" Chuyện gì xảy ra? Nói ra, không được giấu diếm." Trong giọng nói hoàng thượng mang theo một tia nghiêm khắc.
Phương Tranh rụt cổ, đôi mắt vừa chuyển, liền " trầm thống" nói: " Hoàng thượng, hôm qua vi thần cùng ái thiếp đi đến Ngọc Như Trai mua son phấn, các vị đồng liêu đại khái còn không biết phải không? Son phấn của Ngọc Như Trai tốt nhất trong kinh thành, giá tiền không những ưu đãi, đóng gói tinh mỹ, tuyển dụng tài liệu chế biến tốt nhất trên đời, bên trong còn bỏ vào ngọc trai Nam Hải, không chỉ mỹ dung, hơn nữa còn dưỡng da mặt, nữ quyến trong nhà các vị nếu bị nám da, hoa tàn ít bướm, có thể đến mua một hộp..."
Chúng đại thần càng nghe càng hồ đồ, vị Phương đại nhân này đang nói ai đây? Nghe sao có gì không đúng, dưng không lại nói về Ngọc Như Trai để làm gì?
Mục đích đương nhiên chỉ có Phương Tranh là rõ ràng nhất. Càng nói trong lòng càng khoái chí, ta không hổ là tinh anh trong sổ những nhân sĩ xuyên việt, quảng cáo tới cả kim loan điện, ai có thể giỏi hơn ta chứ?
Còn đang nói thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên có hai thanh âm tức giận cùng nói: " Câm miệng!"
Người nói chuyện chính là hoàng thượng và Phan thượng thư. Sau khi Phan thượng thư nói ra miệng, mới phát giác mình lại nói cùng hoàng thượng sợ đến nét mặt trắng bệch, hoàng thượng không thèm để ý khoát tay áo, cho hắn bình thản, sau đó không nhịn được gõ lên tay vịn của ngai vàng nói: " Phương ái khanh, nói trọng điểm!"
Phương Tranh ngẩn ngơ, nói nhanh: " Dạ dạ dạ, nói trọnc điểm, vi thần cùng ái thiếp đang chọn mua hàng, vị công tử của Phan thượng thư không biết từ chỗ nào chạy tới, thấy ái thiếp của vi thẩn dung mạo xinh đẹp, không ngờ ra lời đùa giỡn, còn muốn dùng vũ lực cướp nàng vào trong phủ, vi thần nhất thời tức giận, liền tiến lên đôi co, không nghĩ tới tố chất của tên kia thật sự không thể nói nổi, đang cãi thì hắn động thủ, còn nói hắn là nhi tử của quan to nhất phẩm đương triều, trong kinh thành không có ai dám chọc hẳn. Vi thần đã nghĩ, Phan lão thượng thư là trọng thần của quốc gia, gia quy giáo đường cũng là nhất đẳng trong kinh thành, thế nào lại dạy dỗ ra loại nhi tử này? Rõ ràng là tên kia đang giả mạo, còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy ở bên ngoài, đây không phải là muốn làm bại hoại danh tiếng của Phan lão thượng thư hay sao? Chuyện này làm sao có thể nhẫn nhịn? Làm nhục thanh danh thuẫn khiết của Phan thượng Thư như thể, vi thần nhất thời quá căm phẫn, nhịn không được lệnh cho hộ viện trong nhà tiến lên đánh hắn vài cái nhẹ nhàng..."
Phan thượng thư vốn đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Phương Tranh, nhưng nghe hắn nói xong thì Phan thượng thư trợn tròn mắt. Người này thật sự là quả đê tiện, lại có thể đổi trắng thay đen như thê sao? Tuy nói nhi tử của mình cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng dù sao hắn cũng là nhi tử của chính mình, lúc này Phan thượng thư bị Phương Tranh nói lộn ngược kiểu đó nếu thừa nhận cũng không tốt, không thừa nhận cũng không được, hít sâu một hơi, gương mặt già nua đỏ bừng, lúc này mới nghẹn ra được vài từ: " Ngươi...ngươi nói bậy!"
Phương Tranh ủy khuất nhìn Phan Thượng thư: " Phan đại nhân, hạ quan cũng không dám nói bậy, lúc đó trong Ngọc Như Trai có rất nhiều người nhìn thấy, không tin ngài có thể đi hỏi thử, tất cả mọi người nhìn thấy lòng đầy căm phẫn, rất bất bình cho Phan thượng thư ngài, mọi người nói, Phan thượng thư là cựu thần hai triều, trọng thần quốc gia, một đời thanh danh lại bị tên kia giả mạo nhi tử ở bên ngoài bại hoại danh tiếng của ngài, tội không thể tha!"
Phan thượng thư chỉ thẳng vào mặt Phương Tranh tức giận không nói ra lời, quần thần trong đại điện đều châu đầu ghé tai, chuyện cựu thần cáo tân quý này, hôm nay dưới sự càn quấy của Phương Tranh, toàn bộ vụ án liên trở nên khó bề phân rõ đen trắng.
Phan thượng thư hít sâu một hơi, dằn nén sự cuồng nộ trong lòng, bình tĩnh nói: " Phương đại nhân, lão phu nói cho ngươi, người bị ngươi đánh hôm qua xác thực chính là nhi tử của lão phu. Theo lão phu điều tra, lúc đó chính ngưoi vô duyên vô cớ ra lệnh cho hộ viện của ngươi động thủ với khuyển tử, trong quá trình khuyển tử vốn không hề đánh trả, về phần ngươi nói hắn đùa ai giỡn ái thiếp của ngươi gì đó thì lão phu không rõ ràng, khuyển tử luôn giữ quy cũ, lão phu tin tưởng hắn sẽ không làm ra sự tình như thế. ”
Phương Tranh nghe vậy trong long thầm giận, mẹ nó! Lão già ngươi ra vẻ đạo mạo, không nghĩ tới còn vô sỉ hơn lão tử, thẳng thắn lật mặt, triệt để không nể mặt. Thảo nào có thể hỗn tới chức thượng thư triều đại đương thời, vị trí thái sư của thái tử, lão tử còn phải hướng ngươi học tập nhiều hơn.
Phương Tranh nháy đôi mắt như vô tội: " Hoàng thượng, Phan thượng thư, các vị đồng liêu trong triều, các vị nhìn xem, ta chỉ là một thư sinh văn nhược, xưa nay tu thân dưỡng tính, không tranh đấu với người khác, làm sao lại chủ động đi trêu chọc kẻ khác chứ? Quả thật hắn đùa giỡn ái thiếp của hạ quan, mọi người cũng biết, một nam nhân, đặc biệt là mệnh quan triều đình, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được, làm sao có thể trông cậy vào việc hắn có thể tề gia trị quốc bình thiên hạ? Cho nên hạ quan đã ra lệnh cho hộ viện đánh hắn vài cái...hạ quan thật đáng tiếc, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới người này thực sự là công tử của Phan thượng thư, cái này...Hạ quan cũng không còn lời gì để nói..."
Cả triều văn võ lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai không phải Phan thượng thư ác ý mưu hại, mà là xác thực có việc này! Nghe Phương đại nhân nói vậy, nhi tử của Phan thượng thư rõ là làm sai trước, bị đánh đúng là đáng đời.
Lúc này hoàng thượng cũng ngồi không yên, hung hăng vỗ tay ghế: " Được rồi! Nơi này là kim loan điện, là nơi xử lý quốc gia đại sự, là nơi xử lý sinh kế của bách tính, các ngươi lôi chuyện lòng gà vỏ tỏi trong nhà ra nói, còn thể thống gì!"
Quần thần nghe vậy hết thảy liền ngậm miệng, câm như hến. Phan đại nhân vốn không phục, dự định nói thêm, nhất thời đành phải im lặng, thành thật không dám tiếp tục lên tiếng.
Dừng một chút, hoàng thượng nói: " Phan thượng thư, con trai ngươi bị đánh, trẫm sẽ phái nguời điều tra tỉ mỉ, nếu điều tra rõ là do hắn đùa giỡn nữ quyến của quan viên triều đình là thật, trẫm mong muốn ngươi quản giáo nhiều hơn, miẫn cho phá hủy