Nơi ủng thành thông hướng đường cái dựng đầy đủ các loại khí giới thủ thành, cây lăn, lôi thạch, mỗi cách trăm bước liền có một thùng sắt lớn, bên trong đang thiêu đốt dầu lửa nóng hổi.
Ở đầu tường và trên đài đứng đầy người. Binh sĩ Long Vũ quân tay cầm đuốc, đang nghiêm mật nhìn chăm chú ngoài thành đen kịt, mặc dù không nhìn thấy được gì, nhưng bọn họ không muốn bỏ qua bất luận dấu vết nào, một đội binh sĩ tay cầm trường mâu đi tuần ngang qua, trật tự chỉnh tề. Phùng Cừu Đao đã thống lĩnh Long Vũ quân hai năm, hắn xuất thân con nhà tướng, thuở nhỏ theo phụ thân đóng ở biên tái, mưa dầm thấm đất, Phùng Cừu Đao đối với việc luyện binh thống lĩnh binh tất nhiên là rất có kinh nghiệm, dưới sự huấn luyện nghiêm ngặt của hắn, Long Vũ quân đã thành một chi quân đội tinh nhuệ nhất Hoa triều. Tuy rằng nhân số không bằng Thần Sách quân, Thần Vũ quân, nhưng ở khả năng tinh nhuệ, Long Vũ quân đều mạnh hơn vài phần so với các quân đội khác.
Binh sĩ đóng ở phía tây cửa thành Dương Châu cũng là một phen cảnh tượng khác.
Bọn họ là trú quân của Dương Châu, tương đối mà nói, bọn họ vô luận sĩ khí, trang bị, hay chiến lực, đều kém hơn Long Vũ quân rất nhiều.
Bọn họ tụ tập ba bốn người ngã ngồi khắp nơi, có người đang ngủ gà ngủ gật, có người than thở, còn có người đang nhỏ giọng oán giận tướng lĩnh không có việc gì thì cứ tìm việc mà làm. Đã muộn như thế còn kéo bọn họ đi ra tuần tra thủ thành, nhưng địch nhân của bọn họ là ai, ở nơi nào cũng không biết, thủ thành cái gì kia chứ?
Phùng Cừu Đao dọc theo thành tường dò xét một vòng, nhìn trú quân địa phương Dương Châu sĩ khí uể oải không phấn chấn, không khỏi thở dài.
Hắn bước vào lầu quan sát ở cửa thành phía đông, Phùng Cừu Đao ngồi xuống trên một chiếc ghế cổ xưa.
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm đang ở trong lầu quan sát, không biết đang thấp giọng nói gì, thấy Phùng Cừu Đao tiến đến, hai người nhìn nhau, không nói nữa.
“ Hai vị đại nhân, sĩ khí của Dương Châu trú quân tệ đến như vậy, sợ rằng có chút không ổn.” Phùng Cừu Đao nhíu mày thật sâu nói.
Tiêu Hoài Viễn là khâm sai phó sứ, lẽ ra Phương Tranh không có mặt, giữa ba người phải lấy hắn dẫn đầu. Nhưng chuyện binh chiến Tiêu Hoài Viễn cũng không hiểu, cho nên hắn rất thức thời nhường vị trí lão nhị đi ra, do Phùng Cừu Đao chỉ huy.
Phương Tranh Phương đại nhân không ngừng nói qua một lần, thuật nghiệp phải chuyên gia, tối kỵ nhất là người không chuyên nghiệp đi lĩnh đạo, đầu bếp xào rau cho dù rất tốt, dù cho hắn là Thực Thần( thần bếp), ngươi bảo hắn đi may quần áo, làm gì hắn có khả năng?
Tiêu Hoài Viễn không dám ngỗ nghịch lời Phương Tranh đã nói, dù cho hôm nay Phương Tranh sống chết chưa biết, hắn cũng không dám ngỗ nghịch. Hắn thực sự bị Phương Tranh chỉnh sợ, nếu Phương Tranh trở về phát hiện vị khâm sai phó sứ chẳng biết gì chuyện binh chiến mà lại hướng Long Vũ quân nghênh mặt hất hàm sai khiến, làm ra vẻ lành nghề đi dạy người chuyên gia trong nghề về chuyện chiến tranh, Phương Tranh không tức giận mà bổ sống hắn mới lạ.
Trước trận chém tướng lập uy, Phương đại nhân không phải chưa từng làm qua chuyện này, nhưng lại không chỉ một lần, Tiêu Hoài Viễn vừa mới lên làm quan, không muốn đi xúc rủi ro từ vị đương triều đệ nhất trọng thần.
Ôn Sâm lúng túng một chút, chần chờ hỏi: “ Phùng tướng quân, ách, hạ quan xin đắc tội, ngươi không hề có chút tình báo, lại không hề nhìn thấy sự điều động binh mã trong cảnh nội Hoa triều có điều khác thường nào, sao ngươi biết chắc Thái Vương sẽ đến công Dương Châu? Lúc này bốn cửa thành Dương Châu đóng chặt, bách tính khủng hoảng, chung quanh thần hồn nát thần tính, đây có phải chuyện quá nhỏ mà hành động cho lớn hay không?”
Tiêu Hoài Viễn không nói chuyện, nhưng đôi mắt cũng chăm chú nhìn chằm chằm Phùng Cừu Đao, hiển nhiên hắn cũng có đồng dạng nghi hoặc.
Khuôn mặt Phùng Cừu Đao lãnh ngạnh, ngẩng chiếc cằm cương nghị ngửa đầu nhìn ra bóng đêm xa xa ngoài thành, trầm mặc một lát, bỗng nhiên mang theo một loại giọng nói ưu thương nhàn nhạt, lo lắng nói: “ Là trực giác của nam nhân.”
Tiêu Hoài Viễn, Ôn Sâm mặt mày đen thui.
Trong lòng hai người rất là tiếc hận, Phương đại nhân quả thực là một tai họa, trước đây Phùng tướng quân là một hán tử hào sảng cương trực cỡ nào nha, lần này hạ Giang Nam, cùng Phương đại nhân ở chung vài ngày, Phùng tướng quân trở nên biến thành giống như hắn.
Lấy lại tinh thần, Phùng Cừu Đao áy náy cười cười nhìn hai người, nói: “ Việc dụng binh, một chốc rất khó giải thích rõ ràng. Hôm qua bổn tướng đang suy nghĩ, từ khi tiền nhậm tri phủ Từ Thọ bị Phương đại nhân ngay mặt bách tính Dương Châu chém đầu, dân tâm của bách tính Dương Châu tựa hồ dần dần ấm áp trở lại, từng bước một được Phương đại nhân kéo lại, nơi đây là đất phong nhiều năm của Thái Vương, Thái Vương dễ gì mở mắt trừng trừng nhìn lòng dân bị Phương đại nhân lôi kéo trở lại? Thừa dịp có cơ hội tốt khi Phương đại nhân mất tích, hai vị đại nhân, nếu thay đổi hai người các ngươi là Thái Vương, ngươi có thể không nhân cơ hội khởi binh tác loạn đánh chiếm Dương Châu hay không?”
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy như có đăm chiêu, sau đó chậm rãi gật đầu.
Phùng Cừu Đao cười cười, nói tiếp: “ Dương Châu thành đông người, lại nằm phía nam thuộc nơi hiểm yếu của Trường Giang, phía bắc là bình nguyên Giang Bắc, đi về phía đông hai ngày liền gặp biển rộng, là một trong những nơi luôn được mùa lương thực dồi dào nhất Giang Nam. Tiến có thể công, lui có thể thủ, thuế ruộng sung túc, nguồn mộ lính không thiếu, địa phương trọng yếu như vậy, Thái Vương sao không lấy? Cho nên, ta phán đoán Thái Vương tám chín phần mười sẽ dụng binh đối với Dương Châu, hai vị đại nhân, Dương Châu, không thể mất! Nếu để Thái Vương chiếm Dương Châu, lực ảnh hưởng của hắn tại dân gian sẽ giống như ôn dịch cấp tốc truyền nhiễm khắp nơi, đến lúc đó hắn đứng đầu Dương Châu, đăng cao vung tay hô vang, hàng vạn hàng ngàn bách tính và dân chạy nạn chẳng phải trở thành binh sĩ dưới trướng của hắn? Thời gian đó, binh tai và họa loạn sẽ lan tràn ra khắp Hoa triều.”
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy nhướng đuôi lông mày, không nói không biết, nguyên lai nếu Thái Vương chiếm Dương Châu, ảnh hưởng lại to lớn như vậy. Bọn họ nhất thời cảm thấy áp lực trên vai càng trở nên trầm trọng.
Tiêu Hoài Viễn và Phùng Cừu Đao chắp tay nói: “ Phùng tướng quân, cũng nhờ ngươi nhắc nhở, chúng ta mới biết việc này hung hiểm, may là Phùng tướng quân nhìn ra được thời cơ thật nhanh, đúng lúc đóng cửa thành. Bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”
Ánh mắt Phùng Cừu Đao nhìn trú quân Dương Châu ở tường thành hướng tây, bọn lính lười biếng vật vựa, hữu khí vô lực ngáp dài, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, trong mắt nổi lên vài phần sầu lo: “ Dương Châu trú quân nếu cứ như thế, nếu Thái Vương đến công thành, ta thật lo lắng sẽ không thủ được.”
Ôn Sâm cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lập tức than thở: “ Nếu như có Phương đại nhân ở đây thì tốt rồi. Hắn dường như luôn luôn có biện pháp giải quyết tất cả trắc trở. Lúc này cũng không biết Phương đại nhân rốt cục đang ở nơi nào, hoàng thượng đã hạ ba đạo ý chỉ hỏi thăm tin tức của Phương đại nhân, ai, cuộc chiến sắp xảy ra, nếu Phương đại nhân còn không có hiện thân, ta…”
Thần sắc ba người chợt âm úc, trầm xuống.
