Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Xá sinh


trước sau

Dưới bóng đêm yên tĩnh, trong một tòa tiểu lâu ngoài thành Dương Châu truyền đến một tiếng kêu thảm liên tục lặp lại, đặc biệt thê lương.
“ Câm miệng! Ta không phải quỷ!”
Bóng người đứng ngoài cửa liên tục giải thích. Tận lực xây dựng bầu không khí kinh khủng quỷ dị, bị Phương Tranh phá hư hầu như không còn, tình cảnh này, nhìn thấy thế nào thật giống trò khôi hài pha thêm màu sắc hài kịch.
Cuối cùng Hàn Diệc Chân cũng thực sự chịu không nổi vị khâm sai đại nhân có năng lực thừa thụ quá yếu đuối này, nhịn không được mở miệng quát: “ Ngươi câm miệng!”
Lúc này Phương Tranh mới yên tĩnh xuống tới.
Hàn Diệc Chân ngẩng đầu, nhìn đạo nhân ảnh ngoài cửa, bỗng nhiên thở dài, buồn bã nói: “ Diệp thế huynh, ngươi làm sao phải khổ như vậy?”
“ Diệp thế huynh?” Phương Tranh ngẩn người: “ Diệp Mẫn Chi?”
Bóng người lơ đãng run rẩy một chút, lập tức chậm rãi đi vào phòng trong, rút mồi lửa, đốt sáng một ngọn đèn trong phòng, dưới ngọn đèn hôn ám chập chờn, làm tôn thêm khuôn mặt có chút tuấn tú, nhưng chính là Diệp gia nhị công tử từng bị Phương Tranh cho người đánh ngoài thành Tô Châu, Diệp Mẫn Chi.
Lúc này gương mặt anh tuấn của Diệp Mẫn Chi có vẻ vặn vẹo, ánh mắt nhìn Hàn Diệc Chân thực sự tràn ngập điên cuồng và ái mộ, nhìn phía Phương Tranh lại mang theo vẻ cừu hận thấu xương, hai ánh mắt khác nhau liên tục chuyển đổi, rất cực đoan.
“ Tội gì?” Diệp Mẫn Chi si ngốc nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hàn Diệc Chân, cười khổ nói: “ Ta là bị khổ vì tình.”
Gương mặt tuyệt sắc của Hàn Diệc Chân nhẹ nhàng co quắp lại, thở dài nói: “ Diệp thế huynh, ngươi quát càn rỡ. Cử chỉ hôm nay, ngươi đã đem cả nhà Diệp gia già trẻ hơn ngàn người đẩy về phía đoạn đầu đài.”
Diệp Mẫn Chi chẳng hề để ý cười khẽ, mắt liếc Phương Tranh, cười nói: “ Phải? Bởi vì ta bắt cóc khâm sai?”
Hàn Diệc Chân gật đầu nói: “ Đúng, khâm sai đại biểu thiên tử, không thể xâm phạm, bằng không đó là tội lớn tru cửu tộc.”
Diệp Mẫn Chi si ngốc nhìn Hàn Diệc Chân, nhẹ giọng nói: “ Những gì làm vì nàng, ta đều hoàn toàn nguyện ý.”
Cả người Phương Tranh nổi da gà, người cổ đại nếu nói chuyện tình cảm, không hề thua kém Quỳnh Dao bà bà.
Nhìn hình dạng thâm tình chân thành của Diệp Mẫn Chi, Phương Tranh thật sự không đành lòng phá hư tâm tình đang biểu lộ của hắn. Thế nhưng…ngươi không thể bỏ ta ở chỗ này mà không quan tâm đi? Ta đường đường là khâm sai đại thần, buộc lão tử ở chỗ này nhìn ngươi biểu diễn kịch tình yêu, còn có lòng đạo đức công cộng nữa không?
