Tiêu Tân cùng với Mộ Dung Thanh Tư từ trong bệnh viện đi ra, lúc này đã muộn , đồng hồ điểm hơn mười giờ đêm. Hai người đứng ở trước cửa thang máy cùng chờ, lẳng lặng cũng không nói chuyện.
Mỹ nữ lão sư nhẹ nhàng ôn nhu đứng ở nơi đó, trên người tản ra một hương thơm nhàn nhạt, lông mi thật dài hơi rủ xuống,nhìn làm người ta bỗng phát sinh ra một cỗ cảm giác yêu thương. Tiêu Tân phát giác điểm này, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.
Mộ Dung Thanh Tư phát hiện ra Tiêu Tân làm một động tác nhỏ, đồng thời thấy đối phương đang nhìn mình, mặt cười hơi hơi đỏ lên.
“ Mộ Dung lão sư, thật là cảm tạ ngươi!” Tiêu Tân thành khẩn nói.
Mộ Dung Thanh Tư ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hiểu được ý tứ đối phương, duỗi tay ra khoát một cái , ôn nhu nói:” Ngươi có thể trợ giúp hai đứa trẻ không có chút quan hệ nào, chẳng lẽ ta không làm được một chút việc nhỏ, còn cần phải cám ơn sao?”
Tiêu Tân trong lòng sinh ra một chút lo lắng, nhẹ giọng nói :” Mặc kệ như thế nào, ta cũng rất cảm tạ ngươi!”
Mộ Dung Thanh Tư nghe trong lời đối phương còn có một ý tứ hàm nghĩa khác, mỉm cười nói :” Bộ dạng bây giờ so với xấu xí vẫn tốt hơn a!”
“ Nói cũng là vậy !” Tiêu Tân gật gật đầu.
“Đinh!” Thang máy rốt cục đã đến, hai người cùng đi vào bên trong.
“ Tiêu Tân, mặt của ngươi trước kia đã xảy ra chuyện gì?”. Mộ Dung Thanh Tư hỏi. Ở chung lâu ngày, nàng đối với Tiêu Tân loáng thoáng sinh ra chút hảo cảm, rất muốn biết quá khứ của hắn như nào.
Nhưng mà, câu hỏi của nàng cũng không có đáp án. Tiêu Tân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói:” Lão sư, ta có thể không trả lời vấn đề này được không?”
Lúc này mà hắn lại vẫn coi ta là lão sư !Vào giờ khắc này ,Mộ Dung Thanh Tư trong lòng tràn ngập chua xót. Thì sao chứ, hắn cũng chỉ là giả bộ làm bạn trai của ta, làm sao lại có thể thành thật được ! Mộ Dung Thanh Tư, ngươi đến tột cùng là đang nghĩ gì vậy! Hắn là học sinh của ngươi mà !
Tiêu Tân thầm nghĩ đem quá khứ hoàn toàn dứt bỏ, không biết trong lúc vô tình làm tổn thương người đẹp, thấy Mộ Dung Thanh Tư có chút thất thần, quan tâm hỏi:” Mộ Dung lão sư, ngươi không sao chứ?”
“ Nga, không có gì! Vừa rồi suy nghĩ chút việc .” Mộ Dung Thanh Tư trong lòng có chút ai oán, nhẹ giọng đáp lại nói.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, đã xuống tầng một. Tiêu Tân cùng Mộ Dung Thanh Tư đi ra khỏi thang máy,chợt thấy một cái thân ảnh làm hắn khó có thể quên được, sắc mặt nhất thời đại biến.
Mộ Dung Thanh Tư đi vài bước , phát hiện Tiêu Tân không có đi theo, nhìn lại, đã thấy đối phương đứng im tại chỗ không có nhúc nhích, sắc mặt một mảng xanh lét, không khỏi hoảng sợ :” Tiêu Tân, ngươi có làm sao không ?”
Tiêu Tân cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm cái thân ảnh đang đi xa, lạnh lùng nói :” Mộ Dung lão sư, ngươi có biết tại sao ta lại bị bắt vào trại tạm giam không?”
“ Ngươi thế nào lại nhớ tới chuyện này? Không phải là đã qua rồi sao?” Mộ Dung Thanh Tư nghi hoặc nói, theo ánh mắt Tiêu Tân cũng nhìn về phía trước, bốn phía trống không, cũng không có một người.
Tiêu Tân trong con mắt tràn ngập hàn ý, trầm giọng nói :” Ngươi cũng không biết sự thật đến cùng là vì cái gì. Ta vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Nguyệt , làm bể một cái bàn ở bệnh viện này, kết quả bị người ta hãm hại. Nếu không phải ta có một thân công phu, chỉ sợ ngươi hôm nay cũng không còn thấy được mặt ta nữa.!”
“ Tại sao có thể như vậy ?” Mộ Dung Thanh Tư chấn động. Ngày đó nàng nhận được điện thoại của một nữ sinh, vội vàng tìm chú Hoa Thiên Vũ hỗ trợ, đem Tiêu Tân trong trại tạm giam bảo lãnh ra ngoài. Vốn tưởng rằng Tiêu Tân cùng với bọn lưu manh đánh nhau, cho nên mới bị bắt vô trại tạm giam, không nghĩ tới sự thật dĩ nhiên lại vậy. Lại là, hắn vừa rồi còn tốt như thế, tại sao bông nhiên lại nhắc tới chuyện này? Chẳng lẽ…?
Trực giác của một nữ nhân làm cho Mộ Dung Thanh Tư cảm giác có một chuyện nguy hiểm sắp xảy ra, chạy nhanh giữ chặt lấy cánh tay Tiêu Tân, ôn nhu khuyên nhủ, an ủi nói :”Ngươi không phải là đã thấy được người hãm hại ngươi chứ? Ngươi nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được xúc động.”
Tiêu Tân nắm chặt hai tay , trầm giọng nói:” Lão sư, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm !”
Mộ Dung Thanh Tư biết rõ được thực lực của Tiêu Tân đáng sợ tới mức nào, đem cánh tay của đối phương giữ chặt hơn, ngữ khí run rảy nói :” Tiêu Tân, ngươi hãy nghe ta nói,