Tướng sĩ Hoa triều tay cầm đao kiếm từ trên thi thể hắn bước qua tùy ý tàn sát tàn binh của Sài Mộng Sơn.
Không ai liếc mắt nhìn lại Thái Vương một lần, tất cả mọi người đều vội vàng sự sinh tồn mà chiến đấu không ngừng.
Hai mắt Thái Vương trợn lên, khuôn mặt anh tuấn trắng nhợt dính đầy nước bùn, trở nên dơ bẩn không chịu nổi. Hắn đến chết cũng không hiểu được vì sao ngay cả cơ hội đầu hàng mà Tần Trọng cũng không lưu cho hắn, vì sao hắn đường đường có thân phận hoàng thất hậu duệ quý tộc nhưng ở trong mắt các tướng sĩ này vẫn thấp kém như cây cỏ tầm thường, hắn là con trai của tiên hoàng, là thân huynh của đương kim hoàng thượng, đã từng là phiên vương hết sức quan trọng tại Giang Nam, hiện giờ lại chết vô danh trên thảo nguyên hoang vắng mà không có bất kỳ kẻ nào thương hại, than thở cho hắn. Giống như cái chết của hắn hẳn là bình thường như giết một con chó.
Tru diệt Sài Mộng Sơn và Thái Vương.
Đây là mệnh lệnh của Phương Tranh dành cho Tần Trọng, hắn phi thường hiểu rõ ý tứ tru diệt của Phương Tranh, ý tứ của câu nói này chính là không cần lưu lại sự sống cho hai người này.
Tần Trọng trung thực chấp hành mệnh lệnh của Phương Tranh. Hắn nhìn nhìn thi thể Thái Vương lạnh lùng hừ một tiếng, lưỡi đao dính đầy máu tươi tùy ý lau qua trên quần áo Thái Vương, sau đó quát to: “ Viện quân Mặc Xuyết buông xuống, trong thời gian một nén nhang chấm dứt chiến đấu lập tức rút quân.”
Chúng tướng sĩ cùng kêu lên đáp ứng, năm vạn người thúc ngựa chạy vội, tiết tấu tàn sát càng được đẩy mạnh, tàn binh không cam lòng bị giết chết liền trong hoảng loạn lâm thời tổ chức những đội ngũ xung phong nho nhỏ, nhưng cũng như những bọt sóng nhỏ bé, rất nhanh bị nước lũ cuồn cuộn chôn vùi tan thành tro bụi.
Quân đội mất đi chủ tướng giống như năm bè bảy mảng rất khó tiếp tục chống lại, một kích của địch nhân xung phong liền chưa đến thời gian một nén nhang thì trong doanh địa đã biến thành một mảnh im lặng, tàn quân của Sài Mộng Sơn toàn bộ bị diệt sạch.
Đây là một lần ám tập đột kích hoàn mỹ, quân đội hơn hai vạn người của Sài Mộng Sơn bao gồm cả chủ tướng bên trong trong vòng một đêm liền hoàn toàn bị hủy diệt không còn chút dấu vết. Trong doanh địa chỉ còn liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, ánh vào mi mắt mọi người là thi thể cùng những phần cụt tay chân đầy đất, giống như địa ngục tàn khốc, thảm thiết đến không đành lòng nhìn thấy.
Tần Trọng nhìn chung quanh một vòng, vừa lòng gật đầu, hành động lần này một mục đích là tru diệt Sài Mộng Sơn, một mục đích tru diệt Thái Vương cùng toàn bộ quân đội của Sài Mộng Sơn, tất cả đều thành công, hiện tại có thể lui quân.
Khóe miệng Tần Trọng xả ra một ý cười băng sương tàn khốc, nhìn vẻ mặt hưng phấn của các tướng sĩ, Tần Trọng giơ kiếm quát to: “ Các tướng sĩ đã khổ cực, công lao bổn tướng sẽ ghi lại cho các ngươi. Hiện tại truy binh lập tức đánh tới, hiện tại chúng ta lập tức trở về đại doanh, hướng Phương nguyên soái thỉnh công.”
“ Thỉnh công thỉnh công.” Toàn bộ tướng sĩ Hoa triều ngồi trên lưng ngựa giơ đao hưng phấn kêu to.
“ Hồi doanh.” Tần Trọng hung hăng vung tay lên. Năm vạn người thúc ngựa hướng phía đông nam phóng đi, trong chớp mắt chỉ còn bụi mù màu vàng đầy trời, còn có thi thể đầy đất trong doanh địa giống như chứng kiến chiến công của tướng sĩ Hoa triều.
Bóng đêm thê lương lặng lẽ tiến vào trong đại doanh, bên trong vương trướng, Mặc Xuyết Khả Hãn sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Đạt Tháp Tháp, âm thanh lạnh lùng nói: “ Chuyện khi nào?”
