“ Oanh…long!” Mưa mang theo sấm sét, thỉnh thoảng vang lên ầm ĩ trên bầu trời.
Trên quan đạo, ba vạn Long Vũ quân bộ binh đang hành quân gấp trên con đường lầy lội, một vạn Long Tương quân kỵ binh theo sát hai bên, thiểm điện chói mắt thỉnh thoảng xé rách bầu trời đêm, các tướng sĩ gương mặt đẫm nước mưa nhưng mười phần chiến ý bị thiểm điện lóe sáng làm hình ảnh dừng lại trong nháy mắt.
Phương Tranh gương mặt âm trầm, liên tục quất ngựa, vùng lông mày của hắn cau lại chặt chẽ, trong ánh mắt lộ ra hàn ý làm kẻ khác sợ run.
Nước mưa chảy xuống từ khuôn mặt của hắn, gương mặt anh tuấn thường ngày lúc này có vẻ vô cùng lãnh ngạnh.
Phùng Cừu Đao lĩnh quân đi tuốt phía trước mặt, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm tùy theo hai bên Phương Tranh, thấy sắc mặt Phương Tranh âm trầm, hai người cũng thúc ngựa phóng mau, vừa đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng không khỏi lo sợ.
“ Đại nhân không cần ưu phiền, hôm nay chúng ta có bốn vạn binh lực, vừa ám tập, năm ngàn tàn tốt của Thái Vương cũng không phải là đối thủ của chúng ta.” Ôn Sâm thử thăm dò tiến lên thoải mái nói.
“ Ân.” Phương Tranh hờ hững đáp lại.
“ Đại nhân, lần này một lần là xong, sau khi bình diệt Thái Vương chúng ta có thể quay về kinh hướng hoàng thượng báo cáo kết quả công tác.” Tiêu Hoài Viễn nỗ lực tìm chuyện vui vẻ mong làm cho Phương Tranh chú ý.
“ Ân.” Phương Tranh vẫn như cũ không chút yên lòng.
Thấy dáng dấp Phương Tranh như vậy, Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm thấy sầu, Phương đại nhân thường ngày không hề nghiêm túc hôm nay lại bị làm sao vậy? Rõ ràng chỉ là đi đánh một trận chắc chắn thắng lợi, nhưng vẻ mặt của hắn uể oải như bắt hắn đi chịu chết, cứ sầm mặt như thế, làm hại hai người bọn họ cũng theo lo lắng lên…
“ Oanh long!” Một tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu mọi người, Phương Tranh bỗng nhiên giật bắn mình, rốt cục từ trong trạng thái thất thần thanh tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Phương Tranh trước tiên là ngây cả người, quan sát hoàn cảnh chung quanh một phen, sau đó lớn tiếng kinh hô: “ Kháo! Đây là làm sao vậy? Sao ta lại ngồi trên lưng ngựa? Các ngươi nhiều người như vậy định đi đâu?”
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy mồ hôi nhễ nhại, không ngờ ngươi từ khi xuất phát đến bây giờ một mực bơi trong mộng hay sao? Đến bây giờ còn chưa hiểu rõ ràng trạng huống?
“ Đại nhân, đại nhân! Chúng ta đi bao vây tiễu trừ Thái Vương nha!” Ôn Sâm cười khổ trả lời.
“ Phải? Các ngươi bao vây tiễu trừ Thái Vương thôi, còn ta vì sao lại ngồi trên lưng ngựa?” Phương Tranh không hiểu chút nào.
“ Lúc phát binh đại nhân vì muốn làm gương cho binh sĩ thấy mình là người xông vào đầu tiên, làm bọn thuộc hạ cảm giác sâu sắc kính phục…”
“ Cái gì?” Phương Tranh thất kinh: “ Ta là người xông vào thứ nhất? Kháo! Nói vui đùa gì vậy? Lão Ôn ngươi nhận thức ta lâu như vậy, ngoại trừ cướp bạc, lúc nào gặp qua ta là người xông vào thứ nhất?”
Ôn Sâm suy nghĩ một chút, vò đầu nói: “ Cũng đúng, đại nhân, hôm nay ngài làm sao vậy? Hình như có chút mất hồn mất vía…”
Phương Tranh nghe vậy gương mặt tức thời suy sụp xuống tới, ánh mắt nhìn thẳng đội ngũ liên miên phía trước, yếu ớt thở dài nói: “ Ai, đừng nói nữa, bổn quan tuổi trẻ phong lưu, hôm nay cũng bị tình làm khó khăn, trong lòng ưu sầu không vui.”
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm nghe vậy nhanh chóng liếc nhau, đây đó hiểu rõ.
“ Đại nhân là vì Hàn gia tam tiểu thư?” Ôn Sâm thử hỏi.
Phương Tranh nghe vậy nặng nề hít một hơi, vốn dự định tiêu diệt Thái Vương xong, vỗ vỗ cái mông không một chút tiếc nuối quay về kinh cùng người nhà và các lão bà gặp nhau, lại hướng Mập Mạp từ chức quan, từ nay về sau tiêu diêu tự tại cùng các lão bà du sơn ngoạn thủy, trải qua ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng một phen biểu lộ hôm qua của Hàn Diệc Chân đã làm cả trái tim của hắn hoàn toàn rối loạn.
Mỹ nhân ân trọng, ai nỡ phụ nàng? Nhưng lão bà trong nhà đều toàn tâm toàn ý đối với hắn, càng không cách phụ lòng, Phương Tranh lâm vào khó khăn.
Đời người có rất nhiều lựa chọn và mê hoặc, khi ngươi có được gì đó, nhất định phải quyết tâm bỏ đi thứ gì đó, bất luận kẻ nào cũng không thể làm được toàn vẹn, dù cho hoàng đế cao cao tại thượng, cũng phải bỏ đi rất nhiều thứ trong đời.
Thế nhưng Phương Tranh không nhẫn tâm, hắn vẫn luôn là một người không hề cương quyết.
Ở thời cổ đại nam nữ hữu biệt, khi một vị thiếu nữ thanh xuân đem tâm sự của mình trần trụi bộc bạch ngay trước mặt ý trung nhân, xấu hổ khiếp đảm chờ mình tỏ thái độ, nàng phải lấy được bao nhiêu dũng khí, thừa nhận được bao nhiêu áp lực? Nếu không phải cực kỳ yêu hắn, nàng làm sao lại không hề cố kỵ nói ra toàn bộ?
Thế nhưng, vì sao mình lại không có dũng khí tiếp thu?
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen kịt, Phương Tranh thở dài nói: “ Không sai, khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân! Ta không nghĩ tới, nàng đối với ta dụng tình sâu như vậy, nhưng ta lại có quá nhiều ràng buộc, ai, trong nhà của ta có mãnh hổ, miệng cười nhưng giấu đao, cây tường vi giấu độc, hôm nay tiến lui không được, rất khó khăn. Lão Ôn, ngươi phải lấy ta làm gương, tương lai nếu gặp được cô nương ngươi thương yêu, ngươi nhất định phải phóng khoáng đón nhận…”
Phương Tranh đang nói bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt thấy Ôn Sâm vẻ mặt nhăn nheo, gương mặt tràn đầy tang thương, Phương Tranh không đành lòng lắc đầu nói: “ Bỏ đi, ngươi không còn cơ hội nữa, ta nói với Tiêu đại nhân thôi.”
Liếc mắt lại nhìn một chút hình dáng tướng mạo đơn bạc, mặt mày hèn mọn của Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh thấy thế nào nghĩ đáng ghét, cuối cùng Phương Tranh thở dài nói: “ Được rồi, dùng ta mà nói thôi.”
Tiêu Hoài Viễn và Ôn Sâm trầm mặc, lau mồ hôi.
Đại quân đi tới dưới Phục Ngưu sơn thì đã là giờ Dần, trời còn chưa sáng, mưa xuân Giang Nam đến nhanh đi cũng nhanh, đại quân lặng yên đi tới dưới chân núi. Mưa đã ngừng, bốn phía chỉ nghe tiếng gió đêm vù vù gào thét mà qua, làm sinh ra một cỗ hàn ý thấu xương.
Phục Ngưu sơn ở vào phía tây thành Dương Châu cách sáu mươi dặm, núi cũng không cao, chỉ khoảng hơn hai ngàn mét so với mặt biển, nhưng diện tích lại rộng lớn, bốn mặt dưới chân núi đều là bình nguyên, trên núi cây cối sum suê, chỉ có vài đường mòn đi thông lên đỉnh núi, từ xa nhìn lại, giống như một lão trâu già vừa cày ruộng mệt mỏi đang lẳng lặng nằm bên ruộng nghỉ ngơi, vì vậy được xưng là Phục Ngưu sơn.
Mệnh lệnh các tướng lĩnh ẩn núp gần đó, im lặng không lên tiếng, kéo cương ngựa, Phùng Cừu Đao ngang nhiên đi tới trung quân, ôm quyền thấp giọng hỏi: “ Đại nhân, tướng sĩ đã tới, tùy thời có thể chém giết, làm sao công núi, thỉnh đại nhân quyết đoán định đoạt.”
Phương Tranh ngẩn người: “ Phùng đại ca, hành quân chiến tranh là điểm mạnh của ngươi, hỏi ta để làm chi?”
Phùng Cừu Đao cũng ngây ra, ngươi là khâm sai, chúng ta đều do ngươi dẫn đầu, không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Tiêu Hoài Viễn ở một bên phấn chấn nói: “ Bốn vạn người của chúng ta đối địch với năm ngàn quân của Thái Vương, thắng bại không cần lo lắng, nhưng phải tiêu diệt sạch sẽ phản tặc mới tính là lập được đại công, theo hạ quan xem, không bằng chia ra vây quanh, sau đó do Phương đại nhân lĩnh một vạn quân tiến công, cho dù phản tặc muốn đột phá vòng vây cũng không có cửa, chúng ta còn lại ba vạn nhân mã ở dưới chân núi thủ hộ, dùng khỏe đánh mệt, phản tặc sẽ bại.”
Phương Tranh vừa định gật đầu, lập tức cả kinh, run giọng nói: “ Ta dẫn người công tới? Ngươi nói đùa gì vậy? Có biết chiến tranh rất nguy hiểm hay không, sẽ chết người đó!”
Tiêu Hoài Viễn cười nói: “ Đại nhân làm gương cho binh sĩ, đấu tranh anh dũng, chúng tướng sĩ tất nhiên sĩ khí đại chấn, như vậy có thể lĩnh toàn bộ công lao.”
Phương Tranh lắc đầu như trống bỏi: “ Không đi không đi, các ngươi ai thích đánh cứ đánh, đừng nhắc tới ta, ta chỉ đi theo mà thôi, Tiêu Hoài Viễn, tiểu tử ngươi có phải có ý định hại chết ta? Muốn tranh hết công lao phải không? Ngươi là khâm sai phó sứ, bổn khâm sai mệnh lệnh cho ngươi dẫn người xông lên, ngươi khổ chiến chết trận, bổn khâm sai nhất định nghĩ biện pháp lộng cho ngươi một xưng hào liệt sĩ vinh dự, lão bà ngươi Tư Tư triều đình quản ăn no mặc đủ cho đến khi tái giá.”
Tiêu Hoài Viễn ngẩn người, sau đó cũng mãnh liệt lắc đầu như Phương Tranh: “ Không đi, không đi, hạ quan là quan văn.”
Phùng Cừu Đao nhìn thấy hai vị khâm sai không chút nghiêm túc đẩy tới lui cãi cọ, không khỏi cười khổ nói: “ Hai vị đại nhân, các ngươi đều đừng cãi cọ, như vậy đi, do mạt tướng dẫn người xông lên, hai vị đại nhân ở lại điều hành là được…”
Phương Tranh và Tiêu Hoài Viễn bật người phi thường ăn khớp im miệng, Phương Tranh cười vỗ vỗ vai Phùng Cừu Đao nói: “ Phùng đại ca kiên trì như vậy, chúng ta sẽ không cãi với ngươi, ngươi biết đó, bổn quan tuy rằng sốt ruột báo quốc, nhưng ngươi là võ tưỡng, ta không thể tranh với ngươi, Phùng đại ca dẫn người xông lên đi thôi, trong cuộc chiến nếu có thể chém được thủ cấp của Thái Vương, ta sẽ thỉnh công đầu với hoàng thượng cho ngươi.”
Tiêu Hoài Viễn ở bên cạnh bật người chân chó phụ họa, hai tên khâm sai vô cùng sợ chết lúc này một đáp một xướng khen Phùng Cừu Đao chẳng khác gì thiên thần hạ phàm.
Phùng Cừu Đao cười khổ nói: “ Hai vị đại nhân là văn nhân, vốn không cần tự mình lĩnh binh chiến tranh, mạt tướng là võ tướng, làm gương cho binh sĩ là bổn phận, hai vị cũng không cần phải khách khí.”
Phương Tranh nghe vậy nét mặt nong nóng, thấy Phùng Cừu Đao chủ động dẫn binh công núi, hắn rất có vài phần ngại ngùng, nói: “ Bổn quan tuy là văn nhân, nhưng cũng có nhiệt huyết trung quân báo quốc, như vậy đi, ngươi lĩnh binh trùng phía trước, ta đứng ở một địa phương an toàn lấy một cái loa giúp ngươi chửi đổng, suy yếu sĩ khí phản tặc.”
Mọi người lau mồ hôi.
Mọi việc bố trí thỏa đáng, Phùng Cừu Đao sai tướng sĩ vây núi, lại gọi vài viên phó tướng tự dẫn năm ngàn quân, chia làm bốn đội, bao quanh ba mặt Phục Ngưu sơn, lại thỉnh Hàn Đại Thạch dẫn kỵ binh đi phía bắc chặn phản tặc, e ngại phản tặc từ phía bắc đột phá vòng vây xuống núi, lúc đó Hàn Đại Thạch có thể dùng một vạn kỵ binh từ tây bắc giết ra, giải quyết toàn bộ phản tặc.
Phùng Cừu Đao lại lĩnh riêng một vạn người từ mặt đông công núi, dọc theo đường mòn khúc chiết lầy lội xung phong tiến lên.
Từng vị binh sĩ đi qua trước người Phương Tranh, gương mặt cứng rắn kiên quyết tràn ngập chiến ý nhìn về phía trước, bọn họ kiên cường, không sợ, lệnh kỳ chỉ tới đâu, là lao tới đó, quân lệnh đã ra, muôn lần chết không chối từ.
Phương Tranh lẳng lặng nhìn những sinh mạng trẻ tuổi không hề sợ hãi kia, trong lòng dần dần trầm xuống.
Phía dưới công lên, địch nhân trên cao nhìn xuống, một trận chiến này mặc dù thắng, nhưng những binh sĩ trẻ tuổi khả ái này sẽ có bao nhiêu người phải chết trận trên sơn đạo đi thông đỉnh núi kia? Bọn họ có thể sống sót được bao nhiêu? Chính mình có thể vì bọn họ làm được chút gì không?
Lúc này hắn nhớ lại ngày trước khi triều đình tiếp thu kế sách đánh thảo nguyên thật bất ngờ của hắn, Phùng Cừu Đao lĩnh hai vạn tinh binh nhập thảo nguyên, khi chiến thắng trở về thì hai vạn người không còn tới sáu ngàn, hơn một vạn sinh mạng sống sờ sờ cứ như vậy bị mất đi trên thảo nguyên.
Nếu như lúc đó mình chịu động não thêm một chút, nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn hơn, bọn họ đâu cần phải chết nhiều người như vậy?
Long Vũ quân ở dưới thành Dương Châu đánh một trận, tử thương hơn ba vạn, còn lại ba vạn đã là của cải cuối cùng của họ, lần này dù đông người hơn địch nhân, nhưng tại sao mình không nghĩ ra một kế sách toàn vẹn một chút, vừa đạt được mục đích đồng thời tận lực giảm thiểu thương vong?
Nghĩ tới