“ Ta biết ta rất anh tuấn, nhưng ta không thích nam nhân dùng ánh mắt phong tao như thế nhìn chằm chằm ta.” Phương Tranh sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình nói.
Tiêu Hoài Viễn cười lấy lòng: “ Thuộc hạ đã ở dưới trướng đại nhân, tự nhiên lúc nào cũng phải chiêm ngưỡng tuấn dung của đại nhân mới phải, đây là một loại phương thức thuộc hạ sùng bái đại nhân.”
Gương mặt Phương Tranh đen thui: “ Sao ta lại cảm thấy lời này có chút sai vậy? Ngươi không phải là đang nói mỉa đi? Ta có địa phương nào đáng giá cho ngươi sùng bái?”
Tiêu Hoài Viễn cười nói: “ Đại nhân bày mưu nghĩ kế, an bài diệu kế dẫn người sau màn đi ra, kế sách cao minh như vậy, cũng chỉ có ngút trời kỳ tài như đại nhân mới nghĩ đến, các thuộc hạ đều theo không kịp nha.”
Tuy rằng biết rõ đó là lời nịnh nọt, Phương Tranh vẫn nhịn không được trong lòng sảng khoái vạn phần, khiêm tốn cười nói: “ Đây cũng không thể nói là cao minh, chỉ là biện pháp khi không có biện pháp nào khác, so với việc mấy ngàn người chúng ta cứ giống như đầu ruồi loạn loạn chuyển cũng tốt hơn, ta cũng thực sự không muốn dây dưa mãi tại Giang Nam, ngươi biết, hai lão bà của ta đều mang hài tử, ta phải nhanh xong xuôi chuyện này, trở lại bồi các nàng.”
Tiêu Hoài Viễn làm vẻ nghiêm nghị khởi kính: “ Đại nhân không chỉ là cột trụ của quốc gia, còn là một người chồng tốt, là cha tốt, thuộc hạ có thể được ở dưới trướng đại nhân làm việc, thật sự là đã tu luyện ba kiếp.”
“ Tiêu Hoài Viễn, ta không phản đối việc ngươi vuốt mông ngựa, nhưng ta van ngươi khi vuốt mông ngựa cũng phải có biểu tình chân thành một chút được không? Ngươi nói giống như là đọc sách, dù chính ngươi cũng khinh thường mình, ta nên có phản ứng gì? Khen ngươi hay chửi ngươi?” Phương Tranh đối với vị thuộc hạ mới dừng ở giai đoạn sơ cấp về kỹ thuật vuốt mông ngựa rất không mãn ý.
Gương mặt Tiêu Hoài Viễn lộ nét hổ thẹn.
Đảo mắt vòng vo, Tiêu Hoài Viễn lại nói: “ Đại nhân, kế sách kia ngài vừa nói qua cho Thái Vương điện hạ nghe rồi sao?”
Phương Tranh gật đầu: “ Đúng rồi, con người của Thái Vương cũng không tệ, cũng không phải người ngoài, hắn là anh ruột của hoàng thượng. Hắn hỏi ta, ta có thể không nói cho hắn sao?”
Trên mặt Tiêu Hoài Viễn bỗng nhiên hiện lên vài phần phức tạp, ánh mắt tràn ngập do dự, môi mấp máy vài cái, sửa lời nói: “ Đại nhân, kế sách của ngài quả nhiên cao minh vạn phần, thế nhưng thuộc hạ có thể nhắc cho ngài một lời kiến nghị được hay không?”
“ Kiến nghị gì?”
“ Thuế ngân phía bắc bảy tỉnh ngài định dùng quan đạo vận chuyển, dùng đường thủy làm hư, điều này tựa hồ không quá thỏa đáng.”
“ Nga? Nói thử nghe một chút.” Phương Tranh nghe vậy nhất thời có hứng thú, khi nhắc đến công việc nghiêm túc, hắn cũng không phải là một người tự mãn luôn tự cho mình là đúng, trên thực tế, tính tình hắn tốt, cũng có thể nghe được những ý kiến chính đáng của thuộc hạ.
Tiêu Hoài Viễn cẩn thận nhìn sắc mặt Phương Tranh một chút, thấy hắn cũng không lộ vẻ bất mãn, lúc này mới yên tâm nói: “ Đại nhân, dùng quan đạo vận chuyển, như vậy thuế ngân nhất định phải đi quan đạo, đường thủy chỉ là mồi, dẫn dụ người sau màn hiện thân, nhưng đại nhân có nghĩ tới không? Quan đạo từ Tô Châu đến kinh thành, lúc qua Thái Hồ, đó là giải đất bình nguyên. Vùng đất chung quanh bằng phẳng, đều có thể thong dong bày binh bố trận, người sau màn có thế lực bí hiểm, vạn nhất hắn không đi đường thủy mà chọn quan đạo hạ thủ, thì khả năng mấy trăm vạn lượng thuế ngân bị hắn cướp được cũng rất lớn, thỉnh đại nhân nghĩ kỹ.”
Phương Tranh suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “ Kỳ thực cũng không cần suy nghĩ, đây thuần túy là đổ một lần vận khí, hành động đặt cược, khi nhà cái còn chưa có định luận, chúng ta có quyền lực thay đổi tiền đặt cược, nếu tính nguy hiểm khi dùng quan đạo vận chuyển khá lớn, vậy thì chúng ta lại sửa lại, dùng quan đạo làm hư, dùng đường thủy làm thực. Đem thuế ngân sửa lại vận chuyển bằng đường thủy là được, năm ngàn Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao vốn là lục quân( lính đánh bộ), không thiện thủy chiến, để cho bọn họ đi áp giải xe bạc giả bằng quan đạo, nếu gặp địch tập, bọn họ sẽ đem địch nhân tiêu diệt sạch sẽ.”
Tiêu Hoài Viễn nhìn thoáng qua ngoài cửa, cười nói: “ Chiêu này thậm diệu, nhưng vừa rồi đại nhân nói với Thái Vương như thế, chẳng phải là lừa hắn?”
Phương Tranh cười nói: “ Thay đổi xoành xoạch vốn không nên, nhưng đây cũng không phải ngồi bên trong quân doanh hạ lệnh, sửa liền sửa, mọi việc phải hiểu được biến báo, về phần Thái Vương, bất quá hắn chỉ là nói vài câu chuyện phiếm về vụ án với ta, việc này vốn không quan hệ với hắn, không coi là gạt.”
Tiêu Hoài Viễn cười cười, không nói một lời.
“ Ai, ngươi vừa nói người của Hàn gia tìm ta, chuyện gì?”
Tiêu Hoài Viễn nhún vai: “ Thuộc hạ làm sao biết? Đây không phải muốn chiếu cố con rể đi? Sao đại nhân không tự mình đi Hàn phủ nhìn xem?”
Phương Tranh chép chép miệng: “ Ai, Hàn Trúc lão nhân nếu muốn mời ta làm con rể, chuyện này đúng là làm khó cho ta. Hàn Diệc Chân cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tính tình quá mức băng lãnh, Trường Bình khẳng định không đáp ứng.”
Phương Tranh cau mày, nói thầm đi ra Tàng Hương Viện, theo hướng Hàn phủ đi đến.
Không bao lâu, bên trong Tàng Hương Viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm gừ như bệnh tâm thần: “ Phương Tranh tên hỗn đản! Không tính tiền lại bỏ chạy, lại bắt ta coi tiền như rác!”
“ Không cho phép động tay động chân! Không có tiền! Ta thật không có tiền!”
“ Tống quan cái rắm! Ta chính là quan! Không có tiền là không có tiền, đánh chết ta cũng không có tiền!”
Sắp đi đến Hàn phủ thì Phương Tranh bỗng nhiên giật mình.
Tiêu Hoài Viễn vừa nhắc tới Thái Vương thì vẻ mặt của hắn sao lại quỷ dị như vậy? Trong lòng tiểu tử này còn đang suy nghĩ việc gì?
Muốn quay trở lại hỏi hắn một chút, nhưng Hàn phủ ngay trước mắt, suy nghĩ một chút, dự định sau khi đi ra Hàn phủ sẽ tìm Tiêu Hoài Viễn.
Tới trước cửa Hàn phủ, thị vệ đi theo phía sau Phương Tranh tiến lên phía trước gọi cửa, người hầu Hàn phủ nhìn thấy Phương Tranh đã tới, vội vàng cung kính mở cửa lớn, đón Phương Tranh đi vào.
Tới tiền sảnh, Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng khắc chữ Bất Tranh Đường, đứng bên dưới tấm bảng một lát, bỗng nhiên chợt có lĩnh ngộ đối với nguyên nhân Hàn gia có thể bài danh Giang Nam đệ nhất gia.
Ngồi trên ghế thái sư dành cho khách, một nha hoàn dáng dấp thanh tú động lòng người tiến đến, sau đó hướng Phương Tranh vén áo thi lễ, dịu dàng nói: “ Phương đại nhân, tiểu thư nhà ta thỉnh đại nhân vào tiểu lâu gặp mặt.”
Phương Tranh ngẩn người: “ Không phải là lão gia ngươi tìm ta sao?”
Nha hoàn lắc đầu nói: “ Là tiểu thư có việc tìm ngài.”
Phương Tranh đứng dậy đi tới tiểu lâu của Hàn Diệc Chân. Tâm tình của hắn có chút không cam lòng, người đàn bà này thật không có lễ phép, dứt bỏ thân phận ta là khâm sai triều đình không nói, coi như là khách nhân bình thường, ngươi có việc tìm ta cũng nên tự mình đến thỉnh chứ? Gọi một nha hoàn truyền lời là chuyện gì xảy ra?
Nhưng vừa nghĩ đến từ khi quen biết nàng tới nay, hình như mình đã chiếm không ít tiện nghi của nàng, lòng căm giận nhất thời biến mất không ít, được, xem như nể tình nàng từng bị ta sờ qua, hôm nay ta sẽ không so đo với nàng nữa.
Chẳng hiểu vì sao, gương mặt Hàn Diệc Chân đúng thật là đẹp như hoa, hơn nữa thông tuệ hơn người, lẽ ra nữ tử như vậy, với tính tình Phương Tranh, đã thật sự động tâm, tìm đủ cách đem nàng thu nhập vào nhà mới xong, nhưng hắn đối với Hàn Diệc Chân thật sự không dậy nổi một tia tình cảm, có lẽ tính cách Hàn Diệc Chân thật sự quá mức băng lãnh, không vui ở chung, mỗi lần Phương Tranh thấy nàng, ngoại trừ chiếm chiếm tiện nghi của nàng ra, tạm thời còn chưa đến mức thích nàng.
Không thể không nói, điều này đối với Hàn tam tiểu thư mà nói, là một chuyện may mắn.
Nàng khẳng định sẽ không vui vẻ có nửa điểm quan hệ với một tên hèn mọn vô sỉ như vậy.
Phương Tranh tay cầm quạt, thân mặc nho sam màu nguyệt bạch, trên đầu đội phương khăn văn sĩ, lưng đeo một khối ngọc bội phúc thọ song toàn, nhẹ nhàng đi qua rừng đào đang lả tả rơi rụng, cánh hoa rơi xuống, làm tôn thêm vóc người thon gầy và khuôn mặt tuấn tú, thật cũng có vài phần ý tứ hàm súc phiêu dật xuất trần của một vị công tử trong thời trọc thế.
Hắn đối với biểu hiện của chính mình cũng rất thỏa mãn, cánh hoa được gió thổi rơi, phụ trợ với một thân nho sam của hắn, cùng dáng dấp phiêu dật bất phàm, ai nha, đẹp đẽ, nếu như lúc này có một đống mỹ nữ đi ngang qua thấy hình dạng của ta, sợ rằng sẽ ngưỡng mộ đến thét lên chói tai nga? Rừng đào không tệ, trở về kinh thành, ta phải trồng đầy trong tiểu viện mới được.
“ Chậm đã, đợi lát nữa!” Phương Tranh thần tình ngưng trọng gọi lại nha hoàn dẫn đường.
Nha hoàn dừng bước, không giải thích được nhìn hắn.
Trầm mặc một lát.
“ Khái, ta đi lại một lần thử xem.” Phương Tranh quay đầu lại đi tới ven bìa rừng đào, lại lần nữa dùng một loại bộ pháp phong tao, nỗ lực học theo bước đi đầy phong phạm của tài tử phong lưu trong ti vi thời kiếp trước, lại một lần nữa đi ngang qua rừng đào.
“ Thế nào? Thế nào?” Phương đại thiếu gia phong lưu nhìn quanh, vội vàng hỏi nha hoàn: “ Cảm giác làm sao? Suất không? Phiêu dật không?”
Kỳ quái, sao tiểu nha đầu không kêu lên?
Gương mặt nha hoàn đen thui, trợn mắt nhìn lên trời, lạnh lùng nói: “ Phương đại nhân, chơi đủ rồi chứ?”
“ Ách, được rồi.”
“ Thỉnh Phương đại nhân theo nô tỳ tiếp tục đi thôi.”
Nói xong nha hoàn liền không chút biểu tình dẫn Phương Tranh đi tới hướng tiểu lâu.
Thẩm mỹ quan thấp kém! Phương Tranh hướng bóng lưng nha hoàn oán hận dựng thẳng ngón giữa, từ chủ tử đến nha hoàn, tất cả đều là tính tình này, tương lai gả cho người khẳng định tính tình lãnh đạm, chuyện phòng the không thú vị, giống như bức tượng, ngay “ ba mươi sáu thức của động huyền tử” cũng không tốt.
Vào tiểu lâu ngồi xuống, nha hoàn dâng thanh trà.
Phương Tranh bắt chéo chân, chậm rãi uống trà, lo lắng nói: “ Tiểu thư nhà ngươi gọi ta tới có chuyện gì?”
Nha hoàn thi lễ nói: “ Nô tỳ không biết, thỉnh đại nhân chờ một chút, tiểu thư nhà ta đang thay y phục trên lầu, rất nhanh sẽ đi xuống.”
Thay y phục?
Hai mắt Phương Tranh sáng ngời, người cổ đại dùng từ “thay y phục” có hai cách nói, một là đúng thật thay y phục, hai là tắm rửa vệ sinh. Không biết vị Hàn tam tiểu thư thuộc loại nào?
Bất kể nàng thuộc loại nào, đi trước nhìn một cái hãy nói, cùng lắm thì uổng công một lần.
“ Khái, ở đây không còn chuyện của ngươi, bổn quan thích thanh tĩnh, ngươi lui ra đi.” Phương Tranh nhàn nhạt phất tay.
Nha hoàn ngẩn người, nhưng không dám kháng ý hắn, thi lễ xong rời khỏi tiểu lâu.
Rất hiển nhiên, Hàn gia trên dưới đều đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của vị khâm sai đại nhân này.
Trong tiền sảnh tiểu lâu chỉ còn lại một mình Phương Tranh.
Phương Tranh ngẩng đầu, lén lút quan sát bốn phía một chút, xác định chung quanh không ai, lúc này mới nhấc lên vạt áo dài, giống như một kẻ trộm, rón ra rón rén hướng thang lầu đi đến.
Trộm xem mỹ nhân, theo hắn xem ra, là một chuyện rất bình thường, không thể không biết làm như vậy cũng không có ngại ngùng bại hoại đạo đức, nam nhân thưởng thức nữ nhân, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên hắn làm chuyện này thật lẽ thẳng khí hùng.
Nữ nhân không cho hắn xem thì làm sao bây giờ?
Không cho ta xem ta cũng vụng trộm xem. Nữ nhân mặc quần áo cho ai xem? Đương nhiên là cho nam nhân! Nữ nhân cởi quần áo cho ai xem? Đương nhiên cũng là nam nhân!
Phương Tranh vừa lúc là nam nhân trong nam nhân.
Thang lầu có chút nhỏ, tiểu lâu chiếm diện tích vốn không lớn, nhưng trang trí bên trong lại có vẻ phi thường hào hoa xa xỉ. Trang trí có khảo cứu, đều chọn tài liệu đẹp đẽ quý giá, dù tay vịn