Mày của Thái Vương liên tục nhảy lên.
Tám vạn loạn quân đã chết cùng bị thương gần vạn, tất cả bọn họ đều chết trong trận công thành chiến này.
Điều này làm cho Thái Vương thập phần xót xa.
Tám vạn người này là vốn liếng để hắn tranh bá thiên hạ, là lợi thế để cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, là lợi thế vô cùng trọng yếu, gần một đêm, đã chết gần một vạn, mà đến bây giờ dù là một tòa Dương Châu thành nho nhỏ cũng không thể chiếm lấy. Điều này làm cho Thái Vương đối với tương lai chinh chiến các phủ, chiến lược tư tưởng chỉ huy tiến chiếm kinh thành sản sinh dao động.
Nguyên lai kế hoạch vốn xác thực là hoàn mỹ không sứt mẻ, có thể nhân cơ hội dùng phương thức ám tập đánh chiếm Dương Châu, song song xuất binh tiêu diệt năm ngàn Long Vũ quân đóng quân ngoài thành, giết chết hai người vô cùng trọng yếu, chính là Phương Tranh và Phùng Cừu Đao, đó là một văn một võ đắc lực nhất của tứ hoàng đệ, song song cũng là tâm phúc họa lớn của hắn. Sau đó chiếm thành mà thủ, tám vạn người thủ một tòa thành, binh tinh lương đủ, thủ một năm hay hơn cũng không thành vấn đề, trong một năm này, hắn có thể dùng chính danh vọng của mình kích động các thế gia Giang Nam, bách tính cùng với dân chạy nạn phía bắc Hoàng Hà, có thể mê hoặc bọn họ tạo phản, cùng nhau phản đối tân đế, có thể tụ thành ngàn, thành vạn, hắn liền có vốn liếng tranh bá thiên hạ, cướp đoạt kinh thành, thậm chí cướp đoạt toàn bộ Hoa triều cũng không quá trắc trở.
Thế nhưng…hiện tại hắn lại lâm vào hoàn cảnh tiến lui đều khó.
Nhân số binh sĩ bên phe hắn đang tăng nhanh số lượng thương vong, thành Dương Châu vẫn còn nằm trong tay Phùng Cừu Đao.
Rốt cục ở nơi nào xảy ra vấn đề?
Thái Vương thật sự không thể hiểu nổi.
Trước một khắc xuất binh, năm ngàn Long Vũ quân và trú quân địa phương Dương Châu toàn bộ vào thành. Sau đó cửa thành liền chăm chú đóng chặt, bọn họ làm sao nhìn xuyên được ý đồ của chính mình? Lẽ nào Phương Tranh có thể biết trước sao?
Nếu như Long Vũ quân ở bên ngoài thành cùng hắn giao chiến, Thái Vương cũng không cần tốn hao nhiều thời gian là có thể giải quyết toàn bộ, chỉ khi nào bọn họ vào thành, thắng bại thật sự khó nói. Thái Vương thuở nhỏ đọc nhiều sách vở, hắn biết tiền triều có vài trường chiến tranh, thủ thành chỉ có một vạn binh sĩ già yếu, nhưng lương thảo khí giới trong thành lại sung túc, dựa vào thành tường kiên cố, mười vạn tinh binh của địch nhân công kích ba năm cũng không đánh hạ, cuối cùng chủ tướng địch quân phải phẫn nộ rút quân, ném lại mấy vạn thi thể binh sĩ, xám xịt lui trở về.
Thái Vương nghĩ hiện tại hắn cũng đang lâm vào trong khốn cảnh này.
Tất cả đều đang lệch khỏi quỹ đạo mưu kế của hắn. Ám tập đổi thành công khai công kích, hiệu quả tự nhiên kém hơn rất nhiều. Một lần lại một lần công thành thất bại, hắn từng không ngừng một lần nghĩ tới chuyện rút quân, hắn không muốn dùng tính mạng tướng sĩ chôn vùi tại tòa thành này, nhưng hắn nghĩ lại thương vong của binh sĩ thủ thành còn lớn hơn nữa, có thể, chỉ cần công thêm một lần, thành trì sẽ bị đánh hạ.
