Vì là thế gia môn phiệt, bọn họ tự nhiên không giống như Phương gia tại kinh thành, chỉ là một thương hộ thuần túy vì mục đích kiếm tiền. Gốc rễ bọn họ thâm nhập đến dân gian quan trường, thậm chí các mặt trong triều đình, bọn họ tận hết mọi khả năng phát triển và kéo dài quan hệ khắp nơi. Thế lực của bọn họ, cũng không chỉ thể hiện trên thương trường, trọng yếu hơn là, bọn họ tại dân gian và quan trường có được lực ảnh hưởng phi thường lớn, loại lực ảnh hưởng này thậm chí có thể dao động quan trường cùng thế cục thiên hạ, cho nên thế gia môn phiệt, thường thường luôn bị người đương quyền kiêng kị và phòng bị.
Làm Giang Nam đệ nhất thế gia, ngoại trừ tại địa phương có thế lực gốc rễ thật sâu, còn phải học được mọi việc điệu thấp, cố gắng đạt tới không bêu danh, bình ổn mà hữu hiệu phát triển lớn mạnh gia tộc.
Cho nên có thể ở tại Giang Nam giàu có và đông đúc trở thành thế gia, đương nhiên cũng có nguyên nhân. Thế gia cũng không phải nhà giàu mới nổi, người trong thế gia hành sự cũng không phải ỷ vào danh đầu của gia tộc mà ở bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh, hoành hành ngang ngược, ngược lại, thế gia đệ tử vô luận ở địa phương nào, trường hợp gì, gặp phải chuyện gì, bọn họ luôn luôn nho nhã lễ độ, ăn nói bất phàm, ngàn năm Khổng nho lễ giáo, có thể dùng so sánh với sự hoàn mỹ đều được thể hiện trên người bọn họ. Thế gia đệ tử từ nhỏ được sự giáo dục, đó là vì quang vinh của gia tộc, làm sao vì gia tộc tranh thủ từng phần lợi ích, bọn họ hiểu rõ một đạo lý, thế gia kiêu ngạo ương ngạnh tuyệt đối sống không lâu dài, trăm ngàn năm qua, lịch sự cuồn cuộn nước lũ, biển đào sóng gầm, thế gia kiêu ngạo ương ngạnh đã sớm bị nước lũ chôn vùi, lưu lại cho thế nhân, chỉ còn là một đoạn truyền thuyết đã từng tồn tại.
Đi vòng qua hành lang gấp khúc bằng gỗ cùng cây lá xanh um, tiền sảnh Hàn phủ thiết lập tại một tòa núi giả quái thạch, tiền sảnh có chút cổ xưa, nhưng không mất đại khí sầm bạc của thế gia, trên tiền sảnh treo cao một tấm bảng bằng gỗ, bên trên viết ba chữ màu đen: “ Bất Tranh Đường.”
“ Bất Tranh” chính là tổ huấn của Hàn gia, tổ tiên Hàn gia ngày xưa sau khi xây dựng xong cơ sở trở thành thế gia môn phiệt, liền đưa hai chữ “ Bất Tranh” liệt vào khuôn vàng thước ngọc, tổ tiên đều hiểu rõ, khi gia tộc phát triển lớn mạnh đủ để ảnh hưởng triều đình thậm chí là thiên hạ thế cục, liền phải che giấu, mọi việc phải vô cùng cẩn thận, không nên phát sinh mâu thuẫn quá sắc bén với người cầm quyền đương thời, để tránh cho gia tộc mang đến tai họa ngập đầu.
Mà “ Bất Tranh” chính là phương pháp che giấu tài năng tốt nhất.
Hàn gia nhiều đời truyền xuống tới, phát triển thành Giang Nam đệ nhất thế gia hôm nay, hai chữ “ Bất Tranh” đã nổi lên tác dụng rất lớn trong đó. “ Thẳng đứng tận trời, không cầu không tranh.” Tuy nói không hoàn toàn đạt tới cảnh giới hiên ngang lẫm liệt, phàm là chuyện gì nếu không có tham sân si, hành sự bằng bản tâm, thì ơn trời tất sẽ hậu đãi.
