Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Phương thiếu ra tù


trước sau

Trải qua hơn mười ngày gặp " tai ương lao ngục", Phương đại thiếu gia rốt cục vặn mạnh thắt lưng một cái, dự định phơng quang ra khỏi tù.
Quy mô ra tù lần này tương đối khổng lồ, trước khi Phương đại thiếu gia rời đi bỗng nhiên cảm thấy đồ vật trong phòng giam đều là tinh phẩm xuất từ trong hoàng cung, không nên lãng phí, vì vậy Phương phủ xuất động hơn mười mấy người hầu, mang đi giường chiếu, bàn, ghế, vò rượu...hơn mười người cũng giống như một đám châu chấu quá cảnh, đợi khi Lưu Hỉ tiến vào nghĩ hi vọng nhặt được của rơi bỏ quên, nhưng hiện tại toàn bộ lao phòng ngoại trừ còn vách tường chưa mang theo, đã sạch sẽ giống như được tẩy rửa qua, dù là sợi chỉ cũng không từng lưu lại cho hắn.
Bọn người hầu dọn đồ xong thì đứng bên ngoài thiên lao chờ Phương Tranh, Phương đại thiếu gia lại thản nhiên đi tới lao phòng của sát thủ ca ca, nhìn thấy sát thủ đang ngồi khoanh chân đả tọa vận công. Phương Tranh hắc hắc cười một tiếng xấu xa, rón ra rón rén đi tới, nghĩ muốn cùng sát thủ ca ca chơi trò " đoán xem ta là ai".
Vừa bước tới một bước, mắt của sát thủ liền mở, một cỗ sát khí khiến kẻ khác hít thở không thông hướng hắn kéo tới. Phương Tranh nhất thời cảm giác bản thân mình giống như một con thỏ nhỏ thật đáng thương cảm, đang tự đặt mình dưới móng vuốt sắc bén của con báo, con báo kia tùy thời đều có thể giẫm nát hắn.
Phương Tranh sợ đến dừng phắt lại, hai tay giơ lên cao khỏi đầu, lớn tiếng hét: " Đừng nổ súng!...Đừng động thủ, người một nhà!"
Sát thủ thấy là hắn, phong mang lợi hại trong mắt rốt cục giảm xuống, lạnh lùng nói: " Sau này bước đi nên có chút âm thanh."
Phương Tranh xoa mồ hôi lạnh trên đầu, liên tục gật mạnh nói: " Ta lập tức sai người làm thêm vài đôi giày có đế sắt..."
Nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa bị hắn giết chết...Tương lai nếu có một phần báo chí có tiêu đề " người xuyên việt", bên trên khẳng định ghi chép lại một câu chuyện chê cười thiên cổ, đó là một người xuyên việt chơi trò chơi nho nhỏ bị giết chết thật uất ức - Phương đại thiếu gia. Thỉnh các vị nhân sĩ xuyên việt nên xem đây là một bài học giáo huấn vân vân...
Xem ra sát thủ ca ca thật là không thích họp chơi trò " đoán xem ta là ai". Hừ hừ, hiếm lạ sao? Thiếu gia ta về nhà chơi với Tiểu Lục!
" Sát thủ ca ca, ai, ai ai! Sao ngươi lại ngủ nữa? Ngươi không được nha, thân là bảo tiêu của ta, tinh thần sao lại uể oải như vậy chứ?"
Sát thủ không nhịn được mở mắt ra: " Ta đang vận công." Nói xong lại nhắm mắt lại, không để ý tới hắn nữa.
Phương Tranh bất mãn reo lên: " Vận công tại sao phải nhắm hai mắt làm chi? ....Sát thủ ca ca, ai, ngươi tỉnh tỉnh, đi về nhà rồi ngủ...Dọn dẹp một chút, chúng ta hiện tại đi ra."
Sát thủ mở mắt ra, nghi hoặc nói: " Hiện tại?"

Phương Tranh gật đầu: " Tuy nói ta ở lại đây một thời gian cũng có cảm tình, nhưng ở mãi trong thiên lao cũng không tốt lắm..."
Sát thủ xuống giường, sau đó không nói một lời đi ra ngoài.
Phương Tranh nhanh miệng gọi hắn lại: " Ai, ngươi không thu thập gì sao?"
Sát thủ lắc đầu.
Phương Tranh không tin nói: " Sao lại như thế?"
Nói xong tìm khắp trong lao phòng của sát thủ, vừa tìm vừa nói: " Các ngươi làm sát thủ lẽ nào bình thường không có vật gì tùy thân sao? Không mang theo binh khí à? Tỷ như dây cáp, hàm tiếu bán bộ điên, chùy thủ thoa độc, ngọc bội giá trị một ngàn lượng bạc..."
Lật ngược lao phòng vài lần, Phương Tranh vẫn không tìm ra được vật gì giá trị. Phương Tranh thất vọng vỗ vỗ tay, người này đúng là không chuyên nghiệp, hai tay không còn đi làm sát thủ, thảo nào bị người ta bắt vào thiên lao, thiếu gia ta thỉnh hắn làm bảo tiêu không biết có phải là một quyết định sai lầm hay không?
Chắp hai tay sau lưng, Phương đại thiếu gia nhàn nhã như đi chơi định đi ra cửa lớn của thiên lao. Lưu Hỉ từ phía sau vượt qua, đầu đầy mồ hôi, nhìn sắc mặt Phương Tranh một chút, bồi cười nói: " Phương đại nhân, ngài...đi ra ngoài sao?"
Phương Tranh cười tủm tủm nói: " Phải, chẳng lẽ ngươi dự định lưu ta thêm mấy ngày?"
Lưu Hỉ cười gượng nói: " Tiểu nhân cũng không dám, hôm nay lao lý cũng không phải là địa phương gì tốt, không dám lưu ngài. Chỉ là..." Nói tới đó con mắt hắn hướng sát thủ đi phía sau Phương Tranh, hình dạng như muốn nói lại thôi.
Phương Tranh vỗ vai Lưu Hỉ: " Tiểu Lưu đồng chí, nói cho sảng khoái chút, đừng có dông dài."
Lưu Hỉ cẩn thận nói: " Phương đại nhân, ngài đi ra ngoài tiểu nhân không dám ngăn, thế nhưng vị phía sau ngài, hắn không thể đi ra ngoài đâu."

Phương Tranh mất hứng nói: " Vì sao? Hắn là tiểu đệ mới thu của bổn quan, thế nào không được đi ra?"
Lưu Hỉ xoa mồ hôi, bồi cười nói: " Vị phía sau ngài, trên người mang án giết người, giết nhị công tử của Lại Bộ Giang thị lang, nếu như bị Giang đại nhân biết được tiểu nhân thả hắn, Phương đại nhân, cầu ngài đừng làm khó tiểu nhân có được không?"
Phương Tranh lắc đầu thở dài nói: " Ngươi làm trong thiên lao nhiều năm như vậy, chút việc nhỏ này không cần bản quan dạy cho ngươi đó chứ? Trong lao tùy tiện tìm một tử tù mạo danh thế thân một chút không được sao? Dù sao cũng là chết, vì ai chết còn không phải như nhau. Ngươi đúng là khờ thật hay quá ngu ngốc?"
Lưu Hỉ khó khăn nói: " Phương đại nhân, việc này không phải chuyện đùa, nếu bị Giang đại nhân biết được, tiểu nhân không bị lột một lớp da thì không được..."
Phương Tranh giận tái mặt nói: " Giang đại nhân có biết thì ngươi đổ cho ta, cứ nói người do bổn quan mạnh mẽ mang đi, tiểu tử ngươi còn tính toán hơn thiệt! Đừng tưởng rằng bổn quan không biết trong lòng ngươi đánh chủ ý gì, không phải là bạc đó sao? Chờ, buổi chiều có người tống bạc đổ vào miệng ngươi."
Câu cuối cùng của Phương Tranh đúng là gãi tới chỗ ngứa của Lưu Hỉ, hắn hỉ hả cười, cúi đầu khom lưng cung tiễn hai người Phương Tranh ra khỏi cửa lớn của thiên lao, lại ân cần vẫy tay tống biệt: " Phương đại nhân đi thong thả, hoan nghênh ngài lần sau trở lại..."
Đã bao lâu không gặp ánh nắng mặt trời chợt thấy có chút chói mắt, Phương Tranh lấy tay che khuất đôi mắt, dần dần thích ứng tia sáng, lúc này mới chậm rãi buông tay xuống, hít sâu một hơi, a! Hương vị tự do thật tốt.
Chậm rãi phun ra trọc khí trong lồng ngực, Phương Tranh bỗng nhiên chỉ vào bầu trời nói: " Lão tử đi ra rồi!"
Cách đó không xa, một đám người đang mỉm cười nhìn hắn, rất nhiều người. Có Phương lão gia và Phương phu nhân, có Tiểu Lục, có Phượng tỷ, đương nhiên không thể thiếu Mập Mạp và Trường Bình. Tỉ mỉ nhìn lại, Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức và Long Vũ quân đại tướng quân Phùng Cửu Đao cũng

ở trong đó, hơn mười chiếc xe ngựa đang lẳng lặng đứng bên ngoài thiên lao, tràng cảnh thập phần đồ sộ.
Tiểu Ngũ vẫn cơ linh nhất, Phương Tranh vừa đi ra, bật người hoan hô một tiếng, xông lên trước tiên, vẻ mặt kích động vươn tay, muốn dìu đỡ thiếu gia vừa bị " nỗi khổ lao ngục" bao nhiêu ngày qua.
Phương Tranh vui mừng nhìn Tiểu Ngũ, cũng mỉm cười vươn tay, muốn vỗ vỗ vai tiểu Ngũ, thuận tiện khen ngợi hắn vài câu.
Bỗng nhiên, Phương Tranh chỉ cảm thấy bóng người chợt lóe trước mắt, bàn tay vừa vươn ra nửa chừng thì dừng lại, sau đó Phương Tranh mở trừng mắt nhìn tiểu Ngũ : " A..." hét thảm một tiếng, thân thể cứ như diều đứt dây, bay vút ra thật xa, theo hình dạng parabol hoàn mỹ nặng nề rơi xuống mặt đất, nửa buổi không một tiếng động.

Mọi người bị sự kiện trước mắt làm chấn kinh, hơn mười người lẳng lặng đứng cách đó không xa, giật mình nhìn tiểu Ngũ đang nằm hôn mê trên mặt đất, cùng...sát thủ ca ca đang đứng trước mặt Phương Tranh.
Phương Tranh thật lâu không nói nên lời, bàn tay đang vươn ra vẫn còn duy trì nguyên tư thế dừng ngay giữa không trung. Con mắt trợn tròn, thất thần nhìn chằm chằm sát thủ ca ca đang đứng ngay trước mặt.
Một lát, Phương Tranh mới phục hồi lại tinh thần, bi thương hô to một tiếng: " Tiểu Ngũ..." Lập tức xông lên phía trước, ôm lấy Tiểu Ngũ đang hôn mê bất tỉnh, dùng sức lắc mạnh.
Lúc này mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, xông tới như ong vỡ tổ, ba chân bốn cẳng tiến hành công tác cứu chữa cho Tiểu Ngũ.
Phương Tranh dùng sức nhấn vào huyệt nhân trung của tiêu Ngũ, lúc này tiểu Ngũ mới tỉnh dậy, biểu tình thống thống khổ: " Thiếu gia…đau quá..."
Thấy tiểu Ngũ không có việc gì nữa, trong lòng Phương Tranh mới an tâm một chút, đứng lên nhìn chằm chằm sát thủ ca ca căm giận nói: " Uy! Tiểu Ngũ chọc giận ngươi sao? Sao ngươi hạ độc thủ với hắn như vậy..."
Sát thủ phiêu mắt thản nhiên, khô khốc nói: " Bất luận người xa lạ nào tiếp cận ngươi trong vòng một thước, đều là người nguy hiểm."
Phương Tranh nghe vậy thiếu chút nữa bật khóc ra, dùng tay chỉ chỉ những người chung quanh: " Những người này cũng không phải là người xa lạ a, đại ca, rốt cục ngươi có biết cách làm bảo tiêu hay không nha?"
Sát thủ lạnh lùng hừ một tiếng, nhắm mắt không nói.
Phương Tranh quay đầu lại, ngữ khí nặng nề nói với tiểu Ngũ: " Tiểu Ngũ...thiếu gia xin lỗi ngươi, xem như ngươi bị đòn oan ức...ai.."
Đang bi thương vì tao ngộ bất hạnh của tiểu Ngũ, sát thủ lại vỗ vai Phương Tranh, lạnh lùng nói: " Vốn nói đánh ngã một người là ba mươi lượng, lần này xem như thôi."
Phương Tranh nghe vậy vuốt đầu tiểu Ngũ khen: " Ngươi thật giỏi, chỉ như vậy đã giúp thiếu gia tiết kiệm được ba mươi lượng..."
Tiểu Ngũ: “…”
Lúc này Ngụy Thừa Đức đi tới, gương mặt cười vừa muốn chắp tay, đã thấy sát thủ đứng phía sau Phương Tranh đang lạnh lùng theo dõi hắn. Ngụy Thừa Đức cả kinh sợ hãi, nhanh lui ra sau ba bước, cách thật xa hướng Phương Tranh chắp tay nói: " Chúc mừng Phương đại nhân ra lao ngục."

Phương Tranh từ xa xa đáp lễ: " Ngụy đại nhân lại khách khí, ngài tự mình đến, thật sự là xem trọng hạ quan, hạ quan vô cùng cảm kích."
Ngụy Thừa Đức có rất nhiều lời muốn nói với Phương Tranh, nhưng thấy hôm nay có nhiều người ở đây, lại thêm vị sát thủ kia đang giương mắt hổ nhìn chằm chằm bất luận kẻ nào đến gần Phương Tranh, Ngụy lão đầu bỗng nhiên nghĩ, hôm nay không phải thời cơ nói chuyện tốt nhất, vì vậy hắn quyết định thật nhanh, khách khí hướng Phương Tranh chắp tay nói: " Phương đại nhân, hoàng thượng ra lệnh cho lão phu cùng Phùng tướng quân làm phó sứ cho ngươi, cái này...chuyện cụ thể chúng ta còn phải cùng nhau bàn bạc chương trình, hôm nay chủ yếu là chúc mừng ngươi ra tù, lão phu sẽ không tiếp tục quấy rối ngươi cùng người nhà và bằng hữu đoàn tụ. Ngày mai chúng ta tìm thời gian thương nghị cho tốt, được không?"
Phương Tranh cười đáp lễ: " Được Ngụy đại nhân thông cảm cho, ngày mai hạ quan nhất định tự mình đến quý phủ bái phỏng."
Ngụy Thừa Đức mấp máy môi, nghĩ muốn nói Phương Tranh hay nhất không nên mang theo người ngoài, nhất là sát thủ kia. Suy nghĩ một chút, Ngụy Thừa Đức cho rằng mình không nên phiêu lưu mạo hiểm, vì vậy chắp tay cáo từ rời đi.
Ngụy Thừa Đức đi rồi, mọi người đều xông tới chúc mừng Phương Tranh thoát khỏi cảnh lao ngục. Nhưng mọi người đều tự giác đứng cách Phương Tranh một khoảng, thậm chí cả Phương lão gia và Phương phu nhân.
Đương nhiên, cũng có người không sợ chết, người nọ chính là Trường Bình.
Trường Bình mặc kệ sát thủ phía sau Phương Tranh có bao nhiêu công phu, nàng vui mừng quát to một tiếng, liền xông tới.
Phương Tranh huy hai tay, sau đó xoa mồ hôi lạnh nói với sát thủ: " Sát thủ ca ca, sau này khi cần ta mở miệng muốn ngươi đối phó người nào thì hãy làm, đây đều là người quen của ta, ngươi không cần khẩn trương như vậy, khi nào ta nói ngươi giúp ta đánh ai, ngươi lại ra tay, thế nào? Ngươi nghe hiểu ý tứ của ta không?"
Thấy gương mặt không chút biểu tình của sát thủ đang gật đầu, mọi người rốt cục thở dài một hơi.
Trường Bình bất mãn bĩu môi chỉ vào sát thủ nói: " Hắn là ai vậy?"
Phương Tranh cười gượng nói: " Vị này, ách, là một người bằng hữu của ta..."
Vừa nói vừa kéo Trường Bình sang một bên, ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: " Đừng để ý đến hắn, khi hắn còn bé từng chịu đả kích, đầu óc có chút vấn đề, đời này chưa từng gặp qua đại nhân vật, biết nàng là vị công chúa thân phận tôn quý, liền hưng phấn, nên mới biến thành như vậy."
Trường Bình chợt đồng tình liếc mắt nhìn sát thủ, cao ngạo giơ lên chiếc cằm nhỏ, nhìn sát thủ nói: " Như vậy, bổn cung xá tội cho ngươi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện