Lúc này, biểu tình của Phan thượng thư đã chuyển thành tím ngắt, khóe mắt nhịn không được khẽ giựt giựt, đôi tay già nua giấu trong ống tay áo nắm thật chặt, cả người run rẩy không dứt. Vẻ oán độc trong mắt ngày càng nồng đậm, dường như hận không thể đem Phương Tranh một ngụm cắn chết mới thỏa mãn tâm nguyện.
Các vị đại thần có tư tưởng nghị hòa cùng với Phan thượng thư, nghe vậy đều sôi nổi tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phương Tranh.
Mà Ngụy Thừa Đức đại diện cho phe phái trung thần, nghe được thì vô cùng phấn khởi, gật đầu phụ họa không thôi. Từ nay trở về sau trên triều lại có thêm một vị trung thần mới xuất hiện, trung can nghĩa đảm, anh dũng hơn người.
Còn phái trung lập coi như không có chuyện gì xảy ra, bộ dạng tựa hồ mọi chuyện không liên quan đến mình, nhưng lỗ tai lại vểnh lên cao tập trung nghe ngóng. Hôm nay trên triều có một màn hí kịch đầy tính phấn khích, có ảnh hưởng rất nhiều đến sự phân bố của các thế lực trong triều, người thông minh thì đều gặm từng câu từng chữ không thể bỏ qua.
Phương Tranh vốn chỉ vì sự tình phong thưởng của Phùng Cửu Đao, ra mặt giúp bằng hữu nói vài lời công đạo, không biết đã bị văn võ bá quan liệt vào hàng ngũ trung thần nhất hệ, hơn nữa với tài năng bộc lộ, mơ hồ có chiều hướng đứng đầu, thật sự là bất khả tư nghị*. ( *: không thể tưởng tượng nổi.)
Khiêu khích nhìn Phan thượng thư liếc mắt một cái. Phương Tranh tiếp tục nói: " Phan thượng thư muốn đối đãi với mọi người như thế nào, hạ quan cũng không xen vào, nhưng mà ngài cũng đừng khiến cho các tướng sĩ phải chịu ấm ức có được hay không? Bọn họ đều mang một lòng son sắc tiến ra chiến trường chảy bao nhiêu máu, chết bao nhiêu người mới giữ gìn được an bình cho Hoa triều chúng ta. Hoàng thượng anh minh, đặc biệt phong thưởng quân công cũng là biểu lộ nhân đức rõ ràng của một bậc quân vương đối đãi với quân sĩ của mình, cử chỉ như vậy sẽ làm cho ba quân tướng sĩ từ nay về sau sẽ càng một lòng hướng hoàng thượng nguyện ý trung tâm, càng đồng lòng ra sức giết địch. Phan thượng thư ngài một mực ngăn cản là có ý gì? Ngài không sợ sẽ bị tướng sĩ ba quân cùng bàn dân trong thiên hạ thầm rủa cho chẹo cột sống hay sao?"
Phương Tranh dõng dạc hướng hoàng thượng hành lễ, nói: " Hoàng thượng, vi thần cho rằng lời nói của Phan thượng thư, quả thật hại nước hại dân, tội vô cùng lớn! Cho nên, thần khẩn cầu hoàng thượng….Cho vi thần xin một ngụm nước uống có được không a?"
Hoàng thượng cùng văn võ bá quan đang hứng thú nghe đến đoạn sặc mùi thuốc súng, nhưng không ngờ cuối cùng Phương Tranh lại nói ra một câu như vậy, cho dù là hoàng thượng có nhiều năm kinh nghiệm trong triều chính, nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Phương Tranh thẹn thùng gãi đầu, xấu hổ nói: " Vi thần nói chuyện nhiều quá, quả thực khát nước đến nỗi không nhịn được, muốn khẩn cầu hoàng thượng ban cho vi thần một ngụm nước giải khát...."
Hoàng thượng cùng văn võ bá quan nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười, vị Phương đại nhân này, thật đúng là....Đặc biệt nha.
" Uhm....Trẫm cho phép! Người đâu, dâng trà lên đây cho Phương ái khanh...."
Lão thái giám bưng trà tới không phải ai khác, chính là Tào công công hắn nhịn cười cung kính đem tách trà đưa tới trước mặt Phương Tranh, Phương Tranh vội vâng tạ ơn thánh thượng đỡ lấy chén trà, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Sau đó trả lại chén không cho Tào công công, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn: " Còn nữa không? Cho xin một chút nữa...."
Tào công công ngạc nhiên nhìn Phương Tranh, lại nhìn sang hướng hoàng thượng, thấy hoàng thượng tươi cười vui vẻ không một chút giận dữ nào, tùy ý phất tay. Tào công công mau chóng lui xuống đi lấy thêm trà, lần này Tào công công thực sự rất thông minh, dứt khoát mang theo cả bình trà tới, Phương Tranh cũng đang vô cùng khát nước, Tào công công châm một chén, Phương Tranh liền uống cạn một chén.
Cuộc nghị sự trong triều tạm thời bị ngắt quãng, cả kim loan điện lặng ngắt như tờ. Toàn bộ văn võ bá quan có mặt tại đây cũng khoảng hơn trăm vị đại thần, đều tha thiết mong chờ nhìn Phương Tranh uống nước, có người còn hâm mộ chép miệng không thôi, bọn họ cũng khát. Chứng kiến Phương Tranh ở trong kim loan điện mà dám có hành vi ngỗ ngược như thế, nhưng ngược lại trên mặt của hoàng thượng vẫn là một bộ dạng tươi cười, trong lòng của các vị đại thần đều rung động thật lớn. Vị Phương đại nhân này, niên kỷ còn trẻ, ăn nói ngả ngớn, làm việc lỗ mãng, không thể tưởng tượng được long ân lại hậu đến như vậy, người này tuyệt đối không thể xem nhẹ được!
Phan thượng thư cùng một vài viên quan thuộc phái gian thần, nhìn thấy Phương Tranh ở trước mặt hoàng thượng mà không giữ trọn nghi lễ quân thần, quả thực không coi ai ra gì, nhướng mày giận dữ, vốn định bước ra hạch tội Phương Tranh một phen, đảo mắt nhìn lại biểu tình của hoàng thượng, do dự một hồi, cuối cùng nhẫn nại chịu đựng.
Phương Tranh ước chừng uống hết năm chén nước trà mới giải được cơn khát, dùng tay áo lau nước đọng ở khóe miệng, thỏa mãn nấc một cái, bầu không khí yên tĩnh trong kim loan điện nhất thời bị tiếng nấc của Phương Tranh phá tan sự trầm mặc. Chuyện này, ngay cả Ngụy Thừa Đức ở trong phái trung thần cũng nhìn không lọt được mắt, quần thần nhất tề nhíu mày, rốt cuộc tiểu tử này đang giả bộ, hay là trong đầu không có não đây? Kim loan điện là địa phương trang nghiêm, vậy mà lại bị tiểu tử này biến thành tửu lâu trà quán, không coi ai ra gì như thế, nếu không dựa vào ân sủng của hoàng thượng, sớm đã bị lôi ra ngoài chấp hành đình trượng.
Hoàng thượng thấy hắn đã uống nước xong xuôi, thu lại tiếu ý, trầm giọng nói: " Phương ái khanh, trẫm nhìn ngươi vừa rồi tựa như còn chưa có dứt lời, nói tiếp đi."
Phương Tranh ấp úng nói: " Dạ, hoàng thượng...."
" Ách....Vi thần mới vừa nói đến đoạn nào vậy?"
Hoàng thượng nhịn cười, trầm giọng nói: " Phương ái khanh đang khẩn cầu trẫm, ha hả, ngươi khẩn cầu trẫm chuyện gì đây?"
Ta có nói vậy sao? Hình như không có nha? Phương Tranh nghĩ nghĩ một lúc lâu, quả thực không nhớ nổi mình muốn khẩn cầu hoàng thượng chuyện gì.
" Ách... Vi thần không nhớ rõ...." Phương Tranh do dự nửa ngày, mặt đỏ tai hồng, nhìn thấy quần thần sôi nổi che miệng cười trộm, Phan thượng thư cũng bật cười thành tiếng, trong ánh mắt tràn ngập nét mỉa mai trào phúng, giống như đang nhìn một thằng hề làm trò trước mặt.
Phương Tranh âm thầm tức giận, cảm thấy bản thân dường như đã mất hết mặt mũi, giậm chân một cái, chỉ vào Phan thượng thư nói:" Dù thế nào, hắn cũng không phải người tốt!"
Dứt lời lại chỉ tay vào chính mình: " Ta mới là người tốt. Vi thần muốn biểu đạt chính là ý tứ này."
Phan thượng thư vốn đang cười nhăn tít mắt lại, nghe vậy nét mặt già nua liền cứng đờ, tiếng cười giống như đang bị ai đó bóp chặt vào cổ, dần dần tắt lịm. Khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, đỏ lại chuyển thành xanh, lào già này tựa hồ đã tức giận tới điểm cực hạn.
Văn võ bá quan trong triều nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, trong lòng cũng không nhịn được mà phải bội phục vị Phương đại nhân này có dũng khí, được hoàng thượng ân sủng, rốt cuộc cũng không giống như người bình thường. Hằng ngày trên triều không có một người nào dám đứng ra chọc giận tới Phan thượng