Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh, Phương lão gia ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó liền mời tất cả đến tửu lâu dùng cơm. Mọi người đang định cất bước, chợt một tràng vó ngựa dồn dập truyền tới từ đầu đường phía Bắc, đoàn người quay đầu lại nhìn, thấy một người một ngựa đang phi như bay trên đường cái. Đường xa trở về, kỵ sĩ trên lưng ngựa phong trần mệt mỏi, nơi lưng dùng vải bố bọc một chiếc hộp dài, bên ngoài hộp nghiêng nghiêng cắm một chiếc hồng linh (lông công màu đỏ). Mọi người nhìn thấy hồng linh sau lưng kỵ sĩ đều trở nên đại kinh thất sắc. Tất cả đều biết, ở Hoa triều, hồng linh này chính là đại biểu của quân báo vô cùng khẩn cấp, lúc này lại xuất hiện ở kinh thành, chẳng lẽ đại quân Đột Quyết xuôi nam rồi sao?
Kỵ sĩ kia hiển nhiên đã cưỡi ngựa băng qua lộ trình rất dài, cả người sắp hư thoát, con ngựa bên mép cũng không ngừng sùi bọt, nhưng khi hắn vào thành rồi, tốc độ vẫn không hề giảm xuống, vừa chạy vừa dùng âm thanh khàn khàn lớn tiếng hô: "Quân báo khẩn cấp! Đột Quyết lui binh rồi! Đột Quyết lui binh rồi!" Kỵ sĩ một đường hô lớn, hướng về phía cấm cung phi tới.
Mọi người nghe thấy vậy, đầu tiên ngây ngốc trong chốc lát, rồi sau đó quá đỗi mừng rỡ, cao giọng hoan hô, người nào trầm ổn một chút thì cũng vui mừng khôn xiết, luôn miệng kêu ông trời phù hộ. Nơi kỵ sĩ đi qua, một số cửa hàng cùng gia đình còn bắt đầu đốt pháo chúc mừng.
Mập Mạp xông lên phía trước, kích động hung hăng vỗ vai Phương Tranh, vỗ đến mức Phương Tranh lảo đảo cả người, "Phương huynh, thành công rồi! Kế sách ngươi hiến đã thành công rồi! Ha ha, ngươi thực sự đã lập được cho Hoa triều ta một công trạng tuyệt thế!"
Trường Bình công chúa cũng chạy tới, kích động hết đánh lại véo lên cánh tay Phương Tranh, vui mừng đến mức hận không thể đánh chết tươi Phương Tranh mới tốt.
Phương Tranh bị hai huynh đệ này giày vò đến mức ngoác miệng hét lớn: "Dừng! Dừng tay! Còn đánh nữa sẽ mất mạng đó!"
Mập Mạp cùng Trường Bình lúc này mới dừng tay, nhưng ánh mắt vẫn nồng nhiệt mà sùng bái nhìn chằm chằm Phương Tranh, nhìn đến mức da đầu hắn tê dại...
"Người vừa rồi chỉ nói là Đột Quyết lui binh, các ngươi làm sao biết được nhất định là kế sách ta dâng lên hữu hiệu? Nhỡ đâu do Đột Quyết Khả Hãn không muốn đánh nữa, nên mới lui binh thì sao."
Mập Mạp trừng mắt nhìn hắn noi: "Nếu như ngươi là Đột Quyết Khả Hãn, dẫn theo hai mươi vạn đại quân một đường thắng như chẻ tre, vô địch khắp thiên hạ, vậy lúc này ngươi có lui binh hay không?"
Phương Tranh thành thành thực thực trả lời: "Sẽ không, ít nhất cũng phải đánh tới phía Bắc Trường Giang mới đủ vốn nha!"
"Nếu đã như thế," Mập Mạp liếc mắt nhìn Phương Tranh, "Hôm nay đại quân Đột Quyết chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu không phải thảo nguyên hậu phương có biến cố, lấy tính tình của Đột Quyết Khả Hãn, sao lại vô duyên vô cớ lui binh? Bởi vậy có thể kết luận, nhất định là Phùng Cừu Đao ở trên thảo nguyên đã đắc thủ rồi!"
Phương Tranh nghĩ lại cũng đúng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Có lẽ Đột Quyết Khả Hãn kia là một kẻ ngu si a..."
Mập Mạp nghe vậy cũng mặc kệ hắn, Phương lão gia đứng bên cạnh nghe mà thấy hồ đồ, tiến sát đến nghi ngờ hỏi: "Các ngươi đang nói gì vậy? Cái gì mà hiến kế sách, công trạng tuyệt thế..."
Trường Bình nghe vậy, nhu thuận kéo Phương lão gia đến một bên, mặt mày hớn hở kể rõ tiền căn hậu quả cho Phương lão gia.
...
"Cái gì? Kế sách đẩy lui đại quân Đột Quyết là do ngươi dâng lên triều đình?" Phương lão gia nghe xong liền thất kinh, ngơ ngác đứng im nhìn Phương Tranh, không nhúc nhích chút nào.
Trường Bình ở một bên cười đắc ý, phảng phất như công lao này là do nàng nghĩ ra vậy...
"Cha, hài như chỉ nói lung tung một chút, không nghĩ tới Mập Mạp, ... ách, Phúc vương điện hạ lại tưởng thật, ha ha, ha ha..." Phương Tranh cười khan nói.
Phương lão gia dùng sức lắc đầu, tựa hồ những điều vừa mình nghe đều là ảo giác. Muốn mở miệng mắng hắn vài câu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu mà mắng.
Cái tên bại gia nhi tử trước đây đã thoát thai hoán cốt thì lão biết, nhưng Phương lão gia không nghĩ rằng thoát thai hoán cốt quá triệt để như vậy. Chẳng những không còn bại gia, hắn lại còn tham dự vào quốc quân đại sự, không thể tin được nhất chính là, dĩ nhiên hắn lập được công lao to lớn, đẩy lui cả đại quân Đột Quyết. Phương lão gia tuổi đã lớn, nhất thời không tài nào tiếp thu được sự thực này, vỗ vỗ ngực tìm một chỗ ngồi xuống thở hổn hển.
Ba người Phương Tranh thấy thế sợ hãi, lão gia tử sẽ không bị dọa đến mức nguy hiểm tính mạng đấy chứ? Ba người vội vàng tiến lên, giúp lão vỗ ngực xoa lưng cho thuận khí, một lát sau, Phương lão gia mới bình tĩnh trở lại.
Để ngoài tai những âm thanh mừng rõ hoan hô ầm ĩ của mọi người, Phương lão gia nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, không nói câu nào.
Phương Tranh dưới cái nhìn chăm chú của Phương lão gia, có chút chột dạ cúi đầu, nhưng lại nghĩ, ta chột dạ cái gì nha? Một không trộm cắp, hai không cướp đoạt, lại không làm việc gì sai, vậy ta chột dạ để làm chi? Vì thế Phương Tranh hiên ngang ngẩng đầu lên, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Phương lão gia.
Mập Mạp cùng Trường Bình thấy không khí giữa hai phụ tử có phần trầm mặc cũng không dám lên tiếng, hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, Trường Bình đáng yêu thè lưỡi, hướng về phía Mập Mạp làm mặt quỷ.
Ước chừng sau thời gian cạn chén trà, Phương lão gia rốt cục cũng chậm rãi mở miệng: "Tranh nhi, thành tựu tương lai ngươi chắc chắn vượt xa vi phụ, tốt lắm!" Nói xong Phương lão gia nở nụ cười, một câu "tốt lắm" tựa hồ bao hàm sự khen ngợi vô tận của người cha đối với đứa con, biểu tình của Phương lão gia, trong nỗi vui mừng còn phảng phất mang theo vài phần cô quạnh, tựa hồ vui mừng vì con trai không thua người khác, lại tựa hồ dần dần mất đi đứa con này, vì hắn thuộc về thời đại của hắn. Một đời, người trẻ tuổi luôn thay thế người già cả, trong đó ít nhiều cũng bao hàm sự cảm khái của người già.
Ngày thứ hai, Phương Tranh nằm trong phòng ở tiểu viện, miệng ngâm nga điệu hát Giang Nam, Tiểu Lục ở bên cạnh bóc xuống từng múi quýt, đút vào mồm của hắn. ----------Từ khi Tiểu Lục biết Phương Tranh vì chuyện của nàng mà vất vả ngược xuôi khẩn cầu khắp nơi, tâm hồn thiếu nữ cực kỳ cảm động, đối với Phương Tranh cũng càng ngày càng tốt hơn. Tuy rằng bộ dạng vẫn lãnh đạm như trước, nhưng so với trước thì thoải mái hơn nhiều. Tỷ như bây