Sáng thứ hai, sáu giờ sáng Tiêu Tân bắt đầu rời khỏi giường. Hắn cũng không ra ngoài luyện công buổi sáng như thường lệ, mà là ở nhà đảm nhận vai trò từ osin đến quản gia quét dọn nhà cửa một lần. Thật vất vả mới trở về nhà được, chỉ vẻn vẹn ở nhà được một ngày đã phải rời đi, trong lòng của hắn cảm thấy rất hổ thẹn, hắn rất muốn vì mẫu thân của mình làm nhiều việc hơn nữa.
Khi mẫu thân Mai Lâm nghe được tiếng động, từ trong phòng ngủ đi ra, thì hắn cũng đã làm gần xong.
“Mẹ, người ngủ thêm chút nữa đi, con ra ngoài mua bữa sáng chút.” Tiêu Tân đang lau dọn trong nhà bếp, quay đầu lại nói.
“Con, đứa nhỏ này!” Vẻ mặt Mai Lâm mỉm cười vui mừng. Trước kia, mỗi khi con mình trở về từ đồn trú ngày nào cũng như thế này. Đã hơn một năm không gặp, thói quen của đứa con này vẫn không hề thay đổi.
Tiêu Tân ra khỏi nhà, chợt nhớ đến một chuyện, quay lại nói với mẫu thân.
-Mẹ, trưa nay con sẽ đến trường tìm mẹ.
“Có chuyện gì sao?” Mai Lâm hỏi.
Tiêu Tân gãi gãi đầu, cười nói.
-Con nghĩ con và mẹ nên chụp một ít hình.
“Được nha!” Mai Lâm hiễu.
Hai mẹ con quả thật rất nên lưu lại những bức ảnh đó. Sau này, mỗi khi nhớ đến đối phương, có thể lấy ảnh chụp ra xem, miễn trong lòng có ý nhung nhớ đến đối phương, ít nhiều gì cũng cảm thấy an ủi. Đứa con lần này trở về, trông có vẻ rất khẩn trương. Duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt. Trong ánh mắt có thêm vài phần trầm ổn, thiếu một chút nghịch ngợm. Xem ra, đứa con đã thật sự trưởng thành!
Mẹ thích ăn “ Linh Lung Thang Bao” với “ Sữa đậu nành nguyên chất”, giống y như con trai của mình. Hiện tại Tiêu Tân đã đến trước cửa hàng “ Trầm Kí Tảo Điểm Phô”, phát hiện đến giờ cửa tiệm vẫn chưa mở cửa.
“Ông chủ, Trầm Kí sao giờ vẫn chưa mở cửa ạ?” Tiêu Tân hỏi thăm một ông lão bán báo bên cạnh.
Ông chủ tiệm bán báo liếc nhìn đánh giá hắn một cái rồi trả lời.
-Tiểu tử, đã lâu không đến đây đúng không? Trầm Kí đóng cửa mấy hôm nay rồi!.
“ Làm ăn sinh ý rất tốt mà, sao lại phải đóng cửa ta?” Tiêu Tân trong lòng rất khó hiểu “Trầm Kí Tảo Điểm” đã mở được hơn mười mấy năm, được coi là một cửa hiệu lâu năm. Nơi này kinh doanh đồ ăn sáng rất đa dạng. Hương vị chính tông, cư dân gần đây rất yêu thích cửa tiệm ăn sáng này, tại sao lại đột nhiên nghỉ làm?
Ông chủ tiệm bán báo thở dài một hơi. Mặt mang vẻ đồng tình nói.
-Trầm lão bản là một người thành thật, lần này gặp phải ác nhân, ngoài đóng cửa ra thì làm gì được nữa bây giờ?
“Ông chủ, chuyện này rốt cục tại sao lại như thế này?” Tiêu Tân tò mò hỏi.
Ông chủ tiệm bán bảo tiếp tục giải thích.
-Nghe giọng nói, cậu là người ở đây, hẳn đã nghe đến ba huynh đệ “tam điều tiên” a!
“Tam điều tiên? Ba huynh đệ bọn chúng chẳng phải đã ngồi tù rồi sao?” Tiêu Tân cảm thấy kì lạ hỏi.
