Vào cửa phòng, Yên Nhiên nhanh nhẹn dâng trà cho Phương Tranh, dịu dàng nói: " Thiếu gia, ta nghe người hầu nói, gần đây đương kim thánh thượng phong thưởng một vị thiếu niên, vị thiếu niên kia đã hiến một kế sách đẩy lùi hai mươi vạn đại quân của người Đột Quyết, vì nước lập được công lớn, cho nên thánh thượng ngoại lệ phong quan cùng tước vị cho hắn, người ta còn nghe nói tên của vị thiếu niên kia giống ngài như đúc, thiếu gia, vị thiếu niên đó có phải là ngài hay không?"
Phương Tranh vò đầu nói: " Hẳn là... là ta rồi? Dù sao gần đây ta cũng không hiểu tại sao lại được làm quan mà..."
Yên Nhiên cả kinh nói: " Nha! Nguyên lai thật là ngài, thiếu gia, ngài thực vì nước lập được đại công sao?"
Phương Tranh khiêm tốn nói: " Không tính công lớn lao gì, tùy tiện nói vài câu mà thôi, không ngờ sau đó lại được hoàng thượng tiếp nhận, ta được hoàng thượng đặc biệt rộng rãi, ta đã nói chỉ cần bạc thôi, hắn mặc kệ, muốn phong tước vị cho ta ..."
Đôi mắt đẹp của Yên Nhiên lưu chuyển những tia sáng kỳ dị, kìm không được vui mừng nhìn Phương Tranh, vị thiếu niên trước mặt này thật là có bản sự. Thật ra, tâm tư của nữ nhân cũng không có cái gì đại nghĩa vì dân, hay quốc gia đại sự, nàng chỉ mong chờ phu quân của mình là một người có bản lĩnh, hắn hoặc là dũng cảm, có thể bảo vệ mình không bị bất kỳ tổn thương gì, khiến cho cuộc đời mình đều có thể tránh mưa trú gió ở trong lòng của hắn. Hắn hoặc là thông minh, có thể dễ dàng giải quyết bất cứ chuyện gì, làm cho mình không có lúc nào là không sùng bái hắn, vì hắn mà tự hào, nếu như hắn vừa không dũng cảm vừa không thông minh, ít nhất hắn cũng phải biết cách làm cho mình có cuộc sống vui vẻ khoái hoạt cả đời.
Vào thời khắc này, ở trong lòng của Yên Nhiên, Phương Tranh không thể nghi ngờ đã trở thành một con người có bản lĩnh, là một người có thể khiến cho nàng cảm thấy tự hào. Mặc dù những lúc bình thường biểu hiện của hắn hơi có chút vô sỉ....
" Thiếu gia, chúng ta quen biết đã lâu như vậy, Yên Nhiên còn chưa từng gảy đàn cho ngài nghe một lần nào, cầm kỹ của Yên Nhiên tại kinh thành cũng coi như thượng đẳng, ngài không muốn nghe chút nào hay sao?" Từ sau khi biết được phu quân của mình cũng chính là cái vị thiếu niên anh hùng được mọi người ca tụng, thì ánh mắt của Yên Nhiên nhìn Phương Tranh càng thêm si mê, mị nhãn như tơ phảng phất như có thể chảy ra nước.
" A? Đánh đàn hảo a, ha ha, làm chút động tĩnh cho có vẻ náo nhiệt nha, ha ha..." Phương đại thiếu gia đối với cầm kỹ dốt đặc cán mai, nói ra nếu hiện giờ Yên Nhiên thi triển cầm kỹ, mà đám tài tử trong thành Kim Lăng nghe được, Phương đại thiếu gia không chuẩn lại phải bỏ tiền ra sửa mái nhà.
Yên Nhiên yêu kiều liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, lẽ ra thi từ cùng cầm kỳ là không phân biệt, người này có thể đối được thiên cổ tuyệt đối của mình, hẳn là phải có tài hoa, nhưng lại chẳng biết tại sao đối với nhạc lý không hề xem qua, thật là một người kỳ quái.
Ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt, tiếng đàn thanh thúy êm tai như nước chảy mây trôi theo nhịp tay của Yên Nhiên mà vang lên. Phương Tranh thoải mái dựa vào giường nghiêng đầu gật gù, mắt híp chặt lại, tựa như đang say mê lắng nghe. Học đòi văn vẻ dù sao cũng phải biết hóa trang nha, hiện tại Phương đại thiếu gia hóa trang không tồi, tuy rằng hắn không biết Yên Nhiên đang đàn khúc gì, nhưng ít nhất hắn cũng nhìn thấy người cổ đại trên ti- vi nghe mỹ nhân đánh đàn thì đều có bộ dạng như thế này.
Tai nghe nhạc, nhưng trong đầu lại lặng thần đi. Phương Tranh đang tự hỏi một số việc.
Hai ngày nữa là phải vào triều, lần này cũng không thể tiếp tục đến muộn, bất quá hiện giờ đã làm quan nhưng hắn cũng không hiểu chuyện gì cả, hắn căn bản không biết chức quan của mình sau này làm những công việc nào. Các vị quan khác mỗi ngày đều ngồi trên công đường xử án, làm công công vụ vụ, hoặc nghiên cứu học vấn thì đến viện hàn lâm. Nhưng hắn ngay cả một địa phương đưa tiền bảo hộ đều tìm không ra, phải làm như nào a.
Lần sau ta phải cẩn thận hỏi hoàng thượng một chút, không thể quẳng cho ta một cái chức quan rồi bỏ mặc một bên không thèm quan tâm nha, bản thân ta là lương đống a, nào có lương đống nào ngay cả một cái công việc cũng đều không có? Tại sao như thế nào lại có cảm giác mình tựa như cái loại lộng thần được hoàng thượng sủng ái, công việc thường ngày chính là làm trò tiêu khiển cho hoàng đế được vui vẻ, nếu tính chất công việc thật sự như này, ta phải cáo lão hồi hương mới được.
" Thiếu gia.... Thiếu gia! Người ta đàn khúc nhạc này, nghe như thế nào?" Thanh âm của Yên Nhiên ở bên tai truyền đến.
Nguyên lai Yên Nhiên đã đàn xong một khúc, thấy thần tình Phương Tranh ngơ ngơ ngẩn ngẩn im lặng không nói, cho là hắn say mê không thể tự mình thoát ra được. Yên Nhiên không khỏi âm thầm cao hứng, thì ra thiếu gia cũng là người hiểu biết phong nhã a.
Phương Tranh lấy lại tinh thần, cao thâm gật đầu nói: " Không sai, phi thường tốt, thanh âm rất lớn, cực kỳ tưng bừng. Sau này thường xuyên đánh cho ta nghe những khúc như vậy, ân, tốt nhất là khúc nhạc nào vui mừng một chút, bên cạnh phối hợp thêm chiêng trống chẳng hạn, vậy sẽ càng náo nhiệt hơn. Nàng có biết, thiếu gia ta là một người phi thường thích náo nhiệt...... Ai nha! Tại sao lại đánh ta?"
Yên Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, nói: " Giờ người ta mới hiểu thế nào gọi là đàn gảy tai trâu!"
Phương Tranh mất hứng: " Sao có thể hình dung như vậy? Như thế nào lại gọi là đàn gảy tai trâu? Có con trâu nào, đẹp trai giống thiếu gia hay không?"
Lúc này, Cúc nhi tiến vào bẩm báo, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Ngày thường Yên Nhiên đều ở một mình, nàng ăn uống cũng rất đơn giản, bình thường chỉ cho người nấu hai ba món ăn chay mà thôi. Hôm nay Phương Tranh đến đây, Yên Nhiên đặc biệt phân phó đầu bếp làm vài món thức ăn ngon, lại sai nha hoàn mang lên một vò rượu nữ nhi hồng được ủ ba mươi năm. Sau đó Yên Nhiên lệnh cho toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài, nàng tự mình hầu hạ Phương Tranh dùng cơm.
" Yên Nhiên, nàng đối với thiếu gia thật tốt, nàng ngồi xuống đi, đừng có đứng như vậy, nàng cũng không phải nha hoàn, không cần phải hầu hạ ta, mình cùng ăn thôi."
" Bổn phận của Yên Nhiên chính là hầu hạ cho thiếu gia, ai kêu thiếu gia là nhất gia chi chủ, thiếu gia cứ an tâm ăn đi." Yên Nhiên cười duyên nói.
Yên Nhiên làm cho Phương Tranh tự nhiên cảm thấy được một cỗ cảm giác hư vinh của đấng mày râu, đúng vậy, cả một tòa nhà lớn như thế này, toàn bộ nha hoàn hắn đều có thể sai khiến, còn có mỹ nhân thiên kiều bá mị hầu hạ bên cạnh, có lẽ ở trong mắt bọn họ, thiếu gia ta chính là trời, là chỗ dựa của bọn họ. Chuyện này ở tiền thế, nghĩ cũng không dám nghĩ a.
" Yên Nhiên, nàng ngồi xuống đi, cùng ta đối ẩm vài chén, chúng ta tâm sự nhân sinh...."
Hắc hắc, sau đó kiểm tra thân thể cho nhau.....
Yên Nhiên theo lời ngồi xuống, rót đầy chén rượu của Phương Tranh, lại châm cho chính mình một ly, nâng chén nói: " Thiếu gia, chúc ngài thăng quan tiến chức, bộ bộ cao thăng*, người ta mời ngài một chén." ( từng bước thăng quan)
Phương Tranh ha hả cười, sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
" Yên Nhiên, mỗi ngày nàng đều ở nhà, chẳng lẽ nàng không buồn hay sao? Có muốn đi dạo chung quanh một chút hay không? Hoặc làm