Đạt Tháp Tháp gục đầu xuống dùng giọng nói vô cùng kính cẩn: “ Từ giờ Tý có trinh thám được chúng ta bố trí tại nơi đóng quân của Sài Mộng Sơn phía tây nam báo cáo thấy lửa bốc lên. Thế lửa rất lớn, cách xa nhau vài chục dặm đều thấy được. Trinh thám tới gần quan sát sau hồi báo, quân đội của Sài Mộng Sơn gặp địch nhân tập kích bất ngờ, địch nhân là quân đội Hoa triều ước chừng khoảng năm vạn người, toàn bộ đều là kỵ binh.”
“ Người Hoa triều.” Mặc Xuyết ngẩn người tiếp theo nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tên đê tiện vô sỉ Phương Tranh. So với rắn độc còn giảo hoạt, rốt cục hắn động thủ muốn gạt bỏ đi cánh tay của ta, sau khi gạt bỏ cánh tay của ta lại tập trung binh lực đối phó chủ lực của ta, bàn tính đánh ra thật âm độc.”
Mặc Xuyết hung hăng vỗ bàn cả giận nói: “ Nhanh chóng phái người tiếp viện Sài Mộng Sơn. Sài Mộng Sơn là cánh tay của bổn vương, Thái Vương ở bên trong doanh địa của hắn cũng là một cánh tay khác, hùng ưng phải dựa vào đôi cánh cứng rắn mới có thể bay lượn trên không trung, mãnh hổ cần móng vuốt sắc bén mới có thể xưng bá chốn núi rừng, bổn vương không thể mất Sài Mộng Sơn và Thái Vương.”
Trong mắt Đạt Tháp Tháp hiện lên vài phần ghen ghét, xoay người cung kính nói: “ Khả Hãn vĩ đại, Đạt Tháp Tháp nguyện dẫn dắt chiến sĩ anh dũng của chúng ta đi tiếp viện Sài Mộng Sơn. Đạt Tháp Tháp xin chỉ thị của ngài nên mang theo bao nhiêu nhân mã?”
Mặc Xuyết lạnh lùng nói: “ Hiện giờ chủ lực của chúng ta không nhiều lắm, bổn hãn giao cho ngươi năm tên vạn phu trưởng, để bọn họ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, đi nhanh đi.”
“ Dạ, Khả Hãn tôn quý, ta sẽ dùng đầu cùng máu tươi của địch nhân để chứng minh lòng trung thành cùng phục tùng của ta.”
Đạt Tháp Tháp kính cẩn thối lui ra khỏi vương trướng rất nhanh. Ngoài trướng liền truyền đến tiếng ngựa hí vang rền cùng tiếng người ầm ĩ. Sau một trận hỗn loạn ngắn ngủi, tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền, dần dần hướng phương xa chạy đi.
Mặc Xuyết ngồi trong vương trướng, sắc mặt trầm xuống đến đáng sợ. Nếu Sài Mộng Sơn thật sự bị Phương Tranh tiêu diệt, chủ lực như hắn liền hoàn toàn bại lộ trước mặt Phương Tranh cùng Mặc Cúc Liên, hơn nữa hắn cũng không thể phái ra được kỵ binh quỷ dị khó lường tiến hành công kích đối với đại doanh Tháp Sơn, hết thảy mọi việc chỉ còn nhờ vào minh đao minh thương.
Điều này cũng chưa tính, xấu nhất chính là nếu mất đi quân sư đa trí thiện mưu như Thái Vương, hành tung đại quân của hắn sẽ càng bị động, Mặc Xuyết biết rõ mình thiếu hụt chỗ nào, dưới tay hắn có được chiến sĩ dũng cảm có thể ngăn cản vạn người, nhưng hắn lại thiếu khuyết quân sư đa mưu túc trí, từ sau khi Thái Vương đến, nhờ vào Thái Vương hắn mới nếm được sự ngon ngọt khi sử dụng mưu kế, thân huynh cừu địch sinh tử của hắn chính là Cốt Đốt Lộc Khả Hãn đã bị chết dưới sự thiết kế của Thái Vương, hiện giờ nếu chợt mất đi Thái Vương, hắn cùng Phương Tranh và Mặc Cúc Liên đối chiến, sẽ không thể xuất ra thêm mưu kế gì được nữa.
Mặc Xuyết bưng lên chén rượu lớn hung hăng uống cạn rượu sữa ngựa trong chiến, sau đó giậm chân tức giận ném chén xuống thảm, làm vài cô nương Đột Quyết đứng một bên hầu hạ sợ tới mức vội vàng phủ phục trên mặt đất không dám cử động.
“ Đi, đi gọi vương phi đến, bổn vương uống rượu cần nàng tiếp đãi.”
Thị nữ vội vàng đi ngay.
Không bao lâu, một phụ nhân tuyệt sắc mặc áo trắng đi vào trong vương trướng, hơi khom người hướng Mặc Xuyết thản nhiên nói: “ Nghiêm Dương thị gặp qua Khả Hãn.”
Mặc Xuyết nhìn bà, trong ánh mắt liền toát ra vẻ dâm tà, đánh giá trên thân thể mềm mại một phen, lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, nghe được bà vẫn tự xưng là Nghiêm Dương thị, trên mặt Mặc Xuyết lại hiện lên vài phần tức giận.
“ Hừ, đã năm năm ngươi vẫn còn tự xưng Nghiêm Dương thị, hay là ngươi còn tưởng niệm trượng phu đã chết tại Hoa triều? Bổn hãn đối đãi ngươi không tốt sao, lòng của ngươi vì sao cứ cột lại trên thân một nam nhân đã chết đi năm năm?”
Nghiêm Dương thị sụp mắt, thần sắc lãnh đạm không nói không động đứng ngay giữa vương trướng, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ kiên nghị không khuất phục.
Mặc Xuyết nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt sắc của bà, sau một lúc lâu hắn thở dài thật sâu.
Thiên chi kiêu tử thì sao? Có được thảo nguyên bãi cỏ diện tích mở mang thì sao? Những bộ lạc lớn nhỏ phụng hắn làm hoàng kim Khả Hãn thì sao? Tất cả những quầng sáng bao phủ trên đầu vẫn không chiếm được trái tim của một nữ tử bình dân, Mặc Xuyết cảm thấy mình thật sự thất bại.
Có đôi khi hắn thật muốn những dũng sĩ dưới trướng, không chút lưu tình đem quần áo nữ tử này xé thành mảnh nhỏ, sau đó trong tiếng la khóc bất lực của các nàng, tùy ý nhe răng cười đem thân hình to lớn của mình hung hăng đặt trên người nữ tử tùy ý lăng nhục chiếm đoạt.
Nhưng hắn luyến tiếc, hắn thậm chí không dám làm như thế.
Hắn biết nữ tử nhìn như nhu nhược trước mắt này, kỳ thực tính khí so với con ngựa hoang càng dữ dội hơn. Trong tay áo của bà vẫn giấu một thanh đao nhọn sắc bén, nếu hắn có bất kỳ cử chỉ gây rối nào bà cũng sẽ dùng chuôi đao nhọn kia không chút do dự tự cắt đứt cổ họng của chính mình. Năm năm trước khi thủ lĩnh Tháp La bộ lạc đem bà dâng tặng cho hắn, ngày đó hắn liền đã hiểu rõ nữ nhân này đã không còn muốn sống, từ đó trở đi hắn thật sự không dám đụng tới bà, lại càng luyến tiếc chặt đứt lòng tưởng niệm của hắn đối với bà.
Khẽ thở dài, Mặc Xuyết vẫy vẫy tay, nói: “ Hôm nay tâm tình bổn hãn rất kém cỏi, ngươi đến cùng ta uống vài chén rượu, đây không tính là quá phận đi?”
Nghiêm Dương thị nhẹ gật đầu, nếu Mặc Xuyết không bức bà, bà cũng muốn tiếp tục sống sót. Năm năm trước, khi trượng phu chết trong tay người Đột Quyết, lúc đó lòng của bà đã chết, hiện giờ lý do duy nhất giúp bà sống sót chính là vì đứa con gái mười hai tuổi tên là Tiểu Lục, bà chỉ hi vọng mình còn sống sót để tìm được nó, hảo hảo nhìn thấy nó.
Chậm rãi đi tới, Nghiêm Dương thị bưng lên bầu rượu rót đầy rượu sữa ngựa cho Mặc Xuyết.
Mặc Xuyết tham lam nhìn chăm chú vào dáng người thướt tha yểu điệu của bà, âm thầm nuốt nước miệng, nghĩ: “ Sẽ có một ngày, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện nằm trong tay bổn hãn, tự cởi ra lớp áo ngoài của ngươi như cởi ra vẻ lạnh lùng cao ngạo kia. Rên rỉ mà hầu hạ cho bổn hãn, đây mới là mục tiêu của bổn hãn.”
Ngửa đầu uống cạn chén rượu ngon, Mặc Xuyết nhớ tới việc Sài Mộng Sơn bị tập kích, bỗng nhiên hung hăng vỗ vỗ bàn, giọng căm hận nói: “ Phương Tranh, tên đê tiện vô sỉ ác ma, lại dám đánh lén đại doanh của Sài Mộng Sơn, chân thần sẽ trừng phạt ngươi. Nếu bổn hãn bắt được ngươi thề phải đem ngươi trói vào cột phơi nắng, để kênh kênh mổ mắt ngươi, để thương lang cắn xé da thịt ngươi, để ngươi rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục.”
“ Phương Tranh.” Đang rót rượu cho Mặc Xuyết, Nghiêm Dương thị hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nghi hoặc nhìn Mặc Xuyết.
Mặc Xuyết ngẩn người lập tức mừng rỡ không thôi, nữ nhân lãnh nhược băng sương có dung nhan tuyệt sắc này, rốt cục xuất hiện chút biểu tình ngoài sự lãnh đạm, làm hắn giống như thấy được núi băng tan ra, chợt như nhìn thấy ánh rạng đông.
“ Ngươi có biết Phương Tranh.” Trên mặt Mặc Xuyết lộ ra ý cười.
Nghiêm Dương thị khẽ lắc đầu, rất nhanh liền thu hồi biểu