Ý nghĩ này giống như ma quỷ sai khiến hắn một lần lại một lần cắn răng hạ lệnh tướng sĩ phát động tiến công vào thành, sau đó lại một lần rồi một lần thất bại. Tựa như đang đánh một người khổng lồ đang dần mất đi khí lực, Thái Vương mỗi lần đều đang đánh cuộc. Có lẽ lần tiếp theo là mình có thể đánh bại hắn?
Một lần lại một lần, người khổng lồ còn chưa ngã, tay Thái Vương đã bắt đầu đau đớn.
Đối phương thủ rất ngoan cường, Phùng Cừu Đao không hổ là danh tướng, hắn giỏi về việc lợi dụng nhân lực và vật lực trong thành, dùng hết dầu lửa, hắn liền thu thập dầu cải trong nhà dân chúng, cây lăn lôi thạch dùng hết, hắn liền giật sập lâu thai và tảng đá dùng để phòng thủ…
Đó là một địch nhân đáng sợ.
Con mắt Thái Vương đỏ lên.
“ Người đầu! Trùng thêm lần nữa cho ta! Lần này đi tới một vạn người, bốn mặt vây thành không phân biệt chủ công thứ công, toàn bộ đều xông lên cho ta!”
Mặt trời đã sắp mọc lên, phải lấy được Dương Châu trước khi viện quân triều đình chạy đến, bằng không thất bại trong gang tấc! Thái Vương âm thầm nắm chặt tay, thân thể hắn bắt đầu hơi run, không biết là vì phẫn nộ hay vì sợ hãi.
Trên tường thành Dương Châu, Phùng Cừu Đao vết thương đầy người đẫm máu, nhưng hắn vẫn giống như một cây tiêu thương, thẳng tắp đứng trên đầu tường, nhìn ra trận hình quân địch phía xa xa ngoài thành.
Kéo kéo khóe miệng, trên mặt Phùng Cừu Đao tràn đầy vẻ khinh miệt và không chút sợ hãi.
“ Bọn họ rất nhanh lại muốn công thành, lần này thanh thế cũng không nhỏ.” Phùng Cừu Đao nhẹ giọng nói, phảng phất như đang lẩm bẩm.
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm cũng máu tươi đầy người, nghe vậy cười nói: “ Công thì cứ công, chúng ta cứ bảo vệ cho chắc là được.”
Giọng nói của hắn giống như đang chiêu đãi một bằng hữu, nghe thật dễ dàng.
Nhưng trên đầu tường bất luận là kẻ nào cũng hiểu rõ, tất cả kỳ thực rất không dễ dàng.
Bao quát trú quân địa phương ở bên trong, toàn bộ binh sĩ thủ thành cộng lại cũng không còn tới ba ngàn người. Hơn nữa trong đó còn mang theo thương thế hoặc nặng hoặc nhẹ.
Ba ngàn người còn bị thương thì có thể làm cái gì? Bọn họ còn có thể thủ thành được thêm một lần công kích, sau đó trong sự tiến công điên cuồng của địch nhân, lại giống như từng con thiêu thân, lừng lẫy đánh về phía đống lửa, hóa thành tro tàn, cuối cùng bọn họ trở thành một cái tên nằm lạnh lùng trong danh sách những tướng sĩ đã từng chết trận của triều đình.
Hay là, Phùng Cừu Đao còn có thể tuyển chọn thanh tráng bách tính bên trong thành, buộc bọn họ cầm lấy vũ khí, thay thế binh sĩ tiếp tục thủ thành.
Nhưng Phùng Cừu Đao không muốn làm như vậy.
Chức trách của quân nhân là trung quân báo quốc, giúp đỡ xã tắc, bảo hộ bách tính, nếu như bức bách bọn họ cầm lấy vũ khí đi tham gia chiến đấu, tín niệm hắn vẫn giữ vẫn bao lâu nay còn có ý nghĩa gì nữa? Tòa thành trì này tiếp tục thủ hộ còn có ý nghĩa gì nữa?
Phùng Cừu Đao xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào những binh sĩ đồng đội biểu tình đờ đẫn, trong mắt hắn nổi lên vài phần thống khổ, bọn họ còn trẻ, sinh mạng của bọn họ giống như ánh nắng mặt trời tràn đầy, sáng lạn, nếu như không có trận chiến tranh này, bọn họ có thể sống đến tám mươi tuổi, khi đó có con cháu hầu hạ dưới gối, bọn họ có thể vuốt ve chòm râu bạc, cười ha hả kể lại cố sự chiến đấu thời trai trẻ, hay là còn có thể phô trương thổi phồng vài câu, nói lúc đó mình đã lấy một địch trăm, không chút sợ hãi…
Thế nhưng hôm nay, bọn họ bởi vì dã tâm bành trướng của một người, mà chết trên chiến trường vô tình này, sau đó năm tháng vô luận là gió nổi mây phun, vẫn bình thản an tường, đều cùng bọn họ không còn chút quan hệ.
Tiếng trống của quân địch dưới thành đang nhiễu thành mà qua. Ý đồ tiến công của bọn họ rất rõ ràng, đó là công thành bốn mặt, không còn phân ra chủ yếu và thứ yếu, Thái Vương bắt đầu nóng nảy.
Phùng Cừu Đao cười khổ, chiến lực hiện tại của binh sĩ dưới trướng, đừng nói thủ được bốn mặt thành tường, dù là một mặt cũng không chống đối được bao lâu, chiến đấu kịch liệt suốt nửa đêm, thể lực của bọn họ đã hoàn toàn tiêu hao, có người thầm chí cầm không vững vũ khí, dù là tướng quân lĩnh binh như hắn cũng đã muốn lung lay sắp đổ.
Chậm rãi nhìn quét mọi người, giọng nói của Phùng Cừu Đao vẫn kiên định như thường ngày, nhưng lúc này đây, trong giọng nói kiên định của hắn lại có thêm vài phần bi tráng.
“ Các huynh đệ, phản tặc lại muốn công thành, chúng ta lại cầm lấy vũ khí, cùng bọn chúng hợp lại một hồi, cầu người được người, cầu nghĩa tồn nghĩa, thành công như hiện tại đã rất không dễ, các ngươi đều là hảo hán!”
“ Phùng mỗ không dám gạt mọi người, viện quân sẽ không tới, sự tình phát sinh quá đột nhiên, triều đình không kịp ở trong thời gian ngắn như vậy phân phối đại quân tới gấp rút tiếp viện.”
“ Làm huynh đệ bao năm, Phùng mỗ cũng mong muốn các ngươi có thể hảo hảo sống sót, mỗi người đều sống tới tám mươi tuổi, nếu như thành phá, huynh đệ không muốn chết cứ buông vũ khí đầu hàng! Phùng mỗ tuyệt không trách móc.”
Các binh sĩ biểu tình đờ đẫn rốt cục lộ ra thần tình kích động, gương mặt đầy máu dơ bẩn lại biến thành như gan lợn, giống như bị người hung hăng tát mạnh một bạt tai lên mặt.
“ Tướng quân! Ta thà chết không hàng!” Một gã binh sĩ viền mắt rưng rưng, cao giọng tê rống ra.
“ Đúng! Chúng ta thà chết không hàng!” Mọi người giống như một đống củi đốt bị một đống hỏa tinh châm ngòi, trong nháy mắt liền dấy lên lửa lớn tận trời.
Phùng Cừu Đao lộ ra dáng tươi cười vui mừng: “ Đừng gọi ta là tướng quân, tuổi tác của ta lớn hơn các ngươi không nhiều, lúc chia tay, cứ gọi một tiếng đại ca. Hôm nay có lẽ thành Dương Châu sẽ là nơi chôn xương cốt của chúng ta, cứ nhượng chúng ta đánh một trận! Nhượng đám phản tặc bất trung bất nghĩa bên dưới thành nhìn thấy, cái gì gọi là trung tâm cốt nghĩa, cái gì gọi là thấy chết không sờn!”
“ Thấy chết không sờn!” Ba ngàn âm thanh kiên định tê rống, giống như một thanh kiếm sắc bén vô hình, xé rách khoảng không.
Cùng lúc đó, tiếng kèn lệnh tiến công của loạn quân dưới thành thổi lên, đám binh sĩ áo giáp đen như nước thủy triều người trước ngã xuống, người sau tiếng lên hướng thành tường tràn tới.
Đám binh sĩ thủ thành cắn răng, gian nan mà kiên quyết cầm lấy vũ khí, ôm lấy cây lăn, lôi thạch, lảo đảo nhằm phía đầu tường, dùng tính mạng làm tiền đặt cược tiếp tục cuộc công phòng chiến.
“ Lại phái thêm một vạn người tiến công! Lúc này đây vô luận thế nào phải đánh hạ thành trì!” Thái Vương hai mắt đỏ bừng chăm chú nhìn vào đầu tường, từ hàm răng phun ra mệnh lệnh mới nhất.
“ Các huynh đệ thủ thành! Chiến cho tới người cuối cùng, bổn tướng cùng các ngươi hi sinh cho tổ quốc!” Phùng Cừu Đao dữ dằn hét lớn.
Những mũi tên gào thét khắp bầu trời, không ngừng có binh sĩ ngã xuống, lại có binh sĩ thế vào, trong sự chém giết kịch liệt, không biết là ai ngay trong trận nổi lên một khúc ca dao: “ Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào.Vương vu hưng sư. Tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng " (: Nếu không có áo thì cùng người khác chung áo, Vương mà động binh, thì chúng ta sửa lại giáo mác, để cùng chung một kẻ thù. Chữ đồng bào không phải là nhân dân nhé, theo nghĩa trong câu này là đùm bọc.)
Tiếng ca du dương sục sôi, quanh quẩn trên chiến trường tràn ngập không khí túc sát đầy máu tanh, kéo dài không dứt, giống như ánh mắt thần phật thương xót, đang nhìn chăm chú vào sự cực khổ của nhân gian.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích, dữ tử giai tác. . Cuối cùng binh sĩ thủ thành cùng hòa vào tiếng ca xướng, trong tiếng ca bi tráng hùng hồn, từng khối đá cùng cây lăn được giơ cao, không chút nào lưu tình hướng trên đầu đám loạn quân đang leo lên thành tường ném xuống. Cả đám binh sĩ trẻ tuổi còn đang sống sờ sờ liền bị những mũi tên bay khắp bầu trời gào thét mà tới đoạt đi sinh mạng.
Xa xa, lại một đoàn phản tặc đông nghịt ào tới, trong lòng Phùng Cừu Đao càng ngày càng trầm, càng ngày càng tuyệt vọng. Hắn không sợ chết, tướng quân bách chiến khó tránh khỏi trận vong sa trường, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn lo lắng sau khi Dương Châu thất thủ, có thể làm tên tuổi của hắn bị lưu tiếng bẩn, hắn càng lo lắng sẽ mang đến nhiều phiền phức cho triều đình.
Phùng Cừu Đao lộ vẻ sầu thảm cười cười. Bỏ đi, việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô ích, dùng lại tia khí lực cuối cùng, sau đó dùng thân hi sinh cho tổ quốc, ta liền không thẹn với triều đình, không thẹn với hoàng thượng.
Tiêu Hoài Viễn cùng Ôn Sâm gương mặt như màu đất, nhưng bọn họ vẫn chăm chú cắn răng, không nói một lời. Chỉ liên tục giơ lên cây lăn trong tay, ném xuống loạn quân đang leo lên thành tường.
“ Di? Lại có thêm một chi quân đội, là kỵ binh!” Một gã binh sĩ trong lúc hỗn loạn kinh ngạc chỉ tới bình nguyên trống trải phía tây nam năm dặm.
Tiêu Hoài Viễn tức giận nói: “ Tới thì tới, có cái gì ngạc nhiên? Dù sao cũng là chết, lão tử chết dưới tay ai cũng đều như nhau.”
“ Không phải đâu, đại nhân, chi quân đội này dường như…dường như không phải phản tặc…” Tên binh sĩ nói.
“ Cái