Trong tiền sảnh, gia chủ Hàn gia Hàn Trúc đang nhấc lên chén trà tinh xảo Cảnh Thái Từ, nhẹ nhàng uống một ngụm trà Long Tĩnh đã được hái lấy từ trước Xuân Vũ, sau đó đặt xuống, nhìn mưa xuân đang lặng lẽ bay nhẹ bên ngoài, đột nhiên thở dài.
Nữ nhi của Hàn Trúc, Hàn Diệc Chân lẳng lặng ngồi một bên im lặng không nói một tiếng, một đôi mày thanh tú cau lại, tựa hồ đang nghĩ đến tâm sự, dáng dấp mặt ủ mày chau thê mỹ, làm kẻ khác xót xa yêu thương.
Cha con hai người cứ ngồi đối diện như vậy, thật lâu không nói một câu.
Mơ hồ, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm mùa xuân nặng nề, tiếng sấm không lớn, nhưng làm hai người trong tiền sảnh đều chấn động. Lập tức như ở trong mộng mới tỉnh, hai người nhìn nhau, không khỏi lộ ra dáng tươi cười vài phần khổ sáp.
Khẽ tằng hắng, Hàn Trúc thấp giọng nói: “ Chân nhi, Bá Ngôn thúc thúc của con lần này đúng là gặp phải phiền phức, từ trước tới nay con thông minh đa trí, có biện pháp nào cứu hắn một lần không?”
Hàn Diệc Chân cắn cắn môi, chậm rãi lắc đầu: “ Cha, Lý thế thúc hãm sâu vũng bùn, khó có thể lau sạch, nếu Hàn gia ra tay giúp đỡ, hậu quả khó liệu, không nên ra tay cứu Lý thế thúc, nếu không ngược lại còn bị hắn kéo toàn gia vào trong vũng bùn, cha, Hàn gia tại Giang Nam kinh doanh trăm năm, thật vất vả mới có được cục diện hôm nay. Thực sự không thể mạo hiểm.”
Hàn Trúc ngây người nhìn mưa xuân bên ngoài, yếu ớt thở dài nói: “ Ta làm sao không rõ đạo lý này? Chỉ là ta cùng Bá Ngôn tương giao hơn mười năm, ngày niên thiếu, chúng ta là tri kỷ bạn tốt, còn nhớ năm xưa, chúng ta cầm đuốc trò chuyện đêm khuya, cuộc đời của Bá Ngôn đầy hoài bão, khi đó chúng ta nhàn nhã vui sướng biết bao, vì sao hôm nay, Bá Ngôn lại…ai!”
Hàn Diệc Chân thấp giọng nói: “ Cha, Lý thế thúc làm sao bị cuốn vào trong vũng bùn này vậy? Nữ nhi vẫn không rõ lắm.”
Hàn Trúc than thở: “ Đều do hai chữ quyền lợi hại người! Con đường làm quan của Lý thế thúc con vẫn có chút thuận lợi, ngoại trừ do Hàn gia chúng ta hoặc sáng hoặc tối giúp hắn một ít việc, trọng yếu hơn là, hắn vẫn thừa hành đạo trung dung trong quan trường, không công không tội, cho nên được các đại nhân trong kinh thưởng thức. Đại khái năm năm trước, Lý thế thúc ngươi được điều nhiệm đến làm tri phủ Tô Châu, khi đó hắn được phóng thả tự do, trong lòng tự có một phen hoài bão rộng lớn. Đến Tô Châu làm quan không được một năm, vốn tất cả đều thuận thuận lợi lợi, cũng không nghĩ ra một vị sư gia trong phủ nha của hắn đã tạo ra cho hắn một sai lầm lớn.”
“ Người nào? Là người khiến cho Lý thế thúc rơi vào khốn cảnh hôm nay sao?”
