, chúng tướng sĩ biểu hiện trầm mặc không nhanh không chậm, không ai nói một câu. Càng không có người nào tranh cãi xôn xao ầm ĩ, tất cả đều án theo thủ tục thao luyện trong quân tiến hành đâu vào đấy.
Phương Tranh dụng tâm quan sát tất cả, trong lòng không khỏi tán thán không ngớt.
Đây là một chi tinh binh, từ biểu hiện của bọn họ đều biết, nếu như bọn họ có khả năng hiệu lực vì hoàng thượng, vì nước chinh chiến, trải qua rèn luyện, sẽ là một đội thiết huyết chi sư.
Trái lại nếu bọn họ trợ Trụ làm ngược, phụ thuộc thái tử sử dụng, quay lại đầu mâu nhắm ngay hoàng thượng, phạm thượng tác loạn, thì sẽ là một đội hổ lang chi sư làm bách tính hãm sâu vào cực khổ.
Bọn họ sẽ giống như một đám được mở tung xiềng xích, dã thú không hề bị ràng buộc, lộ ra răng nanh của bọn họ, vô tình cắn xe tất cả cản trở gì dám chắn ngay trước mặt bọn họ.
Nhất định phải đem chi quân đội này nắm giữ trong tay!
Phương Tranh âm thầm hạ quyết tâm, nếu để thái tử khống chế bọn họ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Chúng tướng sĩ liệt đội, tiếng trống cùng tiếng tù và rung trời cũng ngừng lại. Mấy vạn người đứng thẳng trên sân vật lộn lại lặng ngắt như tờ, con mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Phương Tranh cùng các tướng lĩnh đứng dưới đài điểm tướng. Trong ánh mắt bọn họ bộc lộ ra sự sắc bén mà kiên định. Giống như một thanh lợi kiếm, đâm thẳng lòng người.
Nhìn đoàn người đông nghịt trên sân, sắc mặt Phương Tranh bỗng nhiên biến đổi thành tái nhợt, hai phiến môi như bị trúng gió, run run không ngừng. Hai mắt kinh khủng nhìn các tướng sĩ, vẫn không nhúc nhích.
Sát thủ ca ca nhíu nhíu mày, đi tới bên người hắn, thấp giọng hỏi: “ Ngươi làm sao vậy?”
Phương Tranh quay đầu bất an nhìn hắn, lại chỉ chỉ các tướng sĩ đứng đầy trong sân, nói lắp: “ Thật…thật nhiều người.”
Sát thủ ca ca nghe vậy trợn mắt khinh thường, ngươi không phải đang nói lời vô ích hay sao? Mấy vạn tướng sĩ đứng chung một chỗ, còn không nhiều sao? Có cần kinh hãi kỳ quái đến như vậy không?
Trong lòng Phương Tranh cũng không cách hình dung sự kinh khủng của mình, nhiều người như vậy, nếu như bọn họ không thích ta thì làm sao bây giờ? Đánh nhau, phỏng chừng nhóm người mình khả năng không đánh lại bọn họ.
“ Tướng quân, thỉnh lên đài!” Tần Trọng đứng bên cạnh Phương Tranh, trầm giọng mời nói.
Đài điểm tướng cao tới hai trượng, thoạt nhìn dựng rất thô ráp. Tất cả chỉ dùng loại gỗ lớn thô sơ ráp vào cùng một chỗ, trên đài trải một tấm thảm cũ kỹ không còn nhận ra màu sắc, có vẻ cực kỳ đơn sơ.
“ Oa! Điểm tướng thai thật là thô mãnh a!” Phương Tranh nhìn Tần Trọng tán thán, trong mắt không chút che giấu sự nhận thức của mình. Đương nhiên còn có vài phần vị đạo nịnh nọt xu nịnh, ngay cả Phương Tranh cũng hồn nhiên không cảm giác.
Tần Trọng rụt rè cười cười, đưa tay thỉnh mời. Hắn lại phi thường giữ bổn phận đứng dưới đài, cũng không cùng Phương Tranh tiến lên.
Dọc theo thang lầu được dựng bằng loại gỗ thô sơ, Phương Tranh kinh hãi đi từng bước một leo lên đài điểm tướng.
Trong lòng liên tục nói thầm, cái thang lầu này sao không đánh bóng hơn một chút đi? Đầu năm nay nơi này không có cục giám sát chất lượng, vạn nhất đây là công trình không có chất lượng, lão tử bước đi đã có điểm nguy hiểm, hai trượng rất cao đó! Con mẹ nó ai đem kiến thiết đài điểm tướng cao tới như vậy? Lỡ như có bão đổ sụp thì ai đền bạc?
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy vạn tướng sĩ, Phương Tranh vẫn còn đang nghĩ những việc vặt vãnh linh tinh này.
Sau khi leo lên đài, Phương Tranh đứng trên cao nhìn xuống, nhìn mấy vạn quân đội đông nghịt trước mắt, đang đứng đầy cả sân vật lộn, từng binh sĩ đều đứng thật thẳng táp, trên sàn vật vô cùng im ắng, không ngờ không có một chút thanh âm. Trong lòng Phương Tranh lại lần nữa tán thán chi quân đội này huấn luyện quá tốt, bất luận rốt cục bọn họ trung với người phương nào, không thể phủ nhận chính là, bọn họ xác thực là một chi uy vũ chi sư phi thường hoàn mỹ.
Phương Tranh hít sâu một hơi thở, thần tình hơi trầm xuống, ngưng mắt nhìn các tướng sĩ, dồn khí đan điền, quát lớn: “ Các tướng sĩ!”
Bên dưới đã sớm có sĩ quan cấp úy nhắn nhủ chỉ lệnh mang lời nói của Phương Tranh một lần lặp lại xuống dưới, thẳng đến từng binh sĩ đều có thể nghe được. Bằng không sàn vật to lớn như vậy, giọng nói Phương Tranh có cao tới đâu, cũng không khả năng làm cho mấy vạn người nghe được hắn nói rõ ràng.
Phương Tranh vừa mở miệng, toàn thể tướng sĩ liền động tác nhất trí quát một tiếng, quyền phải đưa chéo ngang ngực, làm một quân lễ.
Phương Tranh vừa mở miệng, nhất thời chợt thất thần.
Kế tiếp nên nói gì với bọn họ? Lại một phen giáo dục chủ nghĩa yêu nước? Để cho bọn họ sau đó tự thuần phục mình, thuần phục hoàng thượng? Lời này nói ra, sợ rằng sẽ làm Tần Trọng mất hứng đi? Ngoại trừ những lời này, ta còn có thể nói gì?
Mấy vạn con mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh đang đứng trên đài điểm tướng, mà Phương đại tướng quân lại mở to hai mắt nhìn, trợn mắt líu lưỡi không lên tiếng một lời nào nữa. Trong đầu hắn loạn thành một đoàn, tìm một hồi vẫn không tìm được thêm lời nào để nói tiếp.
Thời gian dần dần trôi qua, mấy vạn tướng sĩ đứng trên sàn vật, cùng Phương Tranh mắt to trừng đôi mắt nhỏ, song phương đều không biết làm sao.
Nhìn đôi mắt mấy vạn người đang trông mong nhìn mình, Phương Tranh nóng nảy, gương mặt đỏ bừng, tay phải giơ lên giữa không trung vài giây, rốt cục nghẹn ra một câu tương đối có ý nghĩa: “ Đêm nay ta thỉnh mọi người ăn thịt! Hoàn tất!”
Mấy vạn người đồng loạt thất thần.
Vị tướng quân mới nhậm chức này, thật là, có cá tính nha!
Các tướng sĩ ngây người một thoáng, bỗng nhiên bộc phát ra một trận tiếng hoan hô rung trời, mọi người không chút nào che giấu lộ ra ánh mắt vui vẻ, ánh mắt nhìn Phương Tranh rốt cục có chút ấm áp, không còn lãnh băng băng như một khối đá lạnh nữa. Dù sao bọn họ cũng chỉ là binh sĩ và quan quân cấp thấp phổ thông. Triều đình đấu tranh cùng bọn họ không hề quan hệ, bọn họ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, ai đối với bọn họ tốt, bọn họ sẽ nghe người đó nói.
Phương Tranh cười cười, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, vương bá khí là cái rắm gì! Cải thiện thức ăn mới là vương đạo! Khổng Tử viết: “ Theo ta, có thịt ăn!” Đúng là hiểu biết chính xác nha!
Hơn mười tướng lĩnh cao cấp đứng bên dưới đài lại nhíu mày thật sâu, đều lộ ra vẻ bất mãn, các tướng lĩnh đưa ánh mắt nhìn Tần Trọng, trong ánh mắt mang theo vài phần ý trưng cầu.
Gương mặt Tần Trọng không chút biểu tình, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu. Đám tướng nhìn thấy, lại bất mãn hừ lạnh một tiếng, rốt cục không hề bước ra.
Phương Tranh đứng trên đài điểm tướng, trong tiếng hoan hô rốt cục cũng lộ ra dáng tươi cười, cuối cùng cũng có sự bắt đầu tốt, đám lính này đã có chút hảo cảm đối với mình, thật không dễ dàng.
Sau đó Phương Tranh liền cảm giác được trong lòng có một sự đau đớn toàn tâm, giống như có một cây đao đang liên tục xoáy trong trái tim hắn, làm hắn thống khổ vạn phần, dù khóe miệng cũng không tự kìm chế được bắt đầu giật mạnh lên.
Năm vạn người phải ăn bao nhiêu cái đầu heo?
Chí ít cũng phải ăn hơn một ngàn đầu heo đi? Bút trướng này khẳng định hoàng thượng sẽ không chi trả cho ta, chỉ có thể tự đào từ tiền túi.
Hơn một ngàn đầu heo a! Mẹ nó! Phải tiêu bao nhiêu bạc của lão tử? Thật là quá xung động, nếu ta nói thỉnh mọi người ăn bánh bao thôi, phỏng chừng tiết kiệm không ít, ai nha! Lão tử đúng là còn trẻ khí thịnh quá mức.
Không biết hiện tại đổi ý còn kịp hay không nhỉ?
Phương Tranh cẩn thận nhìn thoáng qua mấy vạn binh sĩ thần tình đang hân hoan, gian nan nuốt nước miếng một cái, Phương đại tướng quân rốt cục bỏ đi ý nghĩ không thực tế này.
Lúc này nếu đổi ý, phỏng chừng không cần chờ Tần Trọng mệnh lệnh, mấy vạn người sẽ xông lên đạp chết tươi mình, lại đem thịt chấm muối ăn, ăn lại ăn, dù là đầu khớp xương cũng không còn dư lại.
Phương Tranh nặng nề hít một hơi, ủ rũ hướng dưới đài đi đến.
Được, xuống phía dưới đào bạc, khắp thế giới tìm mua heo về đãi bao tử của bọn họ đi thôi, xem như mình ăn vỏ trứng, làm cho người yên vui, hôm nay coi như lão tử đi dạo kỹ viện, uống một buổi rượu hoa xa hoa siêu cấp.
Phương Tranh vừa nhấc chân, chỉ nghe dưới đài vang lên một tiếng quát, một thanh âm thô lỗ tê giọng nói: “ Tướng quân chậm đã!”
Giọng nói như chuông đồng, truyền vào trong tai chấn đến màng tai ông ông vang rền.
Các tướng sĩ đang hoan hô nhất thời an tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Phương Tranh cũng thất thần, quay đầu nhìn lại. Đã thấy dưới đài có một đại hán dáng dấp như một gã thiên tướng trong đám người đi ra, đứng trước mặt đội ngũ, nhìn lên Phương Tranh đứng trên đài, nghiêm nghị nói: “ Mạt tướng có một chuyện tương cầu, thỉnh tướng quân bằng lòng!”
Oa? Rốt cục tới? Đây là dự định bắt đầu làm khó ta sao?
Phương Tranh nhanh chóng lướt mắt nhìn Tần Trọng đứng dưới đài, đã thấy hắn khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, tựa hồ hắn cũng không nghĩ tới tên thiên tướng này lại bỗng nhiên đi ra làm khó dễ.
Chẳng lẽ không phải do Tần Trọng âm thầm sai sử? Phương Tranh lại lướt nhìn những tướng lĩnh đứng cạnh Tần Trọng, thấy một trung niên nam tử có dáng dấp một phó tướng đứng bên cạnh hắn đang kéo kéo khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra ý cười như gian kế đã được thực hiện.
Quả nhiên có âm mưu! Phương Tranh tức giận đến âm thầm cắn răng.
Bất chấp đi nghiên cứu biểu tình của bọn họ, ngay trước mặt mấy vạn tướng sĩ, Phương Tranh nhìn tên thiên tướng, trầm giọng nói: “ Nói!”
“ Nghe nói tướng quân công huân hiển hách, nhiều lần vì nước vì triều đình lập hạ công lao hãn mã, đã từng vì cứu thánh giá xông qua trận địch, lui tới xung phong liều chết, như vào chỗ không người, uy danh truyền khắp thiên hạ, mạt tướng bất tài, cầu tướng quân chỉ giáo vài chiêu cho mạt tướng. Chỉ điểm một chút võ nghệ cho mạt tướng, cầu tướng quân bằng lòng.” Thanh âm tên thiên tướng leng keng có lực, nhưng ánh mắt lại không chút thiện ý nhìn chằm chằm Phương Tranh, âm trầm lãnh sâm như chim ưng trành mồi.
“ Cái gì?” Phương Tranh kinh ngạc thối lui ra sau một bước, kinh hãi nói: “ Đánh…đánh nhau?”
Tên thiên