Khái một tiếng, Phương Tranh mở miệng nói: “ Ách…vị Diệp công tử này, thật ngại quá. Cắt đứt tình tự đang dâng trào của ngươi. Như vầy, ngươi nếu không ngại, có thể thả ta ra trước không? Yên tâm, ta bảo chứng vừa ra khỏi cửa liền quên chuyện này, tuyệt đối không tìm Diệp gia ngươi phiền phức, bởi vì đây là một sự hiểu lầm, ta và Hàn tiểu thư trong trong sạch sạch, ta cũng chưa từng bức cha nàng gả nữ nhi cho ta…”
Diệp Mẫn Chi quay đầu lại nhìn hắn, thâm tình trong ánh mắt cực nhanh biến thành một mảnh oán độc, cười lạnh nói: “ Phương Tranh, Phương đại nhân, ngươi tại quan đạo sai sử thị vệ đánh ta, chuyện này đã thôi, nhưng ngươi còn ỷ thế hiếp người, đoạt vợ người khác. Mối hận đoạt vợ không đội trời chung, hôm nay sao ta lại thả ngươi rời đi?”

Hàn Diệc Chân lạnh lùng nói: “ Diệp thế huynh nói chuyện thỉnh chú ý đúng mực, ngươi ta không có mệnh cha mẹ, càng không môi chước, tại sao lại có chuyện “ đoạt vợ” mà nói? Ngươi đừng có phá hủy danh tiết của ta.”
Phương Tranh nghe vậy sợ đến cả người run lên, run giọng nói: “ Diệp…Diệp công tử, ngươi ý muốn như thế nào? Chuyện đoạt vợ người, thật sự là một hiểu lầm! Ngươi có thể tỉnh táo lại nghe ta giải thích hay không?”
Diệp Mẫn Chi si ngốc liếc mắt nhìn Hàn Diệc Chân, lại nhìn Phương Tranh cười lạnh nói: “ Giải thích cũng vô dụng, Phương đại nhân ngươi lưỡi xảo vô cùng, chết cũng bị ngươi nói sống, ta làm sao có thể tin ngươi? Ngươi mang theo cờ hiệu hoàng đế tại Giang Nam hoành hành, cẩu quan như ngươi sớm nên bị giết, nếu ta giết ngươi, Giang Nam sẽ có vô số thế gia vỗ tay tỏ ý vui mừng!”
Gương mặt Phương Tranh tối sầm: “ Ai, ta bị người hận đến như vậy hay sao?”
Sau đó hắn ngẩn người, liền phản ứng tới, nhất thời sợ đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra: “ Ngươi…ngươi muốn giết ta?”
Hàn Diệc Chân cả kinh nói: “ Diệp thế huynh, ngươi điên rồi! Bắt cóc khâm sai đã là trọng tội, nếu ngươi mưu hại khâm sai, triều đình sẽ không bỏ qua cho Diệp gia ngươi, cử chỉ của ngươi hôm nay có được Diệp thế bá đồng ý?”
Diệp Mẫn Chi cười lạnh nói: “ Một mình ta làm việc một mình đảm đương, cần gì phải cần người khác đồng ý?”
Lập tức Diệp Mẫn Chi nhìn phía Hàn Diệc Chân, ánh mắt tràn đầy thống khổ và thâm tình: “ Tiểu muội, chuyện ta làm, tất cả đều vì ngươi, cẩu quan này không biết đã dùng thủ đoạn gì, bức bách Hàn thế bá đem ngươi gả cho hắn. Ta sẽ không cho hắn thực hiện được! Từ nhỏ ngươi ta quen biết, có thể nói thanh mai trúc mã, lẽ nào phiên tình ý của ta đối với ngươi, ngươi không biết sao? Từ nhỏ ta liền che chở ngươi, ái mộ ngươi, cũng không cho ngươi làm việc mà ngươi không muốn, bất luận là sự tình gì! Hàn thế bá bức ngươi gả cho tên cẩu quan này, trong lòng ngươi đương nhiên là không muốn, có đúng hay không? Đúng hay không? Hôm nay ta giết cẩu quan cho ngươi, sau này ngươi không cần phải gả cho hắn nữa. Ngươi vẫn là Hàn gia tam tiểu thư vô ưu vô lự, là vị hôn thê của Diệp gia ta, nhân duyên của chúng ta đã được trời định, ai cũng không được hoành đao đoạt ái!”
Hàn Diệc Chân nghe xong lời hắn nói, gương mặt không khỏi trắng bệch, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phương Tranh, sau đó sụp mi mắt, lẳng lặng nói: “ Cho nên ngươi liền phái người bắt cóc Phương đại nhân và ta? Bởi vì phiên tình ý của ngươi?”
Diệp Mẫn Chi hét lớn: “ Không sai! Bắt cóc hắn thì thế nào? Nơi này là Giang Nam, đều không phải là kinh thành mà hắn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, khâm sai đại thần thì làm sao? Hắn làm ra chuyện vô sỉ vô đức, ta liền giết hắn, thiện ác có hữu báo, khâm sai đại thần quyền cao chức trọng cũng không thể ngoại lệ!”
Ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú vì phẫn nộ mà vặn vẹo của Diệp Mẫn Chi, Phương Tranh bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi: “ Diệp công tử, hôm nay ngươi phái người đến bắt cóc chúng ta, đến tột cùng là do chủ ý của chính ngươi, hay do người khác sai khiến? Ngươi nhận thức Thái Vương không?”
Diệp Mẫn Chi ngây ra, lập tức cười lạnh nói: “ Thái Vương gì? Ta bắt cóc ngươi đương nhiên là chủ ý của ta, ta trưởng thành, mặc kệ làm chuyện gì đều tự đảm đương.”
Diệp Mẫn Chi ưỡn ngực thật cao, nỗ lực bày ra dáng dấp nam tử hán có thể đảm đương, trên gương mặt anh tuấn còn giữ vài phần lông tơ non nớt, rất có vài phần buồn cười.
Phương Tranh hiểu ra, toàn sự kiện bất quá chỉ là một thế gia đệ tử còn chưa trưởng thành trả thù mà thôi, không quan hệ tới Thái Vương. Trái tim hắn vừa buông, lập tức lại bốc lên cao.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, hài tử không hiểu chuyện, trình độ nguy hiểm so với Thái Vương càng cao hơn.
Bởi vì trong đầu bọn họ căn bản không có sự ước thúc của luật pháp, vốn không có quan niệm chính tà. Nói hay làm đều hoàn toàn bất kể hậu quả, dựa vào cỗ huyết khí của thanh niên mà làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không cố kỵ, bất luận là chuyện gì, bao quát giết chết khâm sai như hắn.
Thay lời khác nói, lần này bắt cóc tống tiền dù là không quan hệ tới Thái Vương, nhưng sinh mạng của hắn vẫn đang bị uy hiếp nghiêm trọng. Diệp Mẫn Chi vừa nói qua là muốn giết hắn, cho dù chỉ là một hiểu lầm không tính là đẹp đẽ.

Tính mạng sắp gặp nguy hiểm, trong đầu Phương Tranh liền nổi lên đèn đỏ, vô số mưu kế đào sinh thoát khốn, nhất nhất hiện lên trong não, lại nhất nhất bị chính hẳn bỏ qua, tình cảnh hiện tại rất không diệu, không ổn nhất chính là, hắn và Hàn Diệc Chân đều bị trói chặt, mặc kệ dùng biện pháp tuyệt diệu gì thoát khốn, hai tay bị trói cũng không cách thi hành.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Phương Tranh không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Diệc Chân, thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, nhưng trong đôi mắt ánh lên vài phần ưu sầu.
Phương Tranh thở dài, con mẹ nó là chuyện gì nha! Hết lần này tới lần khác quan hệ giữa hắn và Hàn Diệc Chân không thể giải thích, mặc kệ mình giải thích thế nào, Diệp Mẫn Chi khẳng định sẽ cho rằng mình đang giải thích lời giả dối, Phương Tranh ở tại triều đình lăn lộn lâu như vậy, chẳng bao giờ gánh nợ cho ai, hôm nay lần đầu tiên chịu tiếng xấu cho người khác, mà còn là một món nợ dễ mất mạng nhất, đây chính là dùng mạng sống để trả giá nha.
Hiện tại hắn cảm thấy mình thật sự là oan uổng thấu trời. Không lý do lại bị người cài tội danh ỷ thế bức hôn, hơn nữa mắt thấy sắp vì tội danh này mà chết. Nếu Hàn Diệc Chân thật sự có ý định với hắn, tội danh này có đeo lên lưng thì đeo thôi, đáng tiếc chính là, con quỷ nhỏ Hàn Diệc Chân căn bản đối với hắn không hề cảm giác, chính vì điểm này, hắn cảm thấy mình vô cùng oan uổng, trái tim tiểu mỹ nhân không được, chính mình lại bị người hại mạng, xuất thân thương nhân hắn tính toán tính toán, vẫn nghĩ đây chính là vụ buôn bán thật lỗ vốn.
Gương mặt Hàn Diệc Chân lo sợ không yên, từ sự hiểu biết của nàng đối với Diệp Mẫn Chi, nếu hắn nói muốn giết Phương Tranh, vậy tuyệt đối không đơn giản là đe dọa, mà nếu Phương Tranh bị giết tại Giang Nam, hoàng thượng tại kinh thành nổi giận, sẽ đối với thế gia Giang Nam làm ra cử động kịch liệt gì….
Hàn Diệc Chân lắc đầu, không dám tiếp tục nghĩ xuống phía dưới.
Hít một hơi thật sâu, Hàn Diệc Chân nỗ lực nhượng cho chính mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “ Diệp thế huynh, ngươi ta hai nhà là thế giao, xem lại tình giao hảo bao đời, tiểu muội hôm nay còn xưng ngươi một tiếng thế huynh, việc nhân duyên, toàn bộ phải để phụ mẫu môi chước, ngươi ta chỉ là con cái, há có thể chính mình làm chủ? Hơn nữa từ nhỏ ta chỉ xem ngươi là huynh trưởng, không hề có tình yêu nam nữ, thế huynh cần gì phải bức ta như vậy? Khâm sai Phương đại nhân phụng hoàng mệnh tuần thú Giang Nam, nếu ngươi giết hại, đương kim thánh thượng sao lại buông tha cho Diệp gia ngươi? Trên đời này không có vách tường nào mà không thoát gió, chuyện ngươi giết khâm sai, sớm muộn sẽ bị thám tử triều đình biết được, đến lúc đó dù cho ngươi có chết, nhưng ngươi làm sao đối mặt với hơn ngàn người già trẻ của Diệp gia? Đây chính là tội lớn tru cửu tộc! Diệp thế huynh, tiểu muội đã nói hết lời, còn thỉnh thế huynh châm chước, tự suy nghĩ, chớ làm cho Diệp gia trêu chọc di thiên đại họa.”
Diệp Mẫn Chi nghe vậy cả người run rẩy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm gương mặt trầm tĩnh của Hàn Diệc Chân, khàn giọng nói: “ Ngươi chỉ xem ta là huynh trưởng? Ngươi chỉ xem ta là huynh trưởng?”
Phương Tranh nhịn không được xen vào nói: “ Ai, lão huynh, phiền phức ngươi chú ý trọng điểm được không? Ý tứ của nàng là bảo ngươi đừng giết ta, miễn gây ra đại họa cho Diệp gia…”
Diệp Mẫn Chi chỉ vào Phương Tranh chợt quát: “ Ngươi câm miệng!”
Lại quay đầu lại nhìn Hàn Diệc Chân, thâm tình trong ánh mắt Diệp Mẫn Chi đã biến mất không gặp, chỉ còn là một mảnh phẫn hận và không cam lòng, hắn tức giận nói: “

Tiểu muội, Hàn Diệc Chân! Ta nghĩ không ra ngươi lại vô tình như vậy, vì sao? Ta ái mộ ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại hoàn toàn làm như không thấy, Diệp Mẫn Chi ta có điểm nào kém hơn tên hỗn đản Phương Tranh này?”
Phương Tranh rụt cổ, kêu oan: “ Ai, không liên quan đến ta nha…”
“ Ngươi câm miệng!”
Hàn Diệc Chân bậm chặt môi, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được, gương mặt sầm xuống không hề cử động, nét mặt không có nửa phần biểu tình.