Hàn Trúc gật đầu, than thở: “ Họa phúc bằng ý trời, theo án lệ. Triều đình Hộ Bộ hàng năm sẽ phái người tới các phủ thẩm tra đối chiếu thuế ngân, hộ tịch, nhân khẩu, thương hộ vân vân, đủ loại tình huống. Đây là công vụ án lệ hàng năm, lúc đó Bá Ngôn cũng không để trong lòng, một năm nọ, Hộ Bộ phái người đến tra thuế má của phủ Tô Châu, lại đột nhiên tìm tới hắn, nói thuế ngân thu chi trong sổ sách, cùng trong hồ sơ đăng ký về thổ địa đồng ruộng cùng thương hộ nghiêm trọng không hợp nhau, sau khi Bá Ngôn tra xong, phát giác quả nhiên đúng như lời hắn, trên dưới sai kém lên tới mấy vạn lượng bạc.”
“ Lúc này Bá Ngôn mới phát giác việc này nghiêm trọng, vội vàng triệu lại chủ bộ và sư gia của phủ nha tra hỏi, vừa hỏi, liền phát hiện trong sổ sách có những chữ viết và chữ ký đều là do hắn tự tay phê chuẩn, bên dưới cũng là quan ấn và chữ ký của chính hắn. Bạc bị thiếu trong đó tất cả đều chảy về trong một hiệu buôn vô danh bên trong thành Tô Châu, nhưng Bá Ngôn căn bản lại không hề có ấn tượng về chuyện này.”
“ Sổ sách xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, thuế ngân xuất hiện sự thiếu hụt lớn như thế, lúc đó Bá Ngôn cũng luống cuống, đây chính là tội nhẹ thì mất chức quan, tội nặng thì chém đầu, trong kinh hoảng, hắn đã làm ra một quyết định phi thường hồ đồ. Cùng lúc cực lực trấn an quan viên từ Hộ Bộ trong kinh phái tới, về phương diện khác suốt đêm triệu tập chủ bạc và sư gia, một mình bóp méo sảng khoái con số hộ tịch, thương hộ và đồng ruộng, khiến cho thuế ngân cùng sổ sách được ngang hàng, tạm thời vượt qua được lần nguy cơ tra xét này.”
Hàn Diệc Chân nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “ Chuyện quan trọng chính là quan ấn và tư chương của Lý thế thúc trong đó. Mà hắn lại không hề có ấn tượng mình đã đích tay làm ra, rõ ràng là bị người lấy trộm rồi làm việc đó. Mà một mình bóp mép hộ tịch, chỉ cầu bình an, hành động này cũng giống như uống rượu độc giải khát, việc này sợ là sẽ không hay.”
Hàn Trúc than thở: “ Đúng vậy, nếu như lúc đó hắn trực tiếp hướng quan viên Hộ Bộ khai hết toàn bộ sự thật, hợp lực cùng họ tra xét vụ án gian lận này, cho dù hắn có bị giáng chức, nhưng dù sao cũng không đến nông nỗi như hiện tại. Nói đến cùng, cũng do Bá Ngôn quá quan tâm đặt nặng chức tri phủ của hắn, hắn cho rằng che giấu xong thì vô sự, nhưng sự tình cũng không đơn giản như hắn tưởng tượng.”
“ Việc này trôi qua không được một tháng, một gã sư gia trong Tô Châu phủ liền không gặp tung tích, lại qua vài ngày, một người không biết tên tuổi tìm đến Bá Ngôn, xuất ra căn cứ chính xác chuyện hắn bóp méo sổ sách, tham ô thuế ngân triều đình, lại tuyên bố muốn tố cáo lên kinh thành. Bá Ngôn luống cuống, vội vàng cầu xin hắn che lấp việc này, chỉ vì nếu việc này bị tuyên dương ra ngoài thì tội danh Bá Ngôn sẽ rất lớn, xét nhà chém đầu là khẳng định, Bá Ngôn leo lên quan trường nhiều năm, chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà khiến cho thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan?”