Nói đến “Tam điều tiên”. Người địa phương cũng biết. Ba huynh đệ này là cường bạo một phương, ỷ trên người có công phu, hà hiếp hàng xóm láng giềng, không chuyện ác nào không làm. Năm năm trước, bị lực lượng công an bắt được, nhốt tù ba anh em, làm cho mọi người điều vỗ tay ăn mừng ào ào.
Ông chủ tiệm bán báo than thở.
-Một tháng trước, ba huynh đệ trong đó có lão nhị a Bưu được thả. Tên đó vừa về đến, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt xãy ra. Không tới vài ngày thủ hạ dưới tay đã thành đàn. Xem này, mấy phố gần đây điều gặp chuyện, vài ông chủ ở mặt tiền vì không chịu nộp phí bảo kê. Bị bọn họ đánh cho hấp hối.
“Đồn công an không quản đến sao?” Tiêu Tân hỏi.
Ông chủ tiệm bán báo tức giận bất bình nói.
-Quản với không quản khác *éo gì nhau. Nghe nói sở trưởng đồn công an ăn của đút lót của a Bưu, mắt nhắm mắt mỏ cho qua, đồn công an như là sân khấu của bọn họ, bắt giữ một chút rồi thả ngay. Cuối tuần trước, a Bưu cùng với tay chân trong bang đi ngang qua Trầm Kí, thấy con bé Trầm Y Y xinh đẹp lã lướt, lại muốn con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, khởi tâm chú ý đến Y Y. Lão Trầm thương yêu Trầm Y Y như chính mạng sống của mình, đương nhiên không đáp ứng, kết quả bị a Bưu đánh gãy chân, cửa hàng phải đóng cửa. A Bưu lúc gần rời đi còn có nói, vài ngày nữa còn muốn ghé thăm, người không thấy tiền không có thì cho chó nhặt xác đi.
Tiêu Tân là lạ hỏi.
-Vậy đúng là một phường cường hào ác bá, chẳng lẽ không ai kiện lên cấp trên, chính phủ không quản hay sao?
Ông chủ tiệm bán báo giận dữ nói.
-Ai dám kiện lên cấp trên, liền gặp phải tai họa, bọn đó tâm ngoan thủ lạt, mọi người điều sợ bọn chúng gây chuyện!
Nói đến đây, ông chủ bán báo không khỏi lắc lắc đầu, thở dài nói:”Gặp được cái giống ôn thần như thế, lão Trầm đã phải chịu khổ sở nhiều!” Lúc này, ông chủ bán báo chỉ chỉ bào một thân ảnh vội vội vàng vàng ở bên kia đường nói:” Cậu nhìn xem, đó là Trầm Y Y, đang là một học sinh trung học, dáng dấp tươi ngon mọng nước [Kem: lạy chúa em ghi đúng ý tác giả...lão bán báo quan sát ác quá]. Cô bé này mà vào tay hắn, chết chắc.”
Lão bán báo còn muốn tiếp tục tám, vừa quay lại đã nhìn thấy Tiêu Tân chạy đến phía cô bé kia. Hai người nói một hai câu, thế nhưng lại cùng nhau rời đi.
“Vị đại ca này, anh thật sự có thể giúp ba của ta sao?” Trầm Y Y vừa dẫn Tiêu Tân trở về, một bên gấp gấp hỏi han.
Vừa rồi, Trầm Y Y vốn định đi đến trường, kết quả giữa đường gặp được Tiêu Tân còn nói vs nàng một câu, cấp cho nàng thêm một hy vọng, từ khi phụ thân gặp phải chuyện không may, cả cửa hàng cũng phải đóng cửa, trong nhà không còn đồng vào. Vậy mà bọn đần độn kia còn không chịu bỏ qua, lại cứ đến nhà quấy rối, đập phá đồ đạc lung tung, tạt sơn lên tường, rồi những lời nguyền rũa ác độc, nữa đêm thì ném gạch làm vỡ cửa kính trong phòng....,gà chó không yên. Chấn thương của Phụ thân chưa tốt lên, mẫu thân lại hoảng hốt kinh sợ, Y Y không yên