Trâu dê thành đàn dưới ánh mặt trời ấm áp, nhàn nhã ăn cỏ xanh, dân du mục cưỡi ngựa, thỉnh thoảng vung roi trong tay, ở giữa không trung súy một roi vun vút vang dội, sau đó xuy vài tiếng sáo miệng.
Bên ngoài lều may bằng da trâu, lão giả già nua xướng lên bài hát dân du mục thê lương, tiếng ca ẩn chứa ưu thương và cực khổ nhàn nhạt, dưới bầu trời mênh mông trên thảo nguyên, lại có vẻ phiêu đãng miên trường.
Trướng bồng hợp với trướng bồng, xa xa nhìn lại, từng tảng lớn trướng bồng màu trắng tụ cùng một chỗ, tựa như trên lớp nhung màu lục trải lại những viên ngọc trai trong sáng, thảo nguyên xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa trầm thấp cùng tiếng thét to. Cấp cho thảo nguyên tường hòa có thêm vài phần không khí sát phạt. Ngay giữa tảng lớn trướng bồng, mơ hồ có thể thấy được vương trướng màu vàng kim cao vót, được trướng bồng chung quanh bao bọc như chúng tinh củng nguyệt( nhiều ngôi sao vây quanh ánh trăng), khảm vương trướng ngay chính giữa.
Đầu cùng của thảo nguyên xuất hiện một ít điểm đen. Sau đó chậm rãi đến gần, cuối cùng xuất hiện một đoàn người hướng vương trướng vọt tới.
Giục ngựa đi ngay phía trước, là một hán tử cao to khôi ngô, đầu hắn đội nón da dê, mặc trường bào da dê, trong lúc phóng ngựa, gió mát phất khởi một góc nón, lộ ra khuôn mặt cuồng dã và một đôi mắt ngoan lệ như chim ưng. Người này chính là ngày trước đến Trung Nguyên làm sứ giả đàm phán, đại biểu Mặc Xuyết Khả Hãn vào kinh đàm phán cùng Phương Tranh, Đạt Tháp Tháp.
Khoái kỵ bên cạnh Đạt Tháp Tháp, có hai người, trong đó một người mặc trang phục của người Hoa triều, ăn mặc một thân khôi giáp tổn hại không chịu nổi, phía sau còn có một người đang gắt gao ôm hắn. Người phía sau đôi mắt dùng vải bố trắng băng lại, ăn mặc trường bào thường gặp của người Đột Quyết, mặt mày của hắn đã bị vải trắng che lấp, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại lộ ra sự cừu hận khắc cốt, người này chính là binh bại Phục Ngưu sơn, sau lại trằn trọc tiến nhập thảo nguyên Đột Quyết, Thái Vương.
Lúc này thần tình Thái Vương rất tệ hại, hình dáng tướng mạo cũng hơi có chút chật vật, phía sau hắn đi theo mấy ngàn nhân mã, dưới sự dẫn đường của Đạt Tháp Tháp, mọi người cưỡi ngựa hướng vương trướng nhanh chóng chạy đi.
Tới bên ngoài vương trướng, mọi người ghìm ngựa nhảy xuống, sau đó Thái Vương hướng mọi người ra một thủ thế, mọi người đều ngồi xuống đất, chậm rãi đợi lệnh Thái Vương. Thái Vương lại được thân binh dìu đỡ, chậm rãi hướng vương trướng đi đến.
Đạt Tháp Tháp đứng một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Vương, hai tay khoanh trước ngực, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khinh miệt. Thái Vương đi ngang qua bên người hắn thì Đạt Tháp Tháp làm như vô ý cố ý khẽ hừ một tiếng.
Thái Vương nghe được, thân hình dừng một chút, lập tức trên mặt lộ ra vẻ cười nhạt, tiếp tục hướng vương trướng đi đến.
Mới vừa đi tới trước cửa vương trướng, lại nghe được từ bên trong truyền đến thanh âm: “ Ha ha…” Một tiếng cười hào sảng, lập tức rèm cửa da dê xốc lên, từ bên trong đi ra một vị đại hán vóc người trung đẳng. Ăn mặc áo da màu vàng kim đại biểu cho hãn vương tôn quý của Đột Quyết, trên đầu để trọc phân nửa, sau đầu là vài bím tóc nhỏ dài ngắn không đồng nhất, gương mặt hắn có vẻ thô khoách đầy lông lá. Râu quai nón trên mặt hắn kéo dài đến tận mang tai, nhìn qua có chút mập mạp. Tướng mạo cũng có vẻ hiền lành hàm hậu, nhưng trong mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh mắt âm trầm như chim ưng, biểu hiện ra người này cũng không thật sự hàm hậu như vẻ bề ngoài.
“ Thái Vương điện hạ, hoan nghênh ngươi tới thảo nguyên rộng lớn của ta, chúng ta tương phùng, là do chân thần trong minh minh an bài. Ngươi là lễ vật do chân thần ban cho chúng ta, nguyện tình cảm của chúng ta mở mang vô biên như thảo nguyên này.”
Người này có thể nói ra một ngụm tiếng Hán vô cùng lưu loát.
Gương mặt Thái Vương mang theo dáng tươi cười, hai tay ôm ngực, hơi hướng hắn khom người, cười nói: “ Cảm tạ Mặc Xuyết Khả Hãn bệ hạ khoản đãi, bổn vương…tại hạ mới đến quý địa, nguyện đầu dưới trướng Khả Hãn. Làm thuộc hạ và người hầu trung thực nhất của ngài, để cảm tạ Khả Hãn đã thu dung đối với tại hạ.”
Mặc Xuyết Khả Hãn ngửa mặt lên trời cười to nói: “ Tốt.”
Liên tục nói thêm mấy tiếng tốt, lập tức sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm Thái Vương nói: “ Đôi mắt Thái Vương bị che vải trắng, đã bị thương?”
Trên mặt Thái Vương không khỏi co rút lại, cắn răng nói: “ Đúng là bị thương, Phương Tranh âm hiểm đê tiện, lúc quyết đấu lại ném vôi vào mắt ta, tại hạ không kịp đề phòng, trúng phải độc kế của hắn, đôi mắt này rốt cục phế đi.”
Nguyên lai ngày ấy dưới Phục Ngưu sơn, lúc tình thế cấp bách Phương Tranh đã ném vôi vào mặt Thái Vương, vôi đập vào mắt, lúc đó mắt Thái Vương không thể nhìn thấy, lại có truy binh giết tới, trong hoảng loạn liền tùy tiện tại khe suối dọc đường dùng nước rửa mắt, thế nhưng vôi gặp nước liền sản sinh phản ứng hóa học, bị sốt cao, sinh sôi làm mù hai mắt Thái Vương.
Mặc Xuyết Khả Hãn nghe vậy ha ha cười nói: “ Địch nhân của ngươi, là địch nhân của ta. Người Đột Quyết chúng ta từ trước đến nay phân biệt địch nhân và bằng hữu rất rõ ràng, gặp phải ngươi, chúng ta sẽ đãi rượu sữa ngựa ngọt thuần, gặp phải Phương Tranh, chúng ta sẽ đối đãi bằng dũng sĩ bách chiến bách thắng, cùng cương đao chém sắt như chém bùn.”
Thái Vương vui vẻ nói: “ Đa tạ Khả Hãn vì tại hạ báo thù, tại hạ nguyện vì Khả Hãn đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực, vì ngài tiêu diệt Cốt Đốt Lộc địch nhân lớn nhất của ngài, trâu dê của hắn, bãi cỏ và con dân, tất cả đều thuộc về ngài, ngài mới là duy nhất của thảo nguyên, thiên chi kiêu tử vĩ đại, chân thần phù hộ ngài.”
Mặc Xuyết vuốt vuốt râu mép, sau đó cất tiếng cười to, gương mặt không che giấu được sự vui sướng, tay hắn cầm lấy cổ tay Thái Vương, bị kích động hướng vương trướng đi vào, trong miệng nói: “ Thái Vương tuổi trẻ lão thành, là nhân sĩ đa trí nổi danh của Hoa triều, bổn hãn có thể được ngươi tương trợ, giống như hùng ưng có thêm một đôi cánh cứng rắn. Giống như loài sói sinh thêm một đôi móng vuốt sắc bén, ha ha, bổn hãn rất là vui vẻ! Cảm tạ chân thần ban tặng.”
Phương Tranh người này giảo hoạt gian trá, hai năm trước bổn hãn phái sứ giả đến kinh thành Hoa triều đàm phán kết minh, kết quả bị nếm thiệt thòi rất lớn dưới tay hắn, người này giống như một con sói tham lam gian trá, bổn hãn và sứ giả Cốt Đốt Lộc chưa từng chiếm được tiện nghi. Trái lại còn bị hắn xao đi không ít tài vật, lần đàm phán kia, được lợi ích lớn nhất cũng là Hoa triều. Việc này bổn hãn vẫn ghi nhớ trong tâm, Phương Tranh là địch nhân của người Đột Quyết chúng ta! Hừ, đợi bổn hãn tiêu diệt xong Cốt Đốt Lộc, sau đó chỉ huy nam hạ, nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn, đem da thịt hắn cắt xuống nuôi ưng!”
Thái Vương vui vẻ ôm ngực khom người nói: “ Đa tạ Khả Hãn, tại hạ nguyện ý nghe Khả Hãn điều khiển.”
Đôi mắt nhỏ nhìn như hiền lành của Mặc Xuyết bỗng nhiên chợt lóe tinh quang, nói: “ Cuộc chiến giữa bổn hãn cùng Cốt Đốt Lộc, vốn đã chiếm thượng phong, hôm nay có thêm ngươi vào, tất nhiên như hổ thêm cánh, thế như chẻ tre, lúc tiêu diệt Cốt Đốt Lộc, bổn hãn dự định nam hạ đánh Hoa triều, Thái Vương ngươi…”
Thái Vương vội vàng khom người nói: “ Nếu Khả Hãn công Hoa triều, tại hạ mặc dù không thể ra trận chém giết, nhưng tại hạ nguyện vì Khả Hãn cạn kiệt toàn lực nghĩ kế sách.”
Mặc Xuyết cười nói: “ Như vậy rất tốt, bổn hãn muốn mưu đồ Trung Nguyên, đơn giản là vì vàng bạc châu bảo cùng nữ nhi Hán tộc xinh đẹp, cướp xong, bổn hãn sẽ lui về thảo nguyên. Thảo nguyên mới là nơi căn cơ của người Đột Quyết chúng ta. Thái Vương là hậu duệ quý tộc của hoàng thất Hoa triều, lý nên kế thừa ngôi vị hoàng đế. Thay Đột Quyết thống trị bách tính Hoa triều, ha hả.”
Thái Vương khựng một chút, nhanh chóng tiếp lời: “ Đa tạ Khả Hãn ưu ái, tại hạ nếu kế vị ngôi hoàng đế Hoa triều, tất tôn Khả Hãn làm chính, tại hạ chỉ làm một khôi lỗi, hàng năm hướng Khả Hãn tiến cống xưng thần. Để thể hiện lòng tôn kính đối với Khả Hãn.”
Mặc Xuyết thấy Thái Vương thức thời như vậy, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, cố sức vỗ vỗ vai Thái Vương, nói: “ Tốt, tốt, Thái Vương có tâm ý này, bổn hãn rất thỏa mãn, đến đến đến, giới thiệu cho ngươi một người quen, cũng là người Hoa triều các ngươi, hôm nay cũng đã là một viên kiêu tướng của bổn hãn. Hoa triều các ngươi có câu “ tha hương ngộ bạn cố tri”, bổn hãn tin tưởng các ngươi ở chung nhất định rất khoái trá.”
Nói xong Mặc Xuyết vỗ vỗ tay, rèm cửa dầy lại xốc lên, một gã đại hán thân hình cao lớn, góc cạnh phân minh ngang nhiên đi vào.
“ Thái Vương điện hạ, đã lâu.” Người tiến đến giọng mang ý cười, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thái Vương.
Thái Vương ngẩn người, vươn hai tay ra sờ soạng: “ Ngươi là…”
Đại hán ha ha cười, nói: “ Bổn tướng Sài Mộng Sơn! Thái Vương điện hạ, có nhớ bổn tướng?”
Thái Vương lấy làm kinh hãi: “ Sài Mộng Sơn? Thủ tướng U Châu trước kia tên Sài Mộng Sơn? Ngươi…ngươi cũng vào dưới trướng Mặc Xuyết Khả Hãn?”
“ Hôm nay Sài Mộng Sơn không còn là U Châu thủ tướng, đứng ngay trước mặt ngươi, là người hầu và tay sai trung thành nhất của Mặc Xuyết Khả Hãn.”
Gương mặt Thái Vương co quắp vài lần, lập tức cười nói: “ Ngày trước ta cùng với Sài tướng quân mỗi người đều có trận tuyến riêng của mình, chuyện cũ không cần nhắc tới. Hôm nay ta cùng với ngươi đều là dưới trướng Khả Hãn, mong rằng Sài tướng quân chiếu cố nhiều hơn.”
Sài Mộng Sơn cũng cười: “ Đó là tự nhiên, chủ nhân chúng ta Mặc Xuyết Khả Hãn là hãn vương vĩ đại nhất của thảo nguyên, có thể cống hiến cho Khả Hãn, là phúc phận của chúng ta, chúng ta tự nhiên phải đoàn kết một lòng, vì Khả Hãn mang đến một công lao sự nghiệp vang dội xưa nay.”
Thái Vương tựa hồ đối với hai chữ “chủ nhân” có vẻ không quen, thần sắc vặn vẹo một chút, sau đó cười nói: “ Sài tướng quân nói đúng…”
Mặc Xuyết ở một bên cười ha ha, thần sắc có vẻ rất là mừng rỡ, bàn tay vung lên, liền mệnh cho dũng sĩ ngoài trướng đốt lửa trại, nướng dê, hoan nghênh Thái Vương quy thuận.
Sắc trời đã tối, lửa trại sáng ngời trên thảo nguyên. Dường như phủ mờ bầu trời đầy sao. Những con dê trong ánh lửa bùng lên chảy xuống từng giọt mỡ vàng, vô số các dũng sĩ Đột Quyết vây quanh lửa trại, ngụm lớn uống rượu sữa ngựa, lại cắn ngấu nghiến đùi dê mập béo, trong đám người thỉnh thoảng tuôn ra tiếng cười rung trời, các cô nương Đột Quyết vóc người yểu điệu ăn mặc xiêm y diễm lệ, nhảy múa xung quanh lửa trại, dẫn tới các chiến sĩ thoải mái cười to.
Mặc Xuyết Khả Hãn nhấc lên bát rượu, cùng Thái Vương và Sài Mộng Sơn cùng uống mấy bát, sau đó cười tủm tỉm nhìn Thái Vương, nói: “ Bổn hãn cùng Cốt Đốt Lộc khác nhau, Cốt Đốt Lộc rất không thích người Hoa triều các ngươi, cho nên hắn nhiều lần phạm vào biên giới Hoa triều, công hãm thành trì Hoa triều, lúc đánh cướp còn hỏa thiêu tàn sát hàng loạt dân trong thành, bổn hãn đối với cách làm của hắn rất không chấp nhận, thiên hạ bao nhiêu nhân tài, nhưng tài cán để cho bổn hãn sử dụng, bất luận là chủng tộc quốc gia nào, chỉ cần thật tình chịu quy thuận, bổn hãn sẽ đối đãi với hắn như huynh đệ tay chân, ha ha, nói đến ngươi có lẽ không tin, bổn hãn kỳ thực đối với người Hoa triều rất có hảo cảm, ngay cả phi tử của bổn hãn, cũng là đến từ Hoa triều các ngươi, chỉ tiếc! Vị mỹ nhân này vốn vì một lời vô ý của bổn hãn, chết sống không chịu trao thân cho bổn hãn, nếu không phải nàng dùng cái chết uy hiếp, bổn hãn vừa muốn giết nàng, rồi lại luyến tiếc khuôn mặt đẹp như thiên tiên của nàng.”
Mặc Xuyết nói tới đó thần sắc như âm úc lên, hắn buông bát rượu, vỗ vỗ tay, hướng thị nữ Đột Quyết hầu hạ hai bên quát to: “ Đi, thỉnh Nghiêm mỹ nhân ra cho bổn hãn, để cho nàng kính một chén rượu sữa ngựa thơm thuần của Đột Quyết với quý khách!”
Thị nữ cuống quýt đi nhanh, không bao lâu, một người thân mặc áo da phu nhân của Đột Quyết, trên đầu mang đầy các loại châu bảo vàng ngọc nhẹ nhàng đi ra, nàng khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng diện mạo vẫn non nớt như thiếu nữ, mày như nhược liễu, mắt như vầng nguyệt, phong thái yểu điệu, bước đi ung dung của một phụ nhân thành thục, chỉ là gương mặt mang theo vài phần sầu ý, thoạt nhìn làm kẻ khác vô cùng thương tiếc.
Sài Mộng Sơn đầu nhập dưới trướng Mặc Xuyết, đương nhiên đã gặp qua phụ nhân này, nàng đẹp như vậy, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều bị khuôn mặt quyến rũ thành thục của nàng thu hút, hắn nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt tham lam lướt quanh quan sát thân thể nàng, trong lòng thầm than: “ Thảo nào nàng ta không chịu ủy thân nhưng Mặc Xuyết vẫn luyến tiếc giết nàng, nếu ta là hắn, cũng không hạ thủ được.”
Phụ nhân đi tới trước người Mặc Xuyết, nhàn nhạt hướng hắn gật đầu, lập tức tiếp nhận rượu sữa ngựa do thị nữ dâng lên, dùng một loại giọng nói lạnh lùng hướng Thái Vương lên tiếng: “ Hoan nghênh quý khách ở xa tới, vị vong nhân Nghiêm Dương thị kính ngài một chén rượu.”
“ Vị vong nhân?”( góa phụ) Thái Vương nghe vậy ngây dại, thần sắc xẹt qua vài phần kinh ngạc nhưng sau đó lập tức khôi phục như thường.
Mặc Xuyết xấu hổ cười cười, nhìn như lơ đễnh, nhưng trong mắt lại hiện lên một đạo lệ quang.
Phương Tranh quay về kinh được ngày thứ năm, sắc trời vừa sáng, cửa thành tây trong kinh thành được quân sĩ thủ thành chậm rãi mở ra. Bọn họ ôm trường mâu, lười biếng ngáp dài, lại nghe được ngoài thành truyền đến tiếng vó ngựa, quân sĩ ngưng mắt nhìn lại, đã thấy một chiếc xe hai ngựa đang hướng cửa thành chạy tới, xe ngựa trang trí hết sức xa hoa sang quý. Vừa nhìn đã biết không phải xe ngựa của nhà bình thường, hơn nữa hai bên xe ngựa còn có trăm nương tử quân mặc trang phục thị vệ, các nàng đều ngồi trên lưng ngựa, thần tình lạnh lùng nghiêm nghị chăm chú hộ vệ hai bên xe ngựa, nửa bước không rời.
Xe ngựa vào cửa thành, không hề giảm tốc độ chút nào, đám nương tử quân cũng không hề liếc nhìn quân sĩ thủ thành, thẳng hướng đường lớn Nam Môn chạy tới, tiếng vó ngựa phóng qua như sấm, bọn quân sĩ ôm trường mâu liếc mắt nhìn nhau.
“ Đây là xe ngựa của nhà quyền quý nào vậy? Con mẹ nó thật kiêu ngạo!” Một gã quân sĩ oán hận phun ngụm nước bọt xuống đất.
“ Nhỏ tiếng chút đi! Không muốn sống nữa? Đám bà cô này chúng ta không thể trêu vào đâu.” Một quân sĩ khác vội vàng nói.
“ Các nàng là ai?”
“ Các nàng ngươi cũng không nhận ra? Đây là thị vệ bên người Trường Bình công chúa điện hạ! Đám bà cô này thế nhưng là những chủ nhân đi ngang dọc tại kinh thành, ngươi dám ở sau lưng nghị luận các nàng, lá gan mọc lông a ngươi?”
Quân sĩ kia nghe vậy sợ đến rụt cổ, nhanh ngậm miệng lại.
Nương tử quân hộ vệ xe ngựa, xe ngựa vẫn hướng đường cái Nam Môn chạy thẳng tới trước cửa Phương phủ dừng lại.
Số người trước cửa Phương phủ liền động, hầu như toàn bộ người hầu đều đứng xếp hàng, lẳng lặng đứng thẳng trên sân. Trường Bình dẫn Tiểu Lục và Yên Nhiên đứng ngay đầu tiên, gương mặt Trường Bình xẹt qua vài phần ý tứ hàm xúc thật phức tạp.
Sớm đã có nha hoàn xem kịp thời cơ nhanh chóng tiến ra đón, chủ động xốc lên màn xe bằng châu ngọc, nâng một phụ nhân mang thai xuống xe, phụ nhân vừa lộ mặt, liền đưa tới tiếng kêu than sợ hãi của người hầu Phương phủ.
Nàng thật xinh đẹp!
Hầu như trong tận đáy lòng mọi người âm thầm tán thán một tiếng.
Chỉ thấy nàng ăn mặc một thân y phục đỏ thẫm, cùng chiếc quần có đường viền hoa màu lục theo gió nhẹ nhàng đong đưa, đôi mày thanh tú, gương mặt như hoa xuân, mắt như trăng mùa thu, hay cho một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc!
Thân thể nữ tử có chút đẫy đà, lúc xuống xe đôi mắt đẹp chợt quét