“ Vì vậy người nọ liền đưa ra điều kiện, yêu cầu Bá Ngôn trông mèo vẽ hổ, hàng năm đều phải bóp méo hộ tịch sổ sách một lần, thuế ngân tham ô vào đều hoàn toàn phải giao cho hắn, lại phải nghĩ biện pháp xa lánh toàn bộ chủ bộ, sư gia cùng tiểu lại trong phủ nha. Đổi lại người mà tên kia tin tưởng, nói cách khác, toàn bộ đông nha Tô Châu từ đó về sau hoàn toàn rơi vào tay người nọ. Lúc đó Bá Ngôn cực kỳ sợ hãi, lại càng sợ mất chức quan, lại sợ bỏ mạng, không chút nghĩ ngợi, liền đáp ứng người nọ. Từ đó về sau, hắn đã…ai…”
Hàn Trúc nói đến đây, đau lòng thở dài: “ Hồ đồ! Biết rõ là bẫy rập, nhưng còn mở mắt trừng trừng nhảy vào trong, tất cả đều vì hai chữ quyền lợi hại người, hại người hại mình, sao mà ngu xuẩn!”
Hàn Diệc Chân cũng thở dài: “ Từ cổ chí kim, vô luận là triều đình trọng thần, hay là người buôn bán nhỏ, ai không vì hai chữ quyền lợi khom lưng? Lý thế thúc chỉ là một người bé nhỏ không đáng kể trong đó mà thôi. Cha, sau đó Lý thế thúc có biết người đứng làm chủ phía sau bức bách hắn là ai không?”
Hàn Trúc lắc đầu nói: “ Người nọ ẩn giấu rất sâu, vẫn chưa từng lộ mặt, nhưng theo lời của Bá Ngôn, trong Giang Nam thất phủ đã có sáu phủ bị khống chế, quá trình cùng thủ đoạn xảy ra đều không khác gì Bá Ngôn, xem ra mưu đồ của người này không nhỏ, ta lo lắng…ai, Giang Nam sợ rằng ít ngày nữa sẽ có một hồi rung chuyển thật lớn có lẽ sẽ họa lây thiên hạ.”
Hàn Diệc Chân nhíu mày suy tư một lát, bỗng nhiên nói: “ Nghe nói tân hoàng đăng cơ chưa đầy một tháng, liền phái khâm sai đại thần xuống Giang Nam dò xét. Cha, chẳng lẽ triều đình đã biết được việc này rồi sao? Khâm sai đại thần kia là…”
“ Triều đình hoặc nhiều hoặc ít cũng đã biết, vụ án lớn như vậy, thế nào khả năng che lấp được? Về phần khâm sai đại thần kia…” Hàn Trúc nói tới đây, trên mặt hiện lên vài phần cổ quái: “ Người nọ họ Phương tên Tranh. Năm nay vừa mới hai mươi, tước vị cũng đã là quốc công, hắn xuất thân thương nhân, phụ thân hắn chính là Hoa triều thủ phủ Phương Tồn Nghĩa. Có quan hệ sâu xa thâm hậu với Hàn gia chúng ta, đến nay còn có rất nhiều buôn bán lui tới. Lúc con và Phương Tranh còn nhỏ, ta từng cười cùng hắn định ra việc hôn nhân cho cả hai, sau vì Hàn gia gia tộc phản đối, không muốn đi lại quá mật thiết với gia đình thương nhân, nên việc này mới bỏ qua.”
Hàn Diệc Chân nghe vậy, gương mặt tuyệt sắc xưa nay vốn luôn trầm tĩnh, bỗng nhiên lại đỏ mặt xấu hổ, hơi có chút tức giận liếc mắt nhìn phụ thân, cúi đầu yên lặng không nói.
Nhìn nữ nhi tuổi tác đã lớn, trong mắt Hàn Trúc lại thêm vài phần thương tiếc và sủng nịch, hòa nhã nói: “ Chân nhi, vì Hàn gia, những năm gần đây làm khổ con nhiều, hôm nay con đã mười chín tuổi, ở nhà bình thường khuê nữ từ lâu đã xuất giá, mà con vẫn chưa tìm được lương phối, những người đến cầu hôn không giàu cũng quý, nhưng con cũng không xem vào trong mắt, từ nhỏ con thông tuệ không gì sánh được, việc trong gia tộc đều do con quyết đoán, Hàn gia mới có thể phát triển đến hôm nay. Tác dụng của con thật trọng yếu, thế nhưng con chung quy cũng là thân nữ nhi, cuối cùng vẫn phải lập gia đình, vi phụ không thể vì gia tộc mà ràng buộc chuyện chung thân của con nữa.”
Gương mặt Hàn Diệc Chân đỏ bừng, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi