Hoàng thượng che miệng, cố nén ho khan, đang dặn dò Phương Tranh tùy cơ hành động.
“ Long Vũ, Thần Sách, Thần Vũ, Long Tương trong bốn đại quân đang bảo vệ xung quanh kinh thành, Long Vũ quân Phùng Cừu Đao và Long Tương quân Hàn Đại Thạch hai người hẳn là tin được. Phương Tranh, ngươi cầm lấy hổ phù và điều lệnh do trẫm tự tay viết, đi quân doanh của họ điều động binh mã. Nhớ kỹ, đây là đại sự cơ mật, trước khi đại quân xuất động, trăm triệu không được để lộ nửa điểm gió thổi, bằng không đại sự hỏng mất.”
“ Dạ.”
“ Về phần phòng thủ thành vệ quân, ngươi cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh, phó tướng Tần Trọng của phòng thủ thành vệ quân, người này nếu khăng khăng một mực, nhất định đi theo thái tử, ngươi cứ tìm cơ hội giết hắn ngay trong quân doanh, đoạt lại binh quyền.”
Cả người Phương Tranh run lên, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, môi run run nói: “ Hoàng thượng, ngài nói đùa gì vậy! Ở trong quân doanh của phòng thủ thành vệ quân chém giết Tần Trọng, rất nguy hiểm! Năm năm vi thần chưa đầy hai mươi tuổi, là một tiểu hài tử còn không hiểu chuyện, yếu đuối đến mức chỉ sờ vào là vỡ, chuyện này ngài để cho người khác đi làm đi.”
Hoàng thượng bất mãn trừng mắt liếc hắn: “ Không tiền đồ! Mấy ngày nay ngươi từ quốc khố phân phối hơi mười vạn lượng bạc, phát quân lương cho các tướng sĩ phòng vệ quân. Còn trợ cấp cho gia quyến người bị thương vong, chung quanh mua chuộc lòng người, lẽ nào những thứ này ngươi đều làm không công? Yên tâm mà đi làm, binh lính bình thường sẽ không hiểu được chuyện tranh đấu trong triều đình, ai đối với bọn họ tốt, bọn họ sẽ trung với người đó. Hôm nay ngươi có danh vọng không nhỏ trong thành vệ quân, chỉ cần khống chế được vài tên tướng lĩnh cao cấp và thân binh của bọn họ, việc này liền có thể thành công.”
Được đơn giản như ngươi nói sao? Phương Tranh hồ nghi nhìn chằm chằm hoàng thượng, lão đầu nhi không phải nghĩ muốn lừa dối ta đi chịu chết chứ?
Do dự vài giây, Phương Tranh nghĩ mình không thể tin hoàng thượng nói, hệ số nguy hiểm rất cao. Hắn quyết định phải cùng Tần Trọng giảng đạo lý.
Có lý đi khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều là người nhã nhặn từng được đọc sách, đánh đánh giết giết thật không tốt, làm bị thương làm sao bây giờ?
Phương Tranh cho rằng mình là một người chủ nghĩa hòa bình. Có thể không động đao binh thì tận lực đừng nhúc nhích, không quan tâm phân tranh phân kỳ gì khác, nếu muốn làm đến hoàn mỹ giải quyết nó, cảnh giới tối cao chính là không giết, là hòa bình.
Hoàng thượng nhìn thấy tròng mắt Phương Tranh liên tục chuyển động, biết tiểu tử này khẳng định lại đang suy nghĩ chủ ý xấu. Vì vậy hoàng thượng hừ lạnh nói: “ Việc này trọng đại, liên quan đến quốc gia, ngươi ngàn vạn lần không nên tự cho là thông minh phá hủy đại sự của trẫm, nếu trẫm chết, nhất định sẽ lưu lại di chỉ, cho ngươi tuẫn táng theo trẫm!”
Cả người Phương Tranh run lên, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch nói: “ Đừng nha, hoàng thượng, ngài phải để vi thần hảo hảo sống sót, nếu không Mật nhi làm quả phụ, ngài cũng không đành lòng phải không?”
Lão đầu nhi quá độc ác, không ngờ nghĩ muốn lôi kéo ta chôn cùng, làm hoàng đế có phải tâm lý đều đen tối như vậy không?
Hoàng thượng hừ nói: “ Vậy ngươi phải làm theo lệnh trẫm, không cho sinh ra thêm phiền phức, bằng không trẫm sẽ chém không buông tha!”
“ Dạ.”
Hoãn một hơi thở, hoàng thượng nhìn Phương Tranh, ánh mắt thâm trầm, sau một lát hoàng thượng thở dài nói: “ Ngươi còn không đủ hai mươi tuổi, thay đổi người khác, hôm nay còn đang ở trong học đường học bài thi tú tài, trẫm lại đem gánh nặng như vậy đặt lên vai ngươi, Phương Tranh, ngươi có trách trẫm không?”
Phương Tranh ngẩn người, vội vàng lắc đầu nói: “ Hoàng thượng, vi thần chưa từng trách ngài, nói thật, ngài có phải là hoàng đế tốt hay không, vi thần cũng không rõ ràng. Nhưng vi thần biết, ngài là một vị trưởng bối hiền lành, từ lúc nhận thức ngài đến bây giờ, ngài một mực khoan dung ta, chiếu cố ta, vi thần vẫn khắc sâu trong lòng, làm một ít việc báo đáp ngài, đây là việc vi thần phải làm.”
Hoàng thượng than thở: “ Trẫm có năm hoàng tử, hôm nay có thể tin tưởng chỉ có ngươi và Vô Bệnh hai người, những hoàng tử khác dã tâm bừng bừng, người thì mang tâm địa đen tối, người thì lòng không chí lớn, chỉ biết kết giao văn nhân, du sơn ngoạn thủy, trẫm đối với bọn họ, thật sự là lạnh tâm!”
Hoàng thượng thở dốc một lúc, rốt cục lại thở dài nói: “ Trẫm đăng cơ hơn bốn mươi năm, trong bốn mươi năm, Hoa triều chiến loạn không ngừng, ngoại tộc nhiều lần xâm lăng, dân biến phản loạn các nơi không dứt, mấy năm nay những chuyện trẫm làm, đó là liên tục trấn áp, trấn an, chống lại, trẫm sinh ra tựa hồ chỉ làm một sự kiện giống nhau, trẫm chỉ nghĩ tạo ra cường quân, chế tạo ra một chi thiết huyết chi sư khi địch nhân nghe tới đã sợ mất mật, trẫm nghĩ biến pháp, định ra pháp lệnh làm cho dân chúng tuân theo, có thể giúp bách tính an cư lạc nghiệp, trẫm còn có rất nhiều hoài bão, đáng tiếc vẫn luôn bị những chuyện tranh đấu trong triều cản tay ràng buộc, thế cho nên tới bây giờ, trẫm đã đến tuổi dầu hết đèn tắt, hoàng đế như trẫm vẫn chỉ là kẻ vô tích sự, càng làm cho trẫm đau lòng chính là, mấy hoàng tử của trẫm ai cũng có dã tâm, một người so một người càng tham lam giả dối, gia sự quốc sự, trẫm tựa hồ làm đến vô cùng thất bại, thật có lỗi với liệt tổ liệt tông.”
Hoàng thượng càng nói càng bi thống, cuối cùng nước mắt ngang dọc, liên tục gạt lệ.
Phương Tranh lúng ta lúng túng không nói gì, nhất thời cũng không nói ra được lời an ủi, chỉ phải yên lặng cúi đầu, không rên một tiếng lắng nghe tiếng lòng hoàng thượng thổ lộ.
Nhìn hoàng thượng tuổi già, trên mặt già nua thê lương rơi nước mắt đầm đìa, trong lòng Phương Tranh không khỏi nổi lên vài phần khổ sáp.
Sinh trong nhà đế vương, rốt cục là hạnh, hay là bất hạnh? Trong nhà đế vương, một chút hành động bưng trà bưng thuốc, đều bị bịt kín thật sâu màu sắc lợi ích lẫn hiệu quả trong đó, cuộc sống của hoàng thượng, không thể không nói là một sự đọa đày.
Một lúc lâu, hoàng thượng dần dần bình phục tâm tình, nhìn Phương Tranh, đôi mắt già nua không khỏi hiện lên vài phần vui mừng.
“ Trong năm hoàng tử của trẫm, chỉ có Phúc Vương và Thái Vương coi như còn được, đáng tiếc tính tình Thái Vương lười biếng, chỉ biết du sơn ngoạn thủy, trẫm đối với hắn vừa vui mừng, không khỏi mang theo vài phần thất vọng. Phúc Vương còn chưa đủ hai mươi, tính tình quá mức đơn thuần, tâm địa mặc dù thiện lương ngây thơ, nhưng lại thiếu khuyết vài phần gan dạ sáng suốt và mưu lược. Tính tình của hắn quá mức thành thật, nếu có một ngày lên ngôi đại bảo, khó tránh khỏi bị gian nhân mê hoặc, phàm là chuyện có tệ tất có lợi, tính tình Phúc Vương nếu được tôi luyện thêm, với thiên tính thuần phác nhân hậu của hắn, tương lai nhất định có thể đối xử với bách tính tử tế, vẫn có thể xem là một đời minh quân. Phương Tranh, ngươi và Vô Bệnh quen biết từ thời còn áo vải, tình cảm lại thâm hậu, phần tình nghĩa này rất là khó được, trẫm mong muốn ngươi ngày sau tận tâm phụ tá Vô Bệnh, lấy thừa bù thiếu cho nhau, vĩnh viễn vì tân quân thuần phục, ngươi có thể làm được không?”
Phương Tranh nghe vậy đầu óc nổ tung, bên tai ông ông rung động, nhất thời ngây ngốc thất thần.
Muốn giải thích ý tứ lời này, chẳng lẽ đã xác định người được chọn làm tân thái tử chính là Mập Mạp?
Sự vui mừng thật lớn còn chưa lộ ra, Phương Tranh lại cẩn thận hồi tưởng một lần, sau đó cả kinh.
Lời này của hoàng thượng, rõ ràng đang ủy thác cho hắn!
Phương Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh vào mi mắt, chỉ có khuôn mặt già nua uể oải của hoàng thượng, lại mang theo vài phần giống như dễ dàng khi trút được gánh nặng.
Hoàng thượng quá mệt mỏi rồi, hắn mệt mỏi cả đời, hôm nay đại nạn buông xuống, cũng nên nghỉ ngơi thôi.
Phương Tranh lui ra phía sau vài bước, quỳ xuống trên sàn nhà trơn tuột trong tẩm cung, cung kính hướng hoàng thượng dập đầu lạy ba cái, trịnh trọng nói: “ Hoàng thượng, vi thần sẽ dùng hết khả năng tối đa của mình, bình an thuận lợi đưa Phúc Vương lên ngôi thái tử, thẳng đến khi hắn thống nhất giang sơn. Quân lâm thiên hạ, vi thần xin thề, cả cuộc đời này, sẽ thuần phục Phúc Vương!”
Hoàng thượng thỏa mãn gật đầu, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Phương Tranh, trong ánh mắt hiện lên vài phần ánh sáng phức tạp, trầm giọng nói: “ Soi khắp danh thần từ xưa đến nay, giống như ngươi niên thiếu đắc chí, hoàn toàn chưa từng có. Hoàng gia vui lòng ban cho ngươi quan to lộc hậu, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, cẩn giữ bổn phận. Đừng thiện quyền, đừng lộng quyền, trẫm không muốn thấy nhiều năm sau, trong triều đình lại xuất hiện một Phan thượng thư thứ hai, quân yếu mà thần cường. Đối với quân thần quốc gia mà nói, đều là tai họa, Phương Tranh, ngày sau ngươi chớ để mình trở thành tội nhân thiên cổ của Hoa triều, bằng không, cho dù trẫm có chết, cũng sẽ cho ngươi nhìn thấy thủ đoạn của trẫm! Ngươi hiểu chưa?”
Trong lòng Phương Tranh lập tức thất kinh, sau đó sắc mặt biến thành trắng bệch, mồ hôi lạnh liên tục toát ra, thoáng chốc liền ướt đẫm vạt áo.
Vô tình nhất chính là nhà đế vương, những lời đúng là ý tứ xác thực, hôm nay Phương Tranh rốt cục lĩnh giáo tới rồi.
Để giang sơn kéo dài, để thiên gia chính thống. Hoàng thượng tất nhiên làm an bài, trước tiên nhằm vào những người khác nhau để lại di chỉ, bao quát chính mình ở bên trong, đến lúc đó nếu mình thực sự trở thành loạn thần muốn soán quyền, sợ rằng rất nhanh sẽ có người đưa ra di chỉ của tiên hoàng, khi đó chờ đợi mình, sẽ là đao phủ đưa tới.
Đối với đế vương mà nói, bọn họ đúng là khát vọng thân tình chân thành tha thiết, khát vọng có được một gia đình ấm áp tường hòa, nhưng phân lượng nặng nhất trong lòng hắn, cũng chính là củng cố giang sơn, kéo dài vạn năm. Đây là điểm mấu chốt trong lòng đế vương, bất luận kẻ nào, bao quát Phương Tranh ở bên trong, cũng không cho phép xúc phạm đến điểm mấu chốt này, bằng không, hoàng thượng dù có tin hắn, cũng sẽ không chút do dự giết hắn, điều này không quan hệ đến tình cảm cá nhân, để giang sơn chính thống, giết chết bất luận kẻ nào đều là đáng giá, hẳn là nên làm.
Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ khắp cả người phát lạnh, đó là một loại băng lạnh đến từ tận trong xương tủy. Hoàng thượng đang suy yếu vô lực nằm trên giường bệnh, giờ khắc này ở trong mắt Phương Tranh, lần đầu tiên cảm thấy hắn xa lạ như vậy, lạnh lùng như vậy. Phương Tranh phảng phất đến giờ phút này mới ý thức được, vị lão nhân nhân từ đối với hắn từ trước tới nay, hắn còn có một thân phận, đó chính là hoàng đế cao cao tại thượng, trong tay cầm sinh tử của thiên hạ sinh linh, chống đỡ sự tồn vong của giang sơn xã tắc, đạp lên hàng vạn hàng ngàn xương trắng um tùm, hoàng đế quân lâm thiên hạ!
Lẽ nào đế vương đều là vô tình sao? Đều không ngoại lệ?
Tương lai Mập Mạp đăng cơ làm hoàng đế, có thể cũng biến thành như vậy hay không? Hắn có thể cũng nghi kỵ mình sẽ lộng quyền loạn chính? Hoàng thượng và Phan thượng thư, lúc thời gian họ còn trẻ tuổi, chẳng phải là một đôi bằng hữu tốt rất tương đắc hay sao?
Phảng phất thấy được bản thân mình của nhiều năm sau, Phương Tranh nhất thời trong lòng phát lên một trận sợ hãi.
Ta là người xuyên qua, ta là một người xuyên qua trong lòng không nuôi chí lớn, ta chỉ muốn trải qua những ngày tháng tiêu dao của một thiếu gia con nhà giàu có, chẳng bao lâu, ta bị hãm sâu trong sự tranh đấu triều đình không thể tự kìm chế? Chẳng bao lâu, ta chỉ là một thiếu niên còn chưa đầy hai mươi tuổi, đã biến thành vị quan lớn người người ca ngợi, hầu tước đời đời thế tập? Những thứ này ta thật sự cần đến sao?
Nhìn hoàng thượng đang tàn hơi nằm trên giường bệnh, trong lòng Phương Tranh nổi lên một sự thương hại.
Vị lão nhân này suốt đời là vì muốn bảo hộ hoàng quyền của chính mình mà bận rộn, hắn sợ người khác cướp đi quyền lực trong tay hắn, hắn sợ từng cử động nhỏ của người khác sẽ ảnh hưởng đến hoàng quyền cao nhất của hắn, hắn thậm chí ở ngay thời gian dầu hết đèn tắt, còn nhớ mãi không quên chuyện giao tiếp quyền lực.
Hắn không chỉ là vị hoàng đế muôn người kính nể, cũng là một lão nhân thương cảm. Hay là hắn hiểu rõ bản thân mình không có chí lớn, không muốn lăn lộn trong quan trường, cho nên hắn để lại di chỉ, không phải là không tin tưởng mình, mà là một loại phòng bị bản năng của một vị đế vương.
Trong lòng Phương Tranh nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tư vi hỗn loạn, thất vọng, thất vọng đau khổ, thương hại, hỗn loạn đến mức không biết nên nói gì mới tốt.
“ Vi thần, vi thần tuân chỉ.” Càng nghĩ, Phương Tranh càng không muốn nói gì, chỉ dập đầu nhàn nhạt trả lời.
Hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt, thở dài một tiếng, suy yếu nói: “ Phương Tranh, ngươi đừng trách trẫm, trên vai trẫm nhận giang sơn xã tắc của tổ tiên mỗi đời truyền xuống. Trẫm vẫn mong muốn nó tiếp tục truyền xuống mãi mãi, không hi vọng nó có bất luận chuyện sơ xuất gì, nhà đế vương đến tột cùng có vô tình hay không, ngày sau ngươi sẽ biết. Chỉ cần ngươi thủ yên bổn phận, bất luận là hiện tại hay là tương lai, trẫm và Vô Bệnh đều cho ngươi tất cả ngươi muốn.”
Ngự liễn* của thái tử đứng ngay trên sân rộng ngoài Cảnh Dương cung. Gần