Tiếng gõ mõ cầm canh trong đêm đen vắng vẻ vang lên đặc biệt rõ ràng.
Đã canh ba. Là thời gian mệt mỏi nhất của con người. Trú quân tại thành tây đang ngủ gà ngủ gật vừa nghe được tiếng mõ, giống như nghe được chỉ lệnh thôi miên, không hẹn mà cùng ngáp một cái.
“ Con mẹ nó còn không chịu cho người ta đi ngủ sao? Hôm qua đã nói khả năng sẽ có phản tặc công thành, bọn lão tử đã đứng trên thành tường này cả ngày, một sợi lông của phản tặc cũng chưa từng thấy, các ngươi nói cấp trên có phải muốn đem chúng ta ra tiêu khiển hay không?” Một gã binh sĩ bất mãn thấp giọng nói thầm.
“ Hư! Câm miệng! Không muốn sống sao? Đây là Long Vũ quân đại tướng quân Phùng Cừu Đao của kinh thành hạ lệnh, người ta ăn no kiếm việc sao? Vị đại tướng quân như vậy, có cần đi tiêu khiển thứ như ngươi à? Có bệnh thì thế nào? Ngươi không thấy Long Vũ quân bên thành tường phía đông, người ta như vậy mới được gọi là tinh nhuệ, không quan tâm có địch tình gì hay không, người ta vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như cây cột đang phơi nắng, dáng vẻ này làm thấy rõ chúng ta chỉ là đám ô hợp mà thôi.”
“ Con mẹ nó, kinh thành làm sao vậy? Nếu chỉ nói tập trung làm việc, thua cũng không nhất định là chúng ta…”
Bỗng nhiên, một gã binh sĩ vỗ vỗ đồng đội đang ngồi dưới đất, giọng nói có vài phần khẩn trương: “ Ai ai, con mẹ nó đừng vô nghĩa nữa! Mau nhìn xem, bên ngoài đó là cái gì?”
“ Cái gì mà sáng sáng?” Hai gã binh sĩ phủi bụi trên mông, đứng dậy híp mắt hướng ra ngoài nhìn lại.
Chỉ thấy bên ngoài thành tường, một đoàn ánh lửa lóe ra dưới bóng đêm đen kịt, có vẻ đặc biệt chói mắt, hơn nữa tốc độ ánh lửa phi thường nhanh, nguyên bản chỉ là một ánh lửa nho nhỏ, trong chớp mắt liền càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, giống như một viên vẫn thạch đang thẳng hướng thành tường ập tới.
Rất nhanh, đoàn ánh lửa liền bay trên khoảng không của tường thành, lại nhanh chóng rơi xuống theo hình parapol, ánh lửa chiếu sáng bên thành tường, cũng chiếu sáng gương mặt kinh khủng của bọn lính, cùng sự nóng cháy phảng phất như lời nguyền rủa đến từ địa ngục, hung hăng tạp tới hướng đoàn người.
“ Đá lửa! Là đá lửa của xe ném đá!” Một tiếng thét chói tai kinh khủng cắt ngang qua bóng đêm yên lặng.
Vừa dứt lời, đá lửa đã tạp tới thành tường, phát sinh tiếng nổ vang thật lớn. Dù mặt đất cũng bị rung động lên, đá vụn vẩy ra, hơn mười binh sĩ đang đứng bị đá đập xuống vỡ toang đầu óc văng tung tóe khắp nơi, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Tiếng nổ kinh động binh sĩ thủ thành, rất nhanh, tiếng đồng la chói tai vang lên, quanh quẩn trong bóng đêm vắng vẻ.
“ Địch tập! Địch tập! Đề phòng! Chuẩn bị thủ thành!”
Trong tiếng cảnh báo, trên bầu trời ngoài thành lại xuất hiện đá lửa bay tới như châu chấu, giống như tử thần đang nhe răng cười, nhanh chóng ở trong trời đêm thổi qua từng đạo đường vòng cung chói mắt, không chút lưu tình hướng thành tường ném tới.
Bình nguyên bên ngoài thành tường, mấy vạn loạn quân thân mặc giáp đen tay cầm đao thương, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú vào thành Dương Châu, đó là một tòa thành trì phồn hoa, nó rất nhanh sẽ biến thành chiến lợi phẩm đầu tiên của bọn họ.
“ Ở đây còn cách thị trấn bao xa?” Phương Tranh bất mãn gõ lên vách thùng xe.
Bên ngoài màn xe, Dương Toàn đang đánh xe, thanh âm mang theo vài phần lấy lòng truyền đến: “ Không xa nữa, Phương đại nhân, ngài ráng đợi một lát, khoảng nửa nén nhang là tới.”
“ Ta đợi bao lâu không quan hệ, nhưng Hàn tiểu thư không thể đợi, vừa