Ba người bên trong phòng rơi vào trầm mặc, một lúc lâu, Diệp Mẫn Chi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, tiếng cười khựng lại, hắn cúi đầu nhìn Hàn Diệc Chân, ánh mắt trở nên tràn ngập tham lam và dục vọng.
“ Ngươi đã vô tình, ta hà tất còn si tình? Hàn Diệc Chân, hôm nay ta có liều mạng chịu sự trách cứ trong tương lai của phụ thân ngươi, cũng phải cùng ngươi động phòng, cùng ngươi làm phu thê chân chính, đến lúc đó gạo đã thành cơm, ta là con rể Hàn gia ngươi, ai cũng đừng hòng phản đối.”

Phương Tranh nghe vậy kinh hãi: “ Uy! Lần này vui đùa mở lớn, Diệp Mẫn Chi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng xằng bậy, phiền phức ngươi lãnh tĩnh một chút, bảo trì lý tính của ngươi, khắc chế thú tính của ngươi đi.”
Hàn Diệc Chân cả người thẳng run, gương mặt trắng bệch, nhưng nàng chợt suy nghĩ, giọng nói bình thản: “ Diệp Mẫn Chi, ngươi điên rồi. Dùng loại thủ đoạn này bức một nữ tử đi vào khuôn khổ, Diệp gia các ngươi dạy dỗ ngươi như thế sao? Uổng cho ngươi là thế gia đệ tử, quả thực bôi nhọ nề nếp gia đình của Diệp gia ngươi! Nếu như ngươi thật sự dám động vào ta, tối nay ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, không tin ngươi có thể thử xem.”
Phương Tranh vội la lên: “ Đừng thử, đừng thử, ai, hãy nghe ta nói, ta có một kiến nghị tốt.”
“ Kiến nghị gì?” Diệp Mẫn Chi hai mắt đỏ bừng, quay đầu hỏi.
“ Ách, ý của ngươi là, muốn đem ta giết, sau đó đem Hàn Diệc Chân cưỡng hiếp, lý giải như thế không sai chứ?”
Diệp Mẫn Chi tham lam liếc mắt nhìn Hàn Diệc Chân, ánh mắt tản mát ra dục vọng trần trụi, cùng dáng dấp vừa chân thành vừa thâm tình vừa rồi giống như hai người, lập tức hắn ưỡn ngực lớn tiếng nói: “ Không sai!”
“ Cái này…Hàn tiểu thư, không muốn bị ngươi cưỡng hiếp, ta thì…lại càng không cam tâm tình nguyện bị ngươi giết chết…”
Trầm mặc một chút, Phương Tranh giương mắt nhìn thần sắc Diệp Mẫn Chi cẩn thận nói: “ Nếu không, ta và Hàn tiểu thư trao đổi một chút.”
Diệp Mẫn Chi nghi hoặc nói: “ Có ý tứ?”
“ Nếu như ngươi đồng ý, ngươi giết Hàn tiểu thư, cưỡng gian ta, thế nào?”
“ Hỗn đản!” Diệp Mẫn Chi và Hàn Diệc Chân trăm miệng một lời mắng, mắng đến nghiến răng kèn kẹt.
Phương Tranh thấy ủy khuất nha, con mẹ nó ta vì bảo ngươi trong sạch, đều nguyện ý chủ động hiến thân cho nam nhân, con quỷ nhỏ ngươi còn không cảm kích, bộ nghĩ lão tử cam tâm tình nguyện bị người bạo cúc sao?
Diệp Mẫn Chi nhìn chằm chằm Phương Tranh, thân hình lay động một chút, bỗng nhiên giọng căm hận nói: “ Ngươi là tên cẩu quan, đều là bởi vì ngươi, ta và tiểu muội lại sinh ra nhiều khúc chiết như vậy, hôm nay ta bắt cóc ngươi, dù sao cũng là tội lớn tru cửu tộc, ta liền giết ngươi thì đã làm sao?”
Nói xong Diệp Mẫn Chi bỗng nhiên nhấc chân hướng ngay ngực Phương Tranh đá vào, một cước hắn đá ra, mơ hồ mang theo uy thế sấm gió, chính là từng luyện qua võ công, nếu bị hắn đá trúng ngực, tránh không khỏi bị gãy xương, mất mạng tại chỗ.
