Vừa nghe nói Phương Tranh phải vào cung gặp hoàng thượng , trên dưới Phương phủ nhất thời bận rộn tất bật, Phương gia có nhiều đời gia chủ như vậy, không làm nghề nông thì làm kinh thương, chưa từng được gặp qua mặt rồng trong truyền thuyết. Hôm nay thiếu gia lên nhanh như diều gặp gió, sau này nếu muốn gặp mặt hoàng đế cũng là dễ dàng, Phương gia sau này cũng khôgn còn là gia tộc thương nhân kém cỏi hơn người ta như trước. Cho nên trên mặt đám người hầu đều vui sướng, trong lúc nhất thời lo kéo xe, kéo ngựa, thay đổi triều phục cho Phương đại thiếu gia, bề bộn đến rối loạn.
Phương phu nhân đối với tràng cảnh lộn xộn này rất bất mãn, vì vậy bà lấy ra uy quyền gia chủ, nhanh chóng chỉ huy hiện trường chuẩn bị cho vị nhập cung diện thánh: "Tiểu Ngũ, đi tây viện triệu tập hộ viện, gọi bọn hắn chờ bên ngoài cửa lớn, Phúc Quý, đi đóng xe, tuyển cổ xe song mã mới làm, thiếu gia có tước vị, sau này thiếu gia ra ngoài đều phải dùng loại xe song mã, Lan nhi, kêu nha hoàn bưng nước lên cho thiếu gia rửa mặt, Tiểu Lục, may thay đổi triều phục cho thiếu gia..."
Phương Tranh vẻ mặt đau khổ, mặc cho một đám người bu quanh người hắn: "Mẫu thân, cái này... Cũng không cần long trọng như thế chứ? Không phải chỉ là đi gặp hoàng thượng thôi..."
Phương lão gia ở một bên biến sắc quát lớn: "Câm miệng. Họa là từ trong miệng mà ra ngươi không biết sao? Người có quan có tước, nói thế nào còn không hiểu biết kia chứ hả? Nói ra dễ dàng như vậy, ngươi có biết toàn bộ Hoa triều có cơ hội được gặp Hoàng thượng có được mấy người? Chưa thây qua ai ngu ngốc như ngươi. Sau này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm biết không? Nếu không sẽ làm cho ngươi, mà ngay cả Phương gia cũng gặp tai họa, hiểu hay không?".
Đã trúng một lần răn dạy đổ ập xuống của Phương lão gia, Phương Tranh bất ngờ bất đắc dĩ đành im lặng. Tiểu Lục ở một bên hé miệng cười khẽ, tay chân nàng nhanh lẹ giúp Phương Trnah thay đổi triều phục, phụ thân của tiểu Lục từng là võ tướng triều đình, cho nên đối với quần áo triều phục cùng mũ nón cũng không xa lạ, thoáng chốc đã thay xong thật nhanh.
Nhìn bản thân mình trong gương, dáo dác , hình dạng quái dị, Phương Tranh cảm thấy rất bất mãn, triều phục cũng thật vừa người, nhưng mặc triều phục vào rồi cũng không thaỏi mái chút nào, thấy thế nào đều giống như một con khỉ mặc y phục chuẩn bị xứong tuồng, dáng dấp cực kỳ buồn cười.
Ôi, ta thật sự là không thích hợp làm quan. Phương Tranh nhìn tấm gương cảm thán không thôi.
"nhìn xem, thiếu gia mặc vào triều phục uy phong bát diện, quan uy mười phần, không hổ là Văn Khúc tinh quân hạ phàm, tương lai nói không chừng thiếu gia sẽ làm tướng luôn đó". Những câu vỗ mông ngựa của đám người hầu tuôn ra như nước thủy triều, chụp đến mức tâm tình của Phương đại thiếu gia cũng thóagn giảm bớt - coi như là bọn họ nói sự thật đi, hiện tại ta rất tuấn tú, ta hiện tại rất tuấn tú nga... Phương Tranh ngồi trong xe ngựa không ngừng thôi miên chính mình.
Xe ngựa rất rộng rãi, chiéc xe ngựa này là do Phương phu nhân tự mình giám sát chế tạo, với tước vị bá tước của Phương Tranh, có tư cách ngồi xe song mã, cho nên xe ngựa dùng vật tranh trí, chất liệu gỗ đều là thượng đẳng, ngựa kéo xe đều là lương câu mua từ Đại uyển.
Phương bá gia xuất hành, tràng diện xa hoa, gia đinh hộ viện tiền hô hậu ủng, gương mặt TIểu Ngũ mang theo vẻ tự mãn không ngừng ưỡn ngực, hộ viện của bọn họ mặc trang phục võ sĩ thống nhất, uy phong lẫm lẫm. ĐOàn người vô cùng khí thế đi trên đường lớn của kinh thành, dẫn dắt ánh mắt chú ý của người qua đường không thôi.
"Phô trương quá, đây rõ là đi ngược hẳn với phong cách làm người biết điều thường ngày của thiếu gia ta, vậy không được, nghiêm trọng thoát ly quần chúng quá đi thôi". Phương Tranh âm thầm lắc đầu, vén rèm xe lên gọi tiểu Ngũ: "Nói với bọn hộ viện một tiếng, sau này đừng đi ra nhiều như vậy, thiếu gia không thích".
Tiểu Ngũ buồn bực nói: "Vì sao thiếu gia không thích? Thiếu gia làm quan, lẽ ra nên làm như vậy chứ".
Phương Tranh cả giận nói: "Câm miệng! Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia? Ta nói như thế nào thì ngươi làm như thế nào, nhiều lời vô ích. Ngươi nhìn xem đám hộ viện kia, người nào cũng huênh hoang, dương dương đắc ý, những đại cô nương trên đường đều chỉ lo nhìn bọn hắn, mỹ nam tử như thiếu gia ta đây mà các nàng không phát hiện. Ngươi nói cho bọn hắn biết, bảo bọn họ sau này khiêm tốn một chút đi".
Tiểu Ngũ bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai thiếu gia đang ngại bọn hộ viện đoạt hết danh tiếng của hắn.
Xe ngựa dừng ngay trước Tây An Môn của cấm cung, đi sâu vào trong, đó làm phạm vi cấm cung, người nhàn rỗi đừng nói là đi vào, dù đứng thêm một lúc bên ngoài, cũng đã bị quát mắng.
Phương Tranh xuống xe ngựa, dặn tiểu Ngũ cùng với bọn hộ viện ở tại chỗ chờ, hắn sửa sang lại triều phục, sửa mũ quan, đi thẳng tới hướng cửa cung.
Đưa lên lệnh bài, quân sĩ tỉ mỉ kiểm tra qua, cửa hông của Tây An Môn mở ra, Phương Tranh chậm rãi đi vào.
Đi qua những trạm gác trog nội cung, đi tới bên ngoài hoàng thành, ở bên trong đã có tiểu thái giám phụng khẩu dụ của hoàng thượng, đang đứng bên ngoài chờ Phương Tranh.
Dọc đường Phương Tranh cũng không dám nhìn ngắm gì nhiều, đi theo tiểu thái giám rẽ trái rồi rẽ phải, đi tới ngự thư phòng.
Tiểu thái giám dẫn đường ra dấu cho Phương Tranh đứng bên ngoài cửa chờ, sau đó hắn quơ phất trần, ở ngoài cửa quỳ xuốgn cung kính nói: "Hoàng thượng, Phương Tranh Phương đại nhân tới".
Bên trong thư phòng mơ hồ truyền đến một tiếng "ân", tiểu thái giám đứng lên , tránh sang bên, hướng Phương Tranh cao giọng nói: "Hoàng thượgn truyền Phương Tranh Phương đại nhân yết kiến...".
Phương Tranh vội vàng cúi đầu bước qua cửa ngự thư phòng, đầu cũng không hề ngẩng lên liền quỳ gối trên tấm thảm màu đỏ tươi, lớn tiếng nói: "Vi thần Phương Tranh khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn...".
"Được rồi, dập đầu cũng không xem rõ phương hướng, thấy rõ đi rồi hãy bái". Bên tai truyền đến thanh âm mang theo ý trêu cười.
"A?" . Phương Tranh theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là một chiếc bàn thật to, nhưng sau bàn không có một bóng người, thanh âm vừa rồi là từ bên trái hắn truyền đến.
Phương Tranh xoay đầu, ngay bên cạnh giá sách bên trái, một vị lão nhân thân mặt thường phục màu vàng đang cầm quyển sách trên ta, mỉm cười nhìn hắn.
Thật là lúng túng nha, mới tiến cung lần đầu đã bị bêu xấu, điều này để cho Mập Mạp biết được còn không bị hắn cười chết?
Phương Tranh cũng không đứng lên, dùng đầu gối quay sang phương hướng đó, đồng thời bái xuống: "Vi thần Phương Tranh khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng..."
"Hãy bình thân, đừng nói nhiều lời vô dụng, thế gian có ai có thể chân chánh sống được muôn năm?". Lời nói của hoàng thượng mặc dù bình thản, nhưng mang theo một loại uy nghiêm làm cho người khác không thể chống cự.
Lão hoàng thượng này vì sao không bao giờ cho ta nói hết câu chứ? Phương Tranh phiền muộn đứng lên.
"Phương ái khanh, ngẩng đầu , để trẫm xem ngươi một chút":
Phương Tranh nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, tận lực bảo trì bình tĩnh nhìn thẳng hoàng thượng.
Hoàng thượng tỉ mỉ đánh giá hắn, vị thiếu niên trước mắt này, nói anh tuấn thì cũng miễn cưỡng vượt qua, nhưng chung quy lại mang theo hương vị như đang dáo dác, ánh mắt tuy có linh khí , nhưng lại thiếu một chút chững chạc, cả người lộ ra vẻ con buôn láu cá.
Phương Tranh cũng đang đánh giá hoàng thượng trước mặt, chỉ tháy vị lão nhân này sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt ưng lợi hại hữu thần, tựa hồ có thể xuyên thủng nội tâm mỗi người, ánh mắt sắc bén nội liễm mà giấu giếm, lại mang theo khí thế cao cao tại thượng, hơn nữa... hơn nữa thấy thế nào lại có vẻ rất quen mắt?
"Yêu, nguyên lai là lão gia tử ngài nha": Phương Tranh không nghĩ ngợi chợt thốt ra, hẳn đã nhận ra, không phải là vị lão nhân hắn va chạm phải ngay trước cửa nhà của Mập Mạp sao? Không nghĩ tới hắn lại là hoàng thượng, khó trách hắn từng nói là trưởng bối của Mập Mạp.
"Lão gia tử?". Sắc mặt hoàng thượng quái dị nói, tiếp theo hắn sang sảng cười: "Lão gia tử thì lão gia tử, ha ha, trẫm cũng không phải là lão gia tử gì đâu".
Lúc này Phương Tranh mới kinh hãi phát hiện mình nói sai lời, vội vàng bịch một tiếng lại quỳ trên mặt đất sợ hãi: "A , sai rồi, thần , biết tội!".
"Ha ha, hãy bình thân, người trẻ tuổi như ngươi thật thú vị": Hoàng thượng tựa hồ tâm tình không tệ, không hề tính toán chuyện xưng hô của hắn.
"Nói trẫm nghe một chút, làm sao ngươi nghĩ ra kế sách đánh lui Đột Quyết? Ngưởi rất hiểu rõ Đột Quyết Khã Hãn Cốt Đốt Lộc cùng đệ đệ Mặc Xuyết của hắn, có thể nói là nhịp nhàng ăn khớp vô cùng. Từng bước một không ngờ đều nằm trong kế hoạch của ngươi, nói trẫm nghe một chút, sao ngươi nghĩ ra chuẩn xác như thế?".
Hoàng thượng này không phải nghĩ ta là thầy tướng số đó chứ? Chuyên này mà cũng tính ra sao?
"Hồi hoàng thượng, vi thần kỳ thực là khi còn bé đã bị một việc điểm rõ. Khi còn nhỏ vi thần bướng bỉnh, thường xuyên thừa dịp phụ mẫu đi làm... Ách, ra khỏi