Phương Tranh và Hàn Trúc ngồi trong tiền sảnh Lục Ấm Quán tâm tình. Lúc này Hàn Diệc Chân lại trốn sau bình phong bằng bạch ngọc len lén nhìn xung quanh.
Nghe được Phương Tranh tố khổ, đôi mày Hàn Diệc Chân không khỏi nhướng lên thành hai đường vòng cung duyên dáng, đôi môi đỏ mọng cũng hơi hướng về phía trước nhếch nhếch lên.
Hàn Trúc sau khi đến Dương Châu, đơn độc tìm nàng nói chuyện qua một lần, về việc đám hỏi cùng Phương gia. Dù thường ngày nàng vẫn luôn đa trí quả quyết, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhi tuổi thanh xuân, nghe được phụ thân nói trắng ra việc hôn nhân của nàng, mà nam tử kia lại là đối tượng mà nàng ngưỡng mộ trong lòng, Hàn Diệc Chân mắc cỡ đỏ bừng mặt, cắn răng không dám nói nửa câu, Hàn Trúc lại không nghe được nữ nhi tỏ thái độ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi dự tiệc, sau tiệc lại tìm thời gian rảnh rỗi đến tâm tình cùng Phương Tranh.
Hàn Diệc Chân trốn sau bình phong, lúc này nàng có chút khẩn trương, phương tâm lại loạn chàng như nai con. Nàng mơ hồ biết, hôm nay phụ thân khả năng sẽ nói chuyện gì với Phương Tranh, trọng tâm câu chuyện sẽ liên quan đến việc hôn nhân, Hàn Diệc Chân chăm chú nắm chặt tay, mũi thở gấp vì khẩn trương mà thấm ra một tầng mồ hôi thật mịn.
Rất muốn quay đầu đi, chuyện mắc cỡ chết người này không phải nữ nhi có thể nghe được, nhưng nàng thật sự rất chờ mong Phương Tranh làm sao trả lời phụ thân, hắn có thích mình hay không? Hắn có cự tuyệt hay không? Hắn làm sao giải thích với phu nhân trong nhà? Nghe nói chính thất của hắn là ngự muội của thánh thượng đương kim, chắc là lá ngọc cành vàng cao cao tại thượng? Nếu mình gả vào Phương gia, hắn đã có thê thiếp cả sảnh đường, trong lòng còn vị trí nhỏ nhoi nào dành cho mình?
Hàn Diệc Chân ở sau bình phong liên tục miên man suy nghĩ, bên trong tiền sảnh, Phương Tranh lại hồn nhiên không cảm giác trò chuyện với Hàn Trúc.
“ Lưu lại các vị gia chủ thế gia, tiểu chất đương nhiên là có nguyên nhân, Hàn thế bá muốn biết sao? Hắc hắc, muốn biết thì trả thù lao.”
Thấy Hàn Trúc gương mặt không chút biểu tình nhìn hắn, Phương Tranh khái khái nói: “ Không có tiền thì thôi, tiểu chất nguyện miễn phí nói cho ngài.”
Hàn Trúc cười khổ lắc đầu.
“ Nếu như tiểu chất suy đoán không sai, không ra ba ngày, tất có tin tức nơi ở của Thái Vương truyền đến, đến lúc đó tiểu chất phải phái binh bao vây tiễu trừ, các thế gia gia chủ lòng còn sơ định, để tránh cho phiền phức không cần thiết, hắc hắc, thỉnh bọn họ ở lại thành Dương Châu du ngoạn vài ngày cũng không tệ nha.”
Mày của Hàn Trúc nhảy lên: “ Tìm được nơi ở của Thái Vương rồi sao?”
Phương Tranh cười nói: “ Nhanh thôi, thủ hạ Ảnh Tử của ta cũng không phải chỉ ngồi không, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả.”
Hàn Trúc vuốt râu suy tư một chút, sau đó cười nói: “ Cho nên ngươi lưu các gia chủ tại Dương Châu, thứ nhất không cho bọn họ tư địch thông đồng với địch, thứ hai là muốn để cho bọn họ tận mắt xem đại quân triều đình làm sao tiêu diệt Thái Vương, để cho bọn họ sinh ra lòng sợ hãi đối với triều đình, từ nay về sau chặt đứt tâm tư đối địch với triều đình, thứ ba, ha hả, Giang Nam thế gia gia chủ đều bị khâm sai đại nhân ngươi triệu tới Dương Châu, nếu Thái Vương đều biết thế gia đã đầu phục triều đình, trong tuyệt vọng sẽ ảnh hưởng quân tâm sĩ khí của hắn, hiền chất phái đại quân tiêu diệt Thái Vương càng đơn giản hiệu quả, mưu kế thật khéo tay khiến trên cây nở hoa, ha hả.”
Phương Tranh được Hàn Trúc khoa trương như thế, hắn vốn dự định điệu thấp, nhịn không được lòng như nở hoa, nét mặt lộ ra thần tình hớn hở, vừa rồi chút tia khiêm tốn rụt rè, từ lâu biến thành bụi mờ, bay tuốt ra khỏi chín tầng trời.
“ Đâu đâu, tiểu chất chỉ bất quá thông minh hơn người bình thường một chút, ha hả, chỉ là chút tài mọn, thực sự không vào được pháp nhãn của lão nhân gia.”
Phương Tranh khiêm tốn vài câu, sau lại thực sự nhịn không được sự đắc ý trong lòng, ngay sau đó lại chuyển, nói: “ Nhưng người thông minh giống như ta ở trên đời này, thực sự cũng không nhiều, một mũi tên bắn ba con chim, người bình thường khẳng định làm không được, đom đóm mặc kệ bay đến địa phương nào, vĩnh viễn cũng sáng ngời như vậy, xuất chúng…oa ha ha ha…”
Hàn Trúc vuốt râu, dáng dấp khí định thần nhàn, thấy Phương Tranh nói khoác đã đời, bỗng nhiên thình lình nói: “ Nhưng lão phu nghe nói kế sách này là do tiểu nữ đề ra.”
“ A? Ách…khái khái khái khái…” Tiếng cười đắc ý của Phương Tranh khựng lại, giống như một con gà trống bị người bóp ngay cổ, mãnh liệt ho khan lên.
Hàn Diệc Chân trốn phía sau bình phong tức giận đến âm thầm giậm chân. Trong lòng tức giận đối với phụ thân không ngớt, cha rốt cục là tới cầu hôn cho mình hay làm cho người ta khó chịu đây? Chỉ là một kế sách mà thôi, ai xuất ra cũng đều như nhau…
Phương Tranh khái đến mặt mày tím bầm, thật vất vả ngừng lại, phụng phịu nói: “ Hàn thế bá còn có việc sao? Tiểu chất vừa uống rượu quá nhiều, muốn đi nghỉ tạm, ngài cứ tự tiện.”
Hàn Trúc vuốt râu cười nói: “ Trước khi hiền chất nghỉ tạm, lão phu còn có việc cùng ngươi thương lượng.”
“ Chuyện gì?” Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã. Tử lão đầu! Có cần ngay mặt vạch trần ta sao? Nữ nhi ngươi ra chủ ý có gì đặc biệt hơn người? Lão tử chỉ là lười suy nghĩ mà thôi, chọc lão tử nổi lửa, đem nữ nhi ngươi trước gian rồi gian, gian rồi còn không phụ trách, nhìn ngươi làm sao bây giờ.
Hàn Trúc tất nhiên là không biết ý nghĩ xấu xa trong lòng Phương Tranh, vẫn cười nói: “ Thái Vương sắp bị diệt tới nơi, hiền chất mắt thấy cũng muốn quay về kinh báo cáo kết quả công tác, chẳng hay hiền chất làm sao an bài tiểu nữ?”
“ An bài?” Phương Tranh ngẩn người, sau đó kinh hãi, lắp bắp nói: “ Thế nào là an bài?”
Hàn Trúc trợn mắt: “ Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Tiểu nữ vô danh vô phận theo ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi cứ như thế mà đi, một câu nói cũng không lưu sao?”
Hàn Diệc Chân trốn sau bình phong chăm chú nắm góc áo, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo sợ không yên, nàng muốn quay đầu bỏ đi, nàng sợ lưu lại sẽ nghe được đáp án mà nàng không muốn nghe, nhưng nàng luyến tiếc di động bước chân.
Lúc này trong lòng Phương Tranh cũng lo sợ bất an như Hàn Diệc Chân. Tử lão đầu nhi, cứ chờ cơ hội lại bức hôn. Không chút nào để ý đến cảm thụ của người khác, nếu ta đáp ứng ngươi, trở về kinh thành, Trường Bình còn không hủy cả xương cốt của ta sao? Không được, chuyện này nói gì cũng không thể đáp ứng! Ta và nữ nhi của hắn trong sạch, khái, đại khái đúng là trong sạch, căn bản không hề phát sinh quan hệ có tính thực chất, nghe giọng nói của Hàn lão đầu, dường như ta đem nữ nhi của hắn làm gì rồi không bằng, nhân phẩm chúng ta kém như vậy sao? Chỉ bất quá là có sờ soạng nàng ta vài cái mà thôi.
Phương Tranh cẩn cẩn thận thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Trúc, thử nói: “ Lưu lại câu gì, Diệc Chân muội muội khổ cực?”
Hàn Trúc nâng chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi nói: “ Hiền chất, sự tình như vậy nếu ngươi còn không nói thẳng, ngươi sẽ không làm một người phúc hậu nữa đâu!”
“ Tiểu chất thích chính là nam nhân.”
“ Ân?”
Mẹ nó! Lão đầu nhi không dễ lừa gạt.
Phương Tranh than thở nói: “ Hàn thế bá, đây không phải do tiểu chất không đáp ứng, lệnh thiên kim xuất thân thế gia…”
Hàn Diệc Chân trốn sau bình phong nghe Phương Tranh khen, gương mặt nhất thời đỏ bừng, trái tim vui vẻ giống như uống rượu ngon, cả người có chút ngây ngất.
Tên oan gia, cuối cùng cũng biết người ta tốt…
Nhưng ai biết Phương Tranh lại thay đổi lời, nói tiếp: “ Nguyên nhân chính là như vậy, ta mới không dám cưới nàng!”
Hàn Diệc Chân nghe vậy trái tim trầm xuống, gương mặt đỏ bừng cấp tốc trở nên tái nhợt không gì sánh được, một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh gắt gao nắm lấy góc áo, hơi run.
Hàn Trúc nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “ Vì sao không dám cưới nó?”
Phương Tranh thở dài nói: “ Nhà của ta đã có chính thê, lệnh thiên kim là nữ nhi thế gia, làm sao chịu ở dưới người? Hơn nữa chính thê của ta, ách, hành sự có chút…dũng cảm, lệnh thiên kim là người văn tĩnh, gả vào Phương gia chỉ sợ sẽ buồn bã không vui, tiểu chất làm sao nhẫn tâm hại nàng?”
Ánh mắt Hàn Trúc chớp động, chẳng biết suy nghĩ điều gì, trầm ngâm một lát, nói: “ Hiền chất, ngươi nói những chuyện này cũng không trọng yếu, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, có thích tiểu nữ hay không?”
Phương Tranh chần chờ một chút, sau đó gật đầu, nói: “ Lệnh thiên kim xinh đẹp thiên tiên, tính tình điềm tĩnh, tiểu chất đương nhiên là thích.”
Hàn Diệc Chân đứng sau bình phong nghe vậy, trái tim vừa trầm xuống nhất thời thẳng thượng mây xanh, tiểu thư khuê cát xuất thân thế gia, hôm nay lại bị Phương Tranh nói ba xạo mà trái tim nhảy lên vài lần, từ buồn tới vui, hoàn toàn không còn sự khôn khéo quả cảm của khoang lái Hàn gia ngày trước.
Phương Tranh dừng một chút, lập tức thần sắc trở nên nghiêm túc lên, nghiêm trang nói: “ Chính là bởi vì thích nàng mà không thể cưới nàng, cho nên tiểu chất chỉ có thể đứng rất xa mà nhìn, xem nàng như nữ thần trong lòng cao cao cung kính. Không dám đối với nàng có chút khinh nhờn, tiểu chất là một người có tác phong chính phái, luôn luôn nghiêm túc kiềm chế bản thân. Làm không được cử chỉ bạc nghĩa bội tình.”
Hàn Trúc bị lời nói hiên ngang lẫm liệt của Phương Tranh làm hai mắt đăm đăm, há to miệng thật lâu không nói nên lời.
Hàn Diệc Chân đứng sau bình phong xấu hổ chăm chú cắn cắn môi dưới, gương mặt lập tức nổi lên vài phần đỏ bừng, nhưng lần này là do bị tức giận.
Tên lưu manh chết tiệt! Lúc trước ở trong khách sạn tại Từ thị trấn, khinh bạc đối với ta như vậy, thân nữ nhi thuần khiết của ta bị người giở trò sờ soạng một lần, hôm nay ngươi lại giả ra dáng dấp chính nhân quân tử, cùng phụ thân ta nói cái gì mà “tác phong chính phái”, những hành động đó là “ tác phong chính phái” sao? Như vậy ngươi còn không phải là bội tình bạc nghĩa thì là cái gì?
“ Ngươi…ngươi nói dối!”
Hàn Diệc Chân cũng không còn nhịn được sự tức giận trong lòng, đi vòng ra khỏi bình phong, nước mắt liên liên chỉ vào Phương Tranh, tức giận nói: “ Ngươi…ngươi là tên hỗn đản vô sỉ! Ngươi…ngươi quả thực là cầm thú không bằng!”
Phương Tranh thấy Hàn Diệc Chân đột nhiên xuất hiện, không khỏi cả kinh, lại nghe nàng mắng mình là cầm thú không bằng, lông mày Phương Tranh dựng thẳng, liền muốn nổi giận. Sau lại vừa nghĩ, ở trong khách điếm tại Từ thị trấn sờ soạng thân thể nàng, nhưng vẫn không cùng nàng phát sinh bất luận quan hệ gì thực tế, nhưng cũng có thể bị cho là hành vi của hái hoa tặc bị hàng ngàn người khinh bỉ phỉ nhổ, quả nhiên là cầm thú cũng không bằng.
Nghĩ tới đây, Phương Tranh yếu ớt thở dài, cố nhiên cúi đầu, làm như rất hụt hơi.
Sớm biết như vậy, lúc trước nên trực tiếp làm luôn nàng ta mới phải, làm cầm thú so với làm thứ cả cầm thú không bằng tốt hơn rất nhiều nha.
Ta đối với nữ nhân thật quá rụt rè, giáo huấn!
Hàn Diệc Chân chỉ vào Phương Tranh anh anh khóc, Phương Tranh ở một bên ủ rũ, Hàn Trúc thấy tình trạng hai người dây dưa, không khỏi thất kinh, vội vàng đứng lên nói: “ Chân