Sáng sớm, Tiêu Tân treo một đôi mắt “gấu mèo” rất phong cách từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện mình đang ngự trên ghế salon, xương sống đơ-thắt lưng đau, cả người oể oải. Đêm qua, sau khi mướn phòng, hai vị mỹ nữ cùng ngủ một gian phòng, tiểu Đông cùng tiểu Nguyệt hai đứa nhóc thì ngủ ở một gian khác.
Chiều cao của Tiêu Tân đến 1m85, dồn lại một cục nằm trên cái ghế sopha chỉ có 1m7 quả thật hơi chật. Nhưng cũng không còn biện pháp nào? Cũng không thể nào để cho Lâm muội muội ngủ sô pha a!
Ai da...đây là biện pháp tốt nhất rồi!
Chẳng qua Tiêu Tân muốn cùng ngủ với mỹ nữ giáo sư trên một cái giường, chỉ sợ trình vẫn còn chưa đủ. Về phần khi nào thì đột phá vòng tuyến? Khi nào thì đem mỹ nữ giáo sư cưa đổ, muốn mọi việc theo ý nguyện của mình a!
Đáng chết tên tác giả tối hôm đó đang YY và xem tiểu thuyết [ Trọng Sinh Phoenix Truyền kỳ], không có thời gian chiều theo các bạn. Tiêu Tân đành phải ngủ hẳn ở sô pha, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, thẳng đến hừng đông mới thiêm thiếp ngủ được đôi chút.
Ai, thói quen thường ngày thật sự là phiền phức. Nói về thói quen, ví dụ như tối qua Tiêu Tân hắn không ngủ được ngon giấc, nhưng vẫn theo thói quen hàng ngày, đến sáu giờ sàng, hắn bắt buộc phải tỉnh dậy, mà khi tỉnh rồi thì hắn vô phương ngủ lại.
Nhưng mà, Tiêu Tân thức sớm như vậy, cũng không hắn là thói quen của chính mình, mà là tại Lâm muội muội đi nhà xí, không cẩn thận đạp trúng người hắn một cái.
Kỳ thật, không thể trách Lâm muội muội không cẩn thận đựơc, chỉ có thể than phòng khách này thật sự quá...nhỏ. Lâm muội muội muốn đi nhà xí, phải đi xuyên qua phòng khách, không thể tránh né cái sô pha đành phải sinh ra một chút đụng chạm, như thế thì lại không cẩn thận, ngã đè lên người Tiêu Tân.
Ai~~~~, một ngày tốt đẹp, chính là bắt đầu từ hương diễm.
Đáng tiếc cho Tiêu Tân ngủ mơ mơ màng màng, đợi khi phát giác được cái gì đang đè lên người thì Lâm muội muội đã đi vào WC. Đang định tiếp tục ngủ, ở phía sau, nghe trong WC truyền đến một tiếng thét chói tai.
Á á ..~~~~~!
Âm thanh này, trình độ vật vã, hoàn toàn có thể được xếp vào nhất đẳng thanh âm ca sĩ. Quái lạ? Mới 6 giờ sáng, ngoài con gà trống gáy, như thế nào lại có tiếng thét chói tai của con gái?
Không hổ là xuất thân từ thành viên phòng cháy chữa cháy, phản ứng, tốc độ của Tiêu Tân tuyệt đối là số một thế giới, lập tức bắn ra khỏi ghế sa lon, chạy ngay đến hiện trường phát ra tiếng thét.
Á dù, WC không có đóng cửa?....
Lâm muội muội ở nhà chắc ăn là có thói quen này [Lâm muội muội ở nhà độc chiếm luôn một phòng vệ sinh]. Nhưng mà, thói quen thế này thật không tốt, làm nàng thiếu cảnh giác.
Tiếp theo, một tiếng thét chói tai hàng triệu đề-xi-ben vang lên, mang mỹ nữ lão sư từ trên giường chạy lại.
“Chuyện gì thế?” Mộ Dung lão sư một bên khoác áo, một bên hỏi, vừa thấy cửa WC bị đóng “phanh” một tiếng, bỏ Tiêu Tân đồng học đang đứng với vẻ mặt ngu ngu trước cửa.
“Tiêu Tân, xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Dung Thanh Tư đã mơ hồ đoán được chuyện gì vừa xảy ra, bất động thanh sắc hỏi han.
Gương mặt Tiêu Tân hơi đỏ lên, xấu hổ muốn mở miệng nói chuyện. Đúng lúc này, Lâm Hiểu Nặc từ trong WC mở cửa ra, từ bên trong phóng ra thật nhanh, trừng mắt nhìn hắn:”Không cho nói!”
“Ách!” Lần này Tiêu Tân đồng học phi thường ngoan ngoãn, xoay người trở lại nằm trên ghế sa lon, chuẩn bị tiếp tục ...mơ. Ai..., tối qua hoàn toàn ngủ không được ngon, hôm nay đành tạm dừng luyện công buổi sáng một ngày! Vừa mới sáng sớm đã xảy ra chuyện này, Tiêu Tân có ngủ lại được hay không, đó là hai chuyện khác nhau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm muội muội hồng lên trông thấy, từ mặt lan dần xuống cổ biến thành một màu phấn hồng xinh đẹp. Lúc này, đột nhiên nàng phát hiện mỹ nữ lão sư đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt càng trở nên hồng hơn nữa, hận không có cái lổ để mình chui xuống. Không phải là tự nhiên phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ hay sao? Sao tự nhiên hét lớn như vậy? Hơn nữa, cái việc ấy của mình, tự nhiên lại để cho hắn nhìn thấy?
Trong nháy mắt, tư tưởng không muốn sống Lâm muội muội cũng có nghĩ đến....
Mình muốn chết sao.....
Đáng tiếc Lâm muội muội không phải chuột, không có bản sự để làm chuyện đó, tự sát chẳng qua là lời đầu môi chót lưỡi của cô bé mà thôi. Việc duy nhất nàng làm đó là...phóng vào phòng ngủ. Vào phòng ngủ, không cẩn thận còn để hé cửa phòng ra phô cảnh đá ghế lật nhào.
Mộ Dung Thanh Tư liếc mắt nhìn Tiêu Tân đang trên ghế sa lon một cái, trong lòng nàng biết chắc ăn hắn đang giả bộ ngủ. Bất quá, nàng quyết định buông tha cho hắn, đi hỏi một người trong cuộc khác.
Đi vào phòng ngủ, Mộ Dung Thanh