Mười mấy tên cao thủ cấm quân tùy hầu bên người Phương Tranh rút đao, thần tình sắc bén mà khẩn trương chỉ vào mọi người của Hàn gia đang bị vây trong trạng thái kinh ngạc trong tiền sảnh, theo đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí nhất thời bao phủ trong tiền sảnh Hàn gia, dần dần dày đặc, dần dần lan tràn.
Cấm quân cao thủ bên người Phương Tranh đều là ngàn dặm chọn một, do Mập Mạp tự mình ban cho hắn, mỗi người trong tay đều từng giết đi vô số mạng người, hiện tại, hơn mười vị cao thủ song song cùng nhau hướng người đối diện sản sinh địch ý, như vậy có thể tưởng tượng, loại sát khí và khí thế sắc bén như lưỡi đao, đáng sợ kinh khủng cỡ nào, thậm chí làm kẻ khác cảm thấy hít thở không thông.
Cả người Ôn Sâm tuôn mồ hôi lạnh, cảm thấy chân tay có điểm lạnh lẽo, trong lúc đang cười nói lại hiện sát khí, may là Phương đại nhân phúc lớn mạng lớn, lúc này mới tránh thoát một kiếp, bằng không, nếu Phương đại nhân không biết gì, uống xong chung rượu độc kia, lúc này chỉ sợ đã thây cốt vô tồn. Nếu khâm sai Phương đại nhân chết đi, thì có thể tưởng tượng, hoàng thượng vừa mới đăng cơ trong kinh thành sẽ tức giận cỡ nào, triều đình sẽ trải qua một hồi náo động mênh mông cuồn cuộn, mà những thuộc hạ cùng quan viên đi theo bên người Phương Tranh, chỉ sợ cũng không thể tránh khỏi tội danh “ bảo vệ bất lực”, bị hoàng thượng và Trường Bình công chúa trút giận, kết quả…rất là thê lương.
Đời người phập phồng, thường thường chỉ ở một ý niệm, rất may mắn, thủ trưởng của Ôn Sâm là Phương Tranh, một người luôn may mắn đến mức thậm chí thái quá.
Đương sự Phương Tranh lại hoàn toàn bị hoảng sợ đến phát ngốc, kinh ngạc nhìn sàn nhà bạch ngọc cách đó không xa đang mọc lên khói xanh khiến cho kẻ khác kinh hãi, trong khói xanh mơ hồ truyền đến mùi hôi thối gay mũi, con mắt hắn trợn trừng, ánh mắt thất thần mà trống rỗng, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “ Rượu độc…thế nào lại là rượu độc…” Trong lúc thì thào tự nói, mồ hôi lạnh to như hạt đậu dần dần chảy xuống trên trán, từ khuôn mặt bị dọa đến tái nhợt, rơi xuống trên mặt đất. Hắn thậm chí cảm giác được trong đũng quần truyền đến ẩm thấp, nếu không phải có gã người hầu vô ý làm rơi ra vài giọt rượu, sợ rằng lúc này bụng của hắn đã hư thối giống như xác ướp, chỉ còn chờ người ta bao lại hạ táng mà thôi a?”
Mạng số con người, thực sự chỉ nằm trong một đường, rất may mắn, lần này Phương Tranh lại thành công tránh thoát một kiếp.
Dù hiện tại Phương Tranh đã không bị thương tổn, nhưng Ôn Sâm vẫn còn thấy sợ, thấy mọi người trong Hàn gia vẫn ngây ngốc bất động, tựa hồ còn chưa hồi phục tinh thần trong trận kịch biến lần này, Ôn Sâm không khỏi phẫn nộ giận dữ, hung quang trong mắt chợt lóe, lạnh lùng nói: “ Hàn gia gia chủ Hàn Trúc, mưu hại khâm sai, dục đồ gây rối, người đâu, bắt lại cho ta.”
Các cấm quân thị vệ đồng loạt ứng tiếng, tiến lên định bắt người.
Hàn Diệc Chân đang ngây ra chợt phản ứng, gương mặt nàng đầy vẻ kinh khủng, nguyên dung nhan tuyệt sắc hồng nhuận bị hoảng sợ thành trắng bệch, nhìn thấy đám cấm quân như sói như hổ muốn bắt bọn họ, không khỏi hét lên một tiếng, chạy tới ngăn trước người phụ thân và huynh trưởng, hoảng sợ hét lớn: “ Chậm đã! Khâm sai đại nhân, các ngươi không thể loạn bắt người, Hàn gia vô tội! Đây rõ ràng là có người muốn hãm hại Hàn gia!”
Nàng vốn đa trí tinh luyện, tất nhiên là biết nếu khâm sai bỏ mình tại Hàn gia, Hàn gia sẽ nhận được kết quả gì, có người nói Phương Tranh và hoàng thượng quen nhau từ thời còn áo vải, giao tình sâu đậm, không tầm thường, hắn có thể leo lên ngai vàng hoàng đế, tất cả đều nhờ vào Phương Tranh bày mưu nghĩ kế, từ trong lòng đại thần, Phương Tranh đã lập công đầu. Nhân vật trọng yếu như vậy nếu chết ở Hàn gia, tân hoàng nổi giận, đồ diệt cả nhà xem như còn khách khí, dù là tru di thập tộc cũng không giải trừ được cơn giận trong lòng hoàng thượng.
Có thể nói, Phương Tranh đúng là vận khí quá tốt, gián tiếp cứu cả nhà Hàn gia.
Thế nhưng khi Ôn Sâm mắt lộ hung quang, xanh mặt hạ lệnh bắt người, trong lòng Hàn Diệc Chân lại treo lên thật cao.
Loại sự tình này đúng là không sao giải thích. Người hầu Hàn gia bưng rượu lên, trong rượu có kịch độc, đây là ai cũng tận mắt nhìn thấy, Hàn gia làm sao cũng không thoát được liên hệ, nếu vị khâm sai đại nhân này là người hồ đồ, nhất tâm thầm nghĩ báo thù cho hả giận, sợ rằng Hàn gia từ nay về sau không còn gặp ánh sáng.
Nghĩ tới đây, Hàn Diệc Chân vội vàng ngẩng đầu nhìn phía Phương Tranh, trong ánh mắt thường ngày luôn tuyệt diễm cao ngạo, lúc này mơ hồ mang theo vài phần cầu khẩn, khuôn mặt tuyệt sắc giống như muốn khóc. Vì sinh tử tồn vong của gia tộc, nàng đành bỏ xuống tự tôn bản thân, cứ như vậy đưa khuôn mặt cầu xin nhìn Phương Tranh, nam nhân mà nàng ghét nhất.
Phương Tranh cảm thụ được ánh mắt của nàng, bỗng nhiên giật mình run rẩy một chút, bật người tỉnh táo lại, thấy bọn thị vệ cấm quân giống như hung thần ác sát chuẩn bị xông lên bắt người, tâm niệm Phương Tranh thay đổi thật nhanh, vội vàng hô lớn: “ Dừng tay! Cần văn đấu không nên võ đấu!”
Bọn thị vệ cấm quân nghe vậy lập tức đứng yên bất động, nhưng ánh mắt vẫn hung ác độc địa sắc bén nhìn chăm chú vào mọi người của Hàn gia trong tiền sảnh, vẻ oán hận phòng bị trong ánh mắt làm kẻ khác nhịn không được mà sợ.
Ôn Sâm vội vàng khẩn trương nói: “ Ngài không có việc gì chứ? Đại nhân, cái gì gọi là văn đấu, cái gì gọi là võ đấu?”
“ Mấy câu đó toàn là lời vô ích. Ngươi quên đi, tựa như niệm A Di Đà Phật, không có ý nghĩa gì.” Phương Tranh đưa mắt nhìn chằm chằm Hàn Trúc, trong miệng nhàn nhạt giải thích.
“ Đại nhân nói ra lời vô nghĩa vẫn còn có chiều sâu như vậy, thuộc hạ thật sự là theo không kịp, thuộc hạ đối với đại nhân…”
“ Câm miệng! Hiện tại không phải thời gian vuốt mông ngựa, đợi một chút hãy vuốt.”
Đi lên phía trước một bước, sắc mặt Phương Tranh có chút tái nhợt, mồ hôi lạnh trên mặt vẫn chưa dừng lại, trái tim hắn hiện tại nhảy thật nhanh, còn có cảm giác hạnh phúc sống sót sau tai nạn, một nghi vấn đang vây quanh hắn.
Đến tột cùng là ai muốn mạng của ta? Bên trong Phương phủ tại kinh thành phóng Hạt Tử Xà, hôm nay lại đầu độc tại Hàn phủ, thủ đoạn của địch nhân giấu trong bóng tối này đến ùn ùn, hơn nữa dị thường âm hung ác lạt, làm kẻ khác khó lòng phòng bị, giống như một con rắn độc đang ẩn núp trong bụi cỏ, vĩnh viễn cũng không biết vào lúc nào nó sẽ lao tới cắn mình một ngụm, địch nhân này, xa xa đáng sợ hơn Phan thượng thư và thái tử rất nhiều.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào vẻ mặt kinh hãi của Hàn Trúc bên trong tiền sảnh, nhìn cặp mắt tuy bị kinh hoàng của Hàn Trúc, nhưng lại có vẻ thật thanh chính, một lúc lâu, Phương Tranh bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, sắc mặt tái nhợt cũng khôi phục một chút vẻ hồng nhuận.
“ Các ngươi đều lui ra, việc này không quan hệ tới Hàn gia.”
Đám người Hàn Trúc nghe vậy rốt cục thở dài một hơi, dường như được lời phán quyết vô tội, trong ánh mắt đều toát ra vẻ mừng rỡ, chỉ có Hàn Diệc Chân vẫn bình tĩnh nhìn Phương Tranh. Gương mặt tuyệt mỹ hiện ra ý cười, thần sắc chán ghét trong đôi mắt đẹp đối với hắn lại phai nhạt rất nhiều, thậm chí mơ hồ hàm chứa vài phần cảm kích.
Cấm quân thị vệ nghe vậy lập tức thu đao vào vỏ, lui ra sau mấy bước, chăm chú vây quanh bên người Phương Tranh, mặc dù Phương Tranh đã nói việc này không quan hệ tới Hàn gia, nhưng bọn họ vẫn không thả lỏng cảnh giác. Mỗi người đều gắt gao nhìn chằm chằm động tác của đám người Hàn gia, chỉ cần Hàn gia có bất luận kẻ nào hơi có dị động, bọn họ sẽ không chút do dự giành trước ra tay chế địch.
“ Đại nhân, mưu hại khâm sai không phải chuyện đùa, thuộc hạ kiến nghị đại nhân nên áp nhập toàn bộ Hàn gia vào đại lao nghiêm hình tra hỏi.” Ôn Sâm đi ra vuốt mông ngựa, đang muốn an ủi chính mình hay đang muốn giúp Phương Tranh ra chủ ý xấu xa.
“ Ân?” Phương Tranh nhìn hắn, nhíu nhíu mày, sau đó lông mày dựng thẳng, mắng to nói: “ Ngươi là tên vô tình! Tối hôm qua người ta nhiệt tình chiêu đãi ngươi, còn an bày cho ngươi một đại mỹ nữ hầu hạ, ngươi trái ngược, vừa cảm giác tỉnh ngủ đã không nhận nợ, còn muốn kéo người ta vào đại lao, lương tâm của ngươi bị chó ăn?”
Nói tới đó Phương Tranh ngẩng đầu, gương mặt mang theo vài phần ủy khuất và bất mãn, nhìn Hàn Trúc lẩm bẩm nói: “ Uổng cho người ta an bày chu đáo, người đẹp như vậy cho ngươi ôm trong lòng, ta chưa từng được đãi ngộ như vậy.”
Đám người Hàn gia toát mồ hôi.
“ Người đầu, nhanh chóng điều tra rượu trong vò từ đâu mà đến, do tay người hầu nào trong phủ cầm qua, tập trung toàn bộ mọi người lại, nghiêm gia thẩm vấn!” Hiềm nghi của Hàn gia giải trừ, lông mày rậm của Hàn Trúc cau chặt, trầm giọng hạ lệnh.
“ Lão gia, không liên quan đến tiểu nhân!”
Gã người hầu rót rượu cho Phương Tranh bị dọa đến mặt không còn chút máu, quỳ trên mặt đất cả người run rẩy.
Ôn Sâm đứng phía sau Phương Tranh, hướng Ảnh Tử ra một thủ thế, trong Ảnh Tử phân ra hơn mười người, theo người hầu hầm phủ đi ra sau.
Hàn Trúc nhẹ nhàng đi lên trước, cách Phương Tranh năm bước đứng lại, chắp tay cười khổ nói: “ Phương…hiền chất, phát sinh loại sự tình này, lão phu cũng không biết làm sao ăn nói với ngươi, thực sự thẹn thùng…”
Phương Tranh vội vàng cười nói: “ Hàn thế bá không cần như vậy, ngươi ta hai nhà nhiều năm thế giao, tiểu chất không khả năng lòng tín nhiệm cũng không có, oan có đầu, nợ có chủ, tiểu chất tuyệt không lung tung oan uổng người tốt.”
Chuyện tin tưởng, cũng không phải “ tín nhiệm thế giao” chuyện ma quỷ gì, mà là hắn tỉ mỉ suy nghĩ một phen, nghĩ Hàn gia không có lý do gì hại hắn.
Dứt bỏ tình đồng minh vừa mới đạt thành không nói, nếu Hàn gia ở trong chính phủ đệ của mình, ngay trước mặt nhiều thuộc hạ và cấm quân cao thủ, hại chết khâm sai đại thần, đối với bọn họ lại có chỗ tốt gì? Đây chính là tội danh tru cửu tộc, chính là một Hàn gia chịu đựng nổi sao? Duy nhất giải thích đó là có người lẫn vào Hàn phủ, nhân cơ hội hạ độc trong rượu, như vậy mới có thể hại chết chính mình để giá họa cho Hàn gia, dù là không hại chết mình, nhưng mình quá phẫn nộ xung động, giận dữ, cứ như vậy quan hệ đồng minh mới tạo thành với Hàn gia cũng sẽ lập tức sụp đổ, một lần được ba chuyện, thực sự vô cùng thâm độc.
Phương Tranh phỏng chừng hiện tại Hàn Trúc đã hạ lệnh tra xét người hầu trong phủ, nhất định sẽ không tra ra được điều gì, đã có thủ đoạn độc ác ngoan lệ để giết Phương Tranh, tuyệt sẽ không ngu ngốc tới mức hạ độc xong còn hồ đồ chờ người đi bắt hắn.
Thế nhưng, người phía