Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ

Chương 45


trước sau




Đứng bên ngoài bệnh viện Mộ Dung Thanh Tư chờ không quá 10 phút, liền thấy Tiêu Tân đã đi ra. Mộ Dung Thanh Tư chạy nhanh tới hỏi:

- Ngươi không sao chứ ?

Tiêu Tân mỉm cười nói :

- Chẳng qua là làm một cái thủ thuật nho nhỏ thôi, sẽ không có chuyện gì ?

- Thủ thuật nhỏ ?

Mộ Dung Thanh Tư không hiểu ra sao, không rõ Tiêu Tân cuối cùng đã làm cái gì. Thông minh như nàng, dĩ nhiên sẽ lựa chọn không hỏi.Có một số việc không biết sẽ tốt hơn . Nàng tin tưởng Tiêu Tân sẽ không làm gì sai.

Ban đêm không khí hơi lạnh, Mộ Dung Thanh Tư nhịn không được rụt cổ lại, kéo cánh tay Tiêu Tân tiếp tục bước đi trước.

- Nàng cảm thấy lạnh phải không ?

Tiêu Tân cảm giác được động tác nhỏ của người đẹp, cúi đầu qua ôn nhu hỏi.

- Không có

Mộ Dung Thanh Tư lắc lắc đầu, cảm thấy vòng tay của Tiêu Tân hơi buông lỏng ra khỏi người mình.Ngay sau đó một chiếc áo ấm áp đã khoác lên trên người của nàng.

- Bây giờ còn lạnh không ? ~Tiêu Tân hỏi.

Mộ Dung Thanh Tư nhìn về phía hắn điềm đạm cười, đang muốn nắm lấy cánh tay đối phương, nhưng lại bị Tiêu Tân tiến lên ôm vào trong lồng ngực.

-Thân thể của ngươi thật là ấm áp !

Mộ Dung Thanh Tư nhẹ giọng cảm thán.

- Thật không ?

Ôm cả một khối thân thể mềm mại,nhưng trong lòng Tiêu Tân cũng không có một nửa điểm tà niệm, ngược lại cảm giác thấy vô cùng ấm áp.

Loại cảm giác này, thật sự là…..Đã lâu… !

Không biết đi được bao nhiêu lâu, hai người đã đi tới trước cổng trường ,liền phát hiện cổng trường đã khoá.

- Vậy bây giờ phải làm sao đây?

Mộ Dung Thanh Tư cảm thấy có chút bối rối.Bình thường nàng ở ký túc xá của giáo viên, rất ít khi trở về muộn như này, căn bản không có nghĩ đến cổng trường lại khoá cửa.

Tiêu Tân mỉm cười, quay sang mỹ nữ lão sư nhẹ giọng nói:

- Lão sư, nàng đi theo ta. !

Nghe được người thầm yêu trộm nhớ trong lòng vẫn gọi mình là lão sư, Mộ Dung Thanh Tư sinh ra một loại cảm giác khác thường, tuỳ ý để hắn nắm tay của mình, cùng nhau đi đến bức tường bên ngoài cổng trường.

- Chúng ta phải đi vào bằng cách này sao? Tường cao như vậy..ta….

Mộ Dung Thanh Tư nhìn lên bức tường cao ngất của trường học, trong lòng rất do dự.Cơ bắp vận động của nàng luôn luôn không tốt, ngày xưa trong những giờ thể dục, môn nhảy xa, ngay cả một thước đều không qua được, huống chi là bức tường cao như vậy.

Chưa kịp nói dứt lời, Tiêu Tân đã duỗi tay ra ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, sau đó cả người nhẩy dựng lên, tay phải nắm lấy bờ tường hơi dùng chút lực, liền mang cả hai người nhảy vào bên trong.

Sau khi chạm chân xuống đất, Mộ Dung Thanh Tư vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ, nhỏ giọng hỏi :

-Ngươi không phải là đại hiệp từ thời cổ đại xuyên thời gian tới đây chứ ?

Đây là câu hỏi buồn cười nhất mà cả đời này Tiêu Tân chưa từng nghe qua, nhịn không được vỗ nhè nhẹ lên đầu của đối phương, cười nói :

- Nha đầu ngốc, nàng không phải là đã xem quá nhiều mấy phim tiểu thuyết kiếm hiệp gì đó chứ ?

- Đừng có đánh lên đầu ta. Khí lực của ngươi lớn như vậy, sẽ làm cho ta ngốc đi mất !

Mộ Dung Thanh Tư dịu dàng nói.

- Người nào ?

Một tiếng hô lên giận dữ, ánh đèn phin chói loá hướng bên này phóng tới.