Chuyện xảy đột nhiên, ai cũng không nghĩ tới Diệp Mẫn Chi lại bỗng nhiên làm khó dễ, Phương Tranh bị trói hai tay, chỉ có thể mở to mắt, ngây ra nhìn một cước của hắn càng lúc càng tới gần.
“ Đừng!”
Thân thể Phương Tranh bỗng nhiên bị người hất mạnh qua một bên, trong hoảng loạn mơ hồ nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh hai tai bị trói sau lưng, đang giãy dụa hướng thẳng tới một cước sấm sét của Diệp Mẫn Chi.
Thần sắc Diệp Mẫn Chi biến đổi, nhưng lúc này khí lực đã dùng hết, không thể thu thế, chỉ nghe được “phanh” một tiếng, ngay sau đó, Phương Tranh và cả Diệp Mẫn Chi đều rõ ràng nghe được tiếng gãy xương.
Chăm chú nhìn lại, đã thấy Hàn Diệc Chân chu cái miệng nhỏ, phun ra một ngụm máu đặc, sau đó mềm nhũn té xuống.
“ Hàn Diệc Chân!” Phương Tranh cả kinh quýnh lên, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra, vành mắt giống như nứt toát ra hét lớn.

“ Tiểu muội!” Diệp Mẫn Chi cũng luống cuống, vội vàng vọt tới bên cạnh Hàn Diệc Chân muốn xem thương thế.
Hàn Diệc Chân thở hổn hển, hô hấp tựa hồ mười phần trắc trở, Diệp Mẫn Chi vội vàng cởi dây trói trên tay nàng.
Phương Tranh hai tay bị trói, nhưng vẫn còn có thể đi đứng, thấy dáng dấp thực sự thống khổ của Hàn Diệc Chân, nghĩ đến nàng vì cứu chính mình mà gặp độc thủ. Phương Tranh không khỏi phẫn nộ trong lòng, bay lên một cước đá Diệp Mẫn Chi té ngã, nhìn Diệp Mẫn Chi chật vật bò lên, Phương Tranh lạnh lùng nói: “ Diệp Mẫn Chi, ngươi hay nhất cầu thần bái phật trông cậy vào Hàn gia tiểu thư không có việc gì. Nói cách khác, Phương Tranh ta phát thệ, cần phải giết sạch cả Diệp gia ngươi, mà Diệp Mẫn Chi ngươi, lão tử phải tự tay cắt ngươi thành ngàn mảnh!”
Sắc mặt Diệp Mẫn Chi tái nhợt, nhìn gương mặt như giấy vàng của Hàn Diệc Chân, bỗng nhìn Phương Tranh cười lạnh nói: “ Phương Tranh, chính ngươi chết đã đến nơi còn nói mạnh miệng, ngươi có bản lĩnh gì có thể giết được cả Diệp gia ta?”
Phương Tranh trước tiên cúi xuống nhìn thương thế của Hàn Diệc Chân, thấy ngực nàng phập phồng, chỉ là hô hấp khó khăn, trong lòng chợt hiểu có lẽ một cước kia đã đá gãy vài xương sườn của nàng, tạm thời không nguy đến tính mạng, nhất thời thoáng yên tâm.
Quay đầu, Phương Tranh nhìn Diệp Mẫn Chi, một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói bình thản làm người run rẩy.
“ Diệp Mẫn Chi, ta không ngại ngươi bắt cóc ta, cũng không chú ý ngươi đánh chửi, nói thật, trong lòng ta không hề trách ngươi. Dù sao ngươi bị tình làm hại, một người vì tình yêu, làm ra một ít chuyện không thể khống chế, cũng có thể tha thứ.”
“ Thế nhưng, ngươi dùng một cước đá Hàn Diệc Chân thành trọng thương, một đá này, cũng chặt đứt đường sống của Diệp gia ngươi! Ta không ngại nói cho ngươi, nếu Hàn Diệc Chân bị thương nặng không được kịp thời chữa trị, hoặc cả đời phải tàn tật, Diệp gia ngươi sẽ vì thế mà trả giá thảm trọng!”
“ Ngươi không phải đang rất kỳ quái, ta đang nằm trong tay ngươi vì sao còn dám nói mạnh miệng như vậy? Diệp Mẫn Chi, ngươi đã đánh giá thấp tầm quan trọng của ta trong triều đình. Trước đó, ta từng gặp qua không ít lần ám sát nhằm vào ta, cho nên, hoàng ân mênh mông, ngoại trừ bên người ta có mấy trăm danh thị vệ ra, hoàng thượng còn tăng thêm mười hai danh đại nội cao thủ, ngày đêm không ngớt từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ ta, hiện tại, bọn họ tất nhiên đã biết ta rơi vào tay của ngươi. Nếu ngươi kịp quay về Hàng Châu, sẽ phát hiện, Hàng Châu Diệp gia đã bị đại quân triều đình bao quanh, nếu ngươi dám đụng đến ta mảy may, hơn ngàn đầu người của Diệp gia ngươi toàn bộ đều rơi xuống.”
Diệp Mẫn Chi nghe vậy cả người run lên, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch không gì sánh được.
“ Ta…ta không tin…” Diệp Mẫn Chi môi run run.
Phương Tranh lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập thương hại: “ Không tin? Ngươi hãy phái người quay về Hàng Châu mà nhìn, có lẽ chính ngươi tự mình trở lại nhìn, Dương Châu cách Hàng Châu cũng không xa, chỉ một ngày đêm, khoái mã có thể tới. Ngươi có thể nhìn ra rốt cục ta có phải đang lừa ngươi hay không.”
“ Diệp Mẫn Chi, ta chưa bao giờ lạm sát người, ngươi chỉ là một hài tử không hiểu chuyện, tính tình bướng bỉnh tùy hứng, để xong được thứ gì đó mà không từ thủ đoạn, những thứ này ta đều nghĩ không có gì đáng trách, thế nhưng Hàn Diệc Chân vì cứu ta mà thân chịu trọng thương, nếu nàng có chuyện gì không hay xảy ra, ta không ngại để cho hai bàn tay của mình dính đầy máu tươi Diệp gia ngươi, cũng không quản bọn họ có vô tội hay không, ngươi phạm tội, vốn là tử tội tru di cửu tộc! Diệp Mẫn Chi, đem những lời của ta ghi tạc vào ngực, ngươi gặp rắc rối rồi. Ngươi đã trêu chọc về cho Diệp gia một phiền phức lớn, một chỉ thủ lệnh của ta, liền có thể làm cho Hàng Châu Diệp gia một đêm tan thành mây khói, Diệp Mẫn Chi, ngươi tin không?”
Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, chỉ có ngọn đèn âm u còn đang chập chờn bất định, trong vắng vẻ, một cỗ khí thế nghiêm nghị dần dần mọc lên, ngưng tụ, cho đến lan tràn. Cỗ khí thế này nặng như núi, ép tới hô hấp của Diệp Mẫn Chi đột nhiên trở nên trắc trở lên, cảm giác cả người như mất đi khí lực, hai chân không tự chủ được run lên. Tựa hồ có một đạo lực lượng vô hình, đang gắt gao ấn lên đầu vai hắn, làm hắn nhịn không được liền có xung động muốn hướng Phương Tranh quỳ xuống bái lạy.
Quan uy, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng người ở trên thượng vị lâu ngày cứ tự nhiên mà phát ra.
Thẳng đến lúc này Diệp Mẫn Chi mới phát hiện, nguyên lai tình địch của hắn, cũng không chỉ đơn giản là một người trẻ tuổi, lúc này hắn rốt cục nhớ tới Phương Tranh còn có một thân phận khác.
Hắn là khâm sai. Là trọng thần hô mưa gọi gió trong triều đình, tay cầm binh mã, quyền thần đôn đốc các quan viên, là thượng vị giả chỉ dùng một câu nói có thể phán định sống chết của toàn bộ một gia tộc!
Mồ hôi lạnh tuôn đầy khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh mắt trào phúng của Phương Tranh, Diệp Mẫn Chi rốt cục không chịu nổi áp lực cực lớn, mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện