Vào lúc ban đêm, Tiêu Tân mất ngủ. Hắn không rõ trên người mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Không thể cùng ai liên hệ, cũng không thể tùy tiện tìm người mà hỏi, đến tột cùng là nên làm gì?
Nghĩ nghĩ, Tiêu Tân mơ màng ngủ thiếp đi, cho đến ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đã ngủ quên.
Vội vàng rửa mặt xong, đã hơn chín giờ. Tiêu Tân nhìn thời khóa biểu, buổi sáng là “ Trung Quốc cách mạng sử” cùng với “ Tài vụ lý luận tường thuật tóm lược.”. Hai môn này cũng không quan trọng, nên không cần đi. Đúng rồi, vấn đề ngày hôm qua còn chưa giải quyết, không bằng đi ra thư viên tra thử y học hoặc là võ thuật mới xong. Trước kia ở Vũ giáo luyện là ngoại gia quyền pháp cùng với tán đánh vật lộn, vẫn chưa học qua nội công, có lẽ trạng huống hiện tại của chính mình có thể dùng nội gia học thuyết để giải thích cũng chưa biết chừng.
Tiêu Tân ở trong thư viện một lát, tìm được mấy quyền Hình Ý, Thái Cực, bát quái linh tinh về nội gia quyền phổ, hô hấp linh khí những lý luận một đống này. Nhưng loại võ thuật bí tịch ở thư viện cùng với trên mạng là có thể tùy ý thấy được, thật giả khó hiểu được. Tiêu Tân chỉ có thể bảo trì thái độ hoài nghi, chỉ là tham khảo mà thôi.
Sau đó hắn rõ ràng tìm được một quyển Hoàng Đế Nội Kinh, nghiên cứu về kinh lạc của thân thể, rốt cuộc hiểu được đại khái một ít. Từ đỉnh đầu quán nhập cũng có thể lưu chuyển tự động trong cơ thể luồng nội lưu, cơ bản có thể giải thích cho hắn khí lực vì sao bỗng nhiên lại mạnh mẽ. Về phần hơi thở tự động tuần hoàn, ra quyền đồng thời phun lửa, mắt nhìn mặt trời mà không hoa mắt, còn cần tiến thêm một bước nghiên cứu, tạm thời còn không minh xác phương hướng.
Tóm lại, có được dị năng là một việc tốt, nhưng phải học được nắm trong tay, mới có thể vận dụng tự nhiên. Nếu không có ngày tùy tiện đụng người khác một chút, sẽ làm cho đối phương biến thành trọng thương hay chết đi, đó là phiền toái lớn! Nghĩ đến đây, Tiêu Tân định thần lại, tự nhủ trước khi hiểu rõ, phải lấy nhẫn làm đầu, không thể tùy tiện ra tay.
Bất tri bất giác, Tiêu Tân ở thư viên ngây người suốt một ngày, phát hiện mình lại quên ăn cơm. Khi hắn từ trong thư viện đi ra, cảm thấy bụng đói kêu vang, trước ngực muốn dán sát vào sau lưng. Hiện tại đã là bảy giờ tối, căn tin phỏng chừng đã đóng cửa. Tiêu Tân quyết định đi về ký túc xá nhìn xem mấy người bạn ăn cơm chưa, liền cùng ra ngoài ăn một chút.
Lúc này, trời còn chưa tối hẳn. Trong sân trường tùy ý có thể thấy được một đôi tình lữ dắt tay bước chậm, có khe khẽ nói nhỏ, có vẻ mặt mập mờ đi làm một ít động tác, một ít gan lớn, khó kìm lòng nổi tránh vào cây cối hay ô dù hoặc báo chí tiến hành thao tác, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang lầm bầm kỳ quái, làm cho người ta than thở cứng lưỡi.
Nhớ rõ một vị tác giả từng nói như vậy: Đại học là thiên đường luyến ái, ban đêm là cảng dục vọng. Còn có một vị tác giả biến thành câu thơ bóp méo: Đêm tối cho ta ánh mắt màu đen, ta lại dùng nó đi ***. Nhưng lúc này Tiêu Tân không có tâm tư bận tâm việc này, giải quyết vấn đề cái bụng mới là mấu chốt hàng đầu trước mắt hắn.
Đương khi Tiêu Tân đi vào phòng 512, ba người bạn cùng phòng kết bạn đi ra. Không đợi Tiêu Tân mở miệng, Âu Dương Chính Đông cùng với Trần Tín Hoài một trái một phải kéo tay của hắn, thô hào kêu lên: “ Lão đại, ngươi tới vừa lúc, cùng chúng ta đi xem náo nhiệt.”
“ Náo nhiệt gì?” Tiêu Tân cảm thấy kỳ lạ, không rõ nên đi theo mọi người.
Mạnh Hiểu Dương đi tuốt phía trước, quay đầu thần tình hưng phấn nói: “ Lão đại, ngươi không biết sao? Xế chiều hôm nay võ thuật truyền thống Trung Quốc xã cùng với Tae Kwon Đô xã vì tranh đoạt tân xã viên thiếu chút nữa đánh nhau đó! Cuối cùng, hai xã đoàn quyết định lấy luận võ quyết định trình tự trước sau. Một hồi sẽ tới, luận võ sắp bắt đầu rồi!”
Tiêu Tân thuở nhỏ tập võ, tự nhiên đối với trường hợp như vậy sẽ cảm thấy hứng thú. Nhưng bụng hắn đói thật sự phát hoang, tính toán mua chút đồ vật điền đầy bụng, rồi lại đi xem náo nhiệt cũng không muộn, nhưng không đợi hắn phát biểu ý kiến, đã bị mấy người bạn cùng phòng vây quanh xuống lầu.
“ Lão đại, công phu của ngươi không phải giỏi lắm sao? Rõ ràng tìm cớ rat ay, đem hai đại xã đoàn xã trưởng đánh xuống, sau đó tự nghĩ ra môn phái, ở trong giáo nội thu môn đồ, ta sẽ tới làm quản lí cho ngươi thế nào?” Mạnh Hiểu Dương nhất định bình thường xem tiểu thuyết y y quá nhiều, e sợ cho thiên hạ không loạn.
Âu Dương Chính Đông phụ họa: “ Đề nghị này không sai, hội phí an bài ta qua thu. Cáp cáp, đến lúc đó sinh hoạt phí của mọi người đều phát triển! Có thể mỗi ngày đều được đi ăn tiệm!”
Tiêu Tân một trận ác hàn. Vừa nghe đến ăn, trong bụng tựa hồ càng đói. Cô…cho dù có nước miếng uống cũng được a!
Địa điểm hai đại xã đoàn luận võ đều nằm ngay sân vận động trong trường. Tiêu Tân liếc mắt một cái chứng kiến cửa quầy bán quà vặt đang buôn bán, chạy nhanh tới mua ba ổ bánh mì cùng với một chai nước khoáng, cuối cùng giải quyết vấn đề cơm chiều.
“ Lão đại, ngươi không cần tiết kiệm như vậy a? Chúng ta còn định đi ăn khuya đó!” Mạnh Hiểu Dương khoa trương kêu lên.
Tiêu Tân không quan tâm, thuần thục xử lý hết đồ trên tay, tổng