“Công tử đi thong thả!” Yên Nhiên đứng dậy, tựa như muốn tiễn Phương Tranh ra ngoài.
“Đừng tiễn, không cần khách khí, không cần khách khí.”
Yên Nhiên oán hận giậm chân nói: “Ý người ta là muốn nói ngài đứng lại!”
“A? Vậy là sao?” Phương Tranh nghi hoặc nhìn nàng, “đi thong thả” ý tứ này hẳn là muốn tiễn người ta ra ngoài?
“Công tử hôm nay tài nghệ trấn áp quần hùng, vào khuê phòng của nô gia, tại sao lại dễ dàng bỏ đi như vậy? Tiến vào núi vàng, núi bạc, há lại có thể tay không mà về?” Yên Nhiên cô nương bước tới trước mặt Phương Tranh, đôi mắt xinh đẹp cẩn thận quan sát hắn.
“Nam nhân tiến vào khuê phòng của ngươi, ngươi phản cảm, nam nhân biết đường cáo lui, ngươi lại không cho người đi, Yên Nhiên cô nương, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Ta bất quá chỉ là vận khí không tốt trả lời được câu đối của ngươi mà thôi, cũng không tính là tội ác tày trời cái gì?” Phương Tranh bất đắc dĩ thở dài.
“Công tử không nghe nói qua, nữ nhân vốn là thiện biến* hay sao? Yên Nhiên cũng là nữ nhân, đương nhiên không ngoại lệ.” Yên Nhiên cười hì hì nói, tia mỉa mai trong mắt đã sớm tiêu thất, đổi lại là một mảnh vui vẻ, còn mang theo vài phần cảm kích. ( thiện biến :dễ dàng thay đổi)
“Nếu nữ nhân thiện biến, không phải sau đó ngươi lại đem ta đuổi ra khỏi khuê phòng hay sao?”
“Vậy cũng chưa biết được, nga” Yên Nhiên đem môi anh đào, chậm rãi ghé sát vào bên tai Phương Tranh, nói nhỏ: “Công tử có muốn ở lại nhìn xem, có phải nữ nhân thiện biến thành tính hay không?” Nói xong, nàng nhẹ nhàng thổi một ngụm khí vào lỗ tai của Phương Tranh, hơi thở như lan, mỹ sắc như hảo tửu, Phương Tranh tựa như người say rượu.
Nữ nhân này thích trêu chọc người! Hạ thân của Phương Tranh không chịu thua kém, đã phản ứng ngay tức thì, nhiệt khí trên mặt, không cần nhìn cũng biết là đỏ.
“Di? Công tử đỏ mặt?” Yên Nhiên khẽ cười nói: “Hay đây là lần đầu tiên công tử bước vào nơi bướm hoa như thế này?”
Rất tổn thương đến lòng tự trọng! Nữ nhân này ánh mắt thật độc, không nghĩ tới lại bị nàng đoán trúng, sống qua hai kiếp làm người, Phương đại thiếu gia thật đúng là lần đầu tiên bước chân vào kỹ viện.
“Cái này, khuê phòng của cô nương rất không tồi…..” Tình hình có vẻ không kiểm soát nổi, đành phải ngó nghiêng, kiếm chuyện mà nói.
“Sợ rằng trong lòng công tử đang chê khuê phòng của nô gia quá mức sơ sài?”
“Không, cái này là đơn sơ, đơn sơ mà không đơn giản, cùng với sơ sài khác nhau, nhưng nếu ngươi treo lên mấy bức tranh chữ danh gia, thì phong cách bài trí lại không giống với lúc trước, chỉ có thể nói rằng thế nhân bợ đỡ, ở trong mắt ta, tao nhã cùng thô bỉ khác nhau, có lẽ cũng chỉ dày độ một trang giấy mỏng.”
“Từ cách bố trí phòng có thể nói được nhân tình thế thái, quả nhiên công tử có trí tuệ hơn người,” Yên Nhiên cười nói: “Theo công tử nhìn, vì sao? Ta lại trang trí khuê phòng của mình như vậy?”
“Phòng của cô nương, không giống như là khuê phòng” Phương Tranh liếc mắt quan sát tỉ mỉ một lần, “Tại hạ cảm thấy nó giống như một căn phòng của cao tăng đắc đạo, tuổi cô nương không lớn, chẳng lẽ có ý xuất gia hay sao?”
“Công tử thực là tài giỏi.” Yên Nhiên nhãn tình sáng lên, “Công tử là người duy nhất nhìn rõ được tâm tư của nô gia.”
Nàng ảm đạm nói: “Nhập thế tức xuất thế, ở nơi ô trọc như thế này cũng không khác gì chín tầng địa ngục, ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?”
Cô nương này, tâm lý rất ảm đạm, tuổi còn nhỏ mà đã tang thương như vậy, chỉ sợ sau này còn cực đoan hơn rất nhiều.
“Phật gia coi trọng nhất là tu hành, tích đức, đạt được thiện quả, không phải chỉ đơn giản một câu xuất thế nhập thế mà có thể nói rõ ràng. Cô nương đang tuổi thanh xuân, mà lại tiêu cực như vậy, thật trái ngược với lẽ thường.”
“Ngay cả các bậc cao nhân trí giả cũng không thể thay đổi được vận mệnh, Yên Nhiên thân đã ở một nơi trần tục như thế này, ngoại trừ kính phật trong tâm, nước chảy hoa rơi, còn có thể như thế nào?” Yên Nhiên buồn bã thở dài.
“Tại hạ không đồng ý với cách nhìn của cô nương. Ta cho rằng, con người có thể chế ngự được thiên nhiên! Trong thiên hạ, có rất nhiều người còn đáng thương hơn ngươi, bọn họ cũng chưa bao giờ suy nghĩ tiêu cực như thế. Ngươi đã từng gặp qua người tứ chi tàn phế nhưng vẫn kiên trì dùng miệng cắn bút để viết chữ? Ngươi có biết, nhiều người thân thể mắc bệnh nan y, nhưng mỗi ngày đều tươi cười vui vẻ hơn so với chúng ta hay không? Yên Nhiên cô nương, xuất thân của một người đều không có cách nào lựa chọn, đây không phải là lỗi của ngươi. Nhưng nếu, thân hãm cảnh lao tù mà chỉ biết hối tiếc, đó mới chính là một việc sai lầm. Ai, cổ họng hơi khát nước, cho xin một tách trà uống tạm đi.”
Người khác đi tới thanh lâu kỹ viện đều chỉ muốn thân cận nữ sắc, trái ôm phải ấp, khoái hoạt vui vẻ. Ngược lại, Phương Tranh thì sao, đứng ở khuê phòng của người ta mồm mép ba hoa công tác tư tưởng cho hoa khôi, hơn nữa ngay cả chén trà cũng chưa được uống một ngụm, cùng là con người, tại sao lại chênh lệch lớn đến như vậy?
“Ân, cái gì?” Yên Nhiên còn đang suy nghĩ lời của Phương Tranh vừa nói, bất quá, lối suy nghĩ của nàng rõ ràng không theo kịp tư duy nhảy vọt của Phương đại thiếu gia.
Phương Tranh kiên nhẫn lặp lại: “Ta nói, ta vừa mới nói cho ngươi nhiều đạo lý như vậy, đến nỗi cổ họng của ta có hơi khát nước, không biết Yên Nhiên cô nương có thể hào phóng thưởng cho ta một ngụm nước uống hay không? Nếu như có thể thì mang luôn ghế, tại hạ vô cùng cảm kích. Đa tạ!”
Lúc này, Yên Nhiên mới kịp phản ứng, nàng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, tay che miệng cười, nhãn tình khẽ liếc nhìn Phương Tranh một cái, ngay lập tức phân phó bên ngoài dâng trà cùng mang ghế vào trong khuê phòng.
Không bao lâu sau, vài vị nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, trong tay bưng trà cùng mang theo mấy chiếc ghế dựa làm bằng gỗ lim, phân biệt sắp xếp vào trong khuê phòng. Nhìn cách điều phối, những chiếc ghế này khẳng định nguyên bản là ở trong phòng. Hơn phân nửa là do Yên Nhiên sai người đem ghế ra ngoài, hạ uy mặt mũi của Phương đại tài tử một phen, biểu đạt ý tứ kháng nghị của nàng.
Lòng dạ nữ nhân cổ đại thật là hẹp hòi!
Phương Tranh hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, hắn cũng không thèm khách khí cùng nàng, quơ lấy chén trà tưới một ngụm vào miệng. Yên Nhiên lẳng lặng tủm tỉm cười, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia giảo hoạt, rất sinh động.
Kế tiếp, Phương Tranh cùng nàng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trời nam biển bắc, không chuyện gì không nói, Yên Nhiên rất khâm phục kiến thức lịch duyệt của Phương Tranh, từ ánh mắt tỏa sáng của nàng mỗi khi nghe Phương Tranh kể chuyện thì có thể thấy được, có lẽ Yên Nhiên đối với Phương Tranh không chỉ là khâm phục,------- Dù sao Phương Tranh cũng hơn nàng mấy trăm năm kiến thức, chung quy nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương thời cổ đại, tự nhiên là bị hắn dễ dàng lừa gạt, liên tục gật đầu,