Không xong, là bảo vệ trong trường ! Tiêu Tân thầm hô không tốt, kéo tay nhỏ bé của mỹ nữ lão sư chạy nhanh như điên, giống như hai con thỏ đang hoảng sợ, đảo mắt cái đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Một lát sau, Mộ Dung Thanh Tư vuốt vuốt ngực mình, hổn hển thở ..hô..hô…Vừa rồi quả thật rất kích thích, vừa trèo tường, lại chạy trốn, thật là đầy ngoạn mục và kịch tính giống như trên phim truyền hình. Lúc này, nàng vẫn còn không tin tưởng được chuyện đêm nay đã xảy ra, quyết định xác nhận một chút.

Tiêu Tân kêu to một tiếng:

- Ui da, sao nàng lại véo ta?

Mộ Dung Thanh Tư trả lời :

- Ta đang kiểm tra xem có phải mình đang nằm mơ hay không ?

Tiêu Tân xoa cánh tay của mình, cảm thấy khó hiểu liền hỏi :

-Nàng vì cái gì không véo chính mình ?

- Người ta sẽ đau !

Mỹ nữ lão sư thản nhiên trả lời, Tiêu Tân không thể nói thêm được câu nào nữa.Lúc này, hắn mới chợt phát hiện, mỹ nữ lão sư thì ra cũng là một cô nàng bé bỏng ,dám yêu ,dám hận, có khóc, có cười, và còn có thể làm nũng được !

Cảm giác như này ,dường như cũng không tệ lắm! Nhưng chính là cánh tay của hắn đau quá, dường như suýt nữa đã bị nàng véo chết rồi.

Một lát sau, đèn trên tầng đã bật sáng, một thân ảnh xinh đẹp đứng trên ban công giơ cánh tay lên vẫy vẫy. Tiêu Tân làm một cái thủ thế cúi chào, lúc này mới xoay người rời đi.

Hôm nay thật có nhiều chuyện đã xảy ra a, mà ngay cả chính hắn cũng có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

Thật sự là một ngày tốt đẹp! Mọi chuyện đều đã được thay đổi rồi.

- Hắc ,hắc, mỹ nữ lão sư hoá ra là cũng yêu thích ta !

Cùng lúc đó, phòng y tá trực ban bên cạnh phòng cấp cứu trong bệnh viện, cô nàng y tá từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại.Nàng đang sờ soạng bật đèn điện lên, lập tức chứng kiến thấy một thân thể trần truồng nằm té trên mặt đất.

A ! ------- Tiếng thét cực kỳ chói tai xẹt ngang lên bầu trời đêm, một con quạ đen trên không trung cạc cạc kêu lên.

Buổi sáng, Tiêu Tân thường ngày vẫn có quy củ rời giường rất đúng giờ. Ngày hôm qua đi ngủ thực sự rất muộn nhưng chất lượng giấc ngủ rất tốt,còn gặp một giấc mộng đẹp bình thường khó có được.

Nhưng mà, tâm tình thoải mái của Tiêu Tân đồng học cũng không duy trì được bao lâu. Mới vừa bước ra ngoài một chút, hắn liền chứng kiến thấy hai cái thân ảnh mới biến mất ngày hôm qua,chạy nhanh rụt trở về.Này hai cái người này, một người con gái vóc dáng lực lưỡng không khác gì đàn ông sang thái lan chuyển đổi giới tính, một người thì to béo ngang ngược không khác gì cái đám nhật bổn cường

hoành. Đoán chừng tên của hai nàng này cũng không dễ nghe, đã kêu như hoa đi cùng với như nguyệt a ! Coi như hắn không thông minh, nhưng cũng có thể thi vào đại học Z ? Thật sự làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Tiêu Tân đồng học bi phẫn rất muốn hét lớn lên một tiếng.: Các ngươi lên đại học để học, chứ không phải lên đây để ăn chơi. Nếu cha mẹ các ngươi biết được, khẳng định sẽ bị các ngươi làm cho tức hộc máu. Nếu ông bà các ngươi còn sống, khẳng định sẽ bị các ngươi làm cho tức đến ngất xỉu tại đương trường.

Đương nhiên những lời như này không thể nói ra, nếu không hai người say mê siêu cấp làm đẹp kia,khẳng định đương trường sẽ hỏng mất. Người ta tuy rằng bộ dáng không xinh đẹp, nhưng mọi người ai cũng đều yêu thích cái đẹp. Nếu ngay cả một giấc mộng nho nhỏ đều bị cướp đi, khẳng định sẽ không còn sống nổi.

Cuộc đời a, có nhiều lúc cuộc đời thật lắm trái ngang.

Tiêu Tân chỉ có thể thở dài một hơi, cũng không thể nói gì.May mắn hắn ở trong trung đội có luyện được tuyệt kỹ leo tường, từ trên tầng năm leo xuống cũng không mất quá một phút đồng hồ, mặc dù có chút kinh hồn táng đởm, nhưng lại là biện pháp duy nhất trước mắt.

Hôm nay,dưới sân thể dục,mọi người so với ngày hôm qua chỉ bằng một nửa, hiển nhiên là người ta cơ thể mệt mỏi liên tục không thể xuống dưới được. Loại tình huống này có thể lý giải.

Trên thế giới này, dù sao giống như Tiêu Tân mỗi ngày đều kiên trì luyện võ như vậy thì không có nhiều lắm, nhưng chắc rằng nhảy lầu để đi xuống dưới lại tuyệt đối không có.

Tiêu Tân một mạch chạy bộ đi xuống sân trường, vẫn chưa thấy tình cảnh ven đường xuất hiện những người hâm mộ điên cuồng la hét chói tai. Xem ra Tiêu Tân đem mị lực của mình đánh giá đến quá cao , này cái nan đề giới tính cũng không còn nữa, chỉ có một chút phiền não nho nhỏ chưa xử lý xong xuôi.

Tiêu Tân mấy hôm trước đã nghe được, cái chỗ này thuộc về phần sân của khoa Văn. Thời gian sáng sớm ở đây, có rất ít người xuất hiện,quả nhiên là buổi sáng luyện công ở đây không một bóng người.

Xem ra, các nhà văn tương lại có vẻ thích ngồi trước bàn phím mà động tay hơn, trên cơ bản là không thích vận động.Lúc sáng sớm không gian thật thoải mái, 99% là mọi người đang nằm trên giường đọc những tác phẩm văn học nổi tiếng, chỉ có một số ít là tân sinh khoa ngoại ngữ thì ở dưới tàng cây bên hồ lầm bầm học thuộc từ điển.

Tiêu Tân không thích bỏ dở giữa chừng. Sắp tới ước hội cùng với lão già thần bí rồi mà đến nay vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào,cho dù tới phút cuối cùng, hắn cũng sẽ không buông thả cho chính bản mình.

So với ngày hôm qua giống nhau, Tiêu Tân đầu tiên vận khởi nam quyền, rồng cuốn hổ vồ, quyền cước xé gió.

Khi mải mê suy nghĩ mà gặp phải ngõ cụt, thì nên học tạm thời buông bỏ,đây là kinh nghiệm tổng kết được của Tiêu Tân sau nhiều năm tập võ. Ở điểm này, hắn so với các võ giả khác cũng hiểu rõ ràng hơn nhiều,không chỉ phải có sự chuyên tâm tập luyện, còn phải có tư duy, đầu óc suy nghĩ nhiều, phải không ngừng đột phá khả năng của bản thân mình,mới đạt được cảnh giới võ thuật tốicao. Võ thuật không chỉ là phong trào thể dục hạng nhất mà còn có thể giúp cho người ta có được trí nhớ siêu viêt, thể lực cùng tố chất tâm lý cũng đạt được tới một mức cực hạn.

Nam quyền chú trọng cả cương lẫn nhu, vừa có trường kiều ngạnh mã, cũng có công phu tiểu xảo... cầm nã thủ. Ngày hôm nay Tiêu Tân luyện là một bộ Vĩnh Xuân Quyền. Đánh xong bộ quyền, trên dưới toàn thân đều cảm thấy ấm áp dào dạt, cảm giác rất thoải mái.

Lúc này, lại hồi tưởng lại ngày ấy lần thứ hai cùng giao thủ chiêu thức với lão già thần bí,đột nhiên trong lúc đó linh cơ khẽ động.Cái trận này, phải nghiên cứu kỹ xem phương pháp nào tốt nhất khi phá giải trận pháp này,căn bản là mình lấy ngắn chế dài, vậy làm thế nào để rút ngắn lại khoảng cách tốc độ trên không sai biệt nhau.Hiện tại nhìn từ một góc độ khác nghĩ lại,chỉ cần không cho đối phương tiếp cận vào là được ! Dù cho đối phương tốc độ có nhanh hơn nữa, thủ pháp cao minh tới đâu, nếu muốn đánh bại mình trong vòng một chiêu sợ rằng cũng không phải dễ dàng.

-Nếu phá không được, vậy thì không phá nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Tân càng ngày, càng sáng. Trải qua vài ngày đau đầu suy đi tính lại, hắn rốt cục đã thấy được hy vọng